Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tận thế (8)

Phiên bản Dịch · 2529 chữ

Chương 202: Tận thế (8)

Tiêu Tuấn Lâm nghe tiếng vang không khỏi quay đầu nhìn sang, trông thấy cái cốc vỡ, giọng bình tĩnh mở miệng: "Từ nhiệt độ bình thường tới nhiệt độ cao bốc hơi, quá trình này kéo quá dài, đối với cô rất bất lợi. Nếu như có thể nháy mắt khiến chất lỏng đạt tới nhiệt độ hóa khí, còn không ngừng khuếch trương phạm vi và số lượng, đó mới là hình thức ban đầu của kỹ năng này. Nhớ lấy, lực bộc phát là thứ trước mắt cô thiếu nhất, nhưng đầu cô phải có thể chịu đựng được tinh thần lực bạo phát trong nháy mắt, nếu không cô sẽ thất khiếu chảy máu, chết ngay tại chỗ. Cô phải từ từ đi, để bản thân mình một lần lại một lần đột phá cực hạn."

Anh không có nửa phần kinh ngạc với hành động của Lâm Đạm. Không biết tại sao, bọn họ mặc dù mới biết mười mấy ngày, song đã có ăn ý rất sâu. Lâm Đạm sẽ không tò mò riêng tư của anh, giống vậy, trừ phi cần thiết, anh sẽ không tìm tòi nghiên cứu nội tâm cô. Anh chỉ tại thời điểm thích hợp dạy cô một vài thứ, sau đó lui về một bên yên lặng nhìn cô trưởng thành.

Đây tựa hồ là một trò chơi nhỏ của anh, không bỏ bao nhiêu công sức, nhưng Lâm Đạm thì thu được lợi ích không nhỏ. Một câu nói tùy tiện của anh cũng có thể mang tới cho cô dẫn dắt cực lớn.

"Lực bộc phát sao?" Lâm Đạm tỉ mỉ nhai ba chữ này, biểu tình hết sức nghiêm túc.

Mấy con zombie bị tiếng vang lớn dẫn tới vòng quanh mấy vòng quanh thùng rác, rồi đi tới chỗ xe của họ. Thật may xe của tiểu đội Niết Bàn đã qua cải trang, hệ số an toàn rất cao, nhất là xe của Niếp Đình, chỉ cần đóng kỹ cửa là có thể bảo đảm tuyệt đối không sơ hở.

Hai người yên lặng ngồi trong xe, ai cũng không nói chuyện. Một lát sau, ánh mắt Lâm Đạm từ cốc nước đá chuyển tới zombie ngoài cửa sổ, cuối cùng dừng trên đầu chúng. Cô đang suy nghĩ, lượng nước của não là 75%, mà đầu là một không gian bịt kín, nhất định có sức nén cao. Nếu lượng nước trong não cũng giống như đồ uống trong cốc nhựa vừa rồi, bỗng nhiên đạt tới nhiệt độ sôi, sẽ xảy ra tình huống gì?

Cô nhắm hai mắt, khóe miệng hơi cong, lộ ra nụ cười âm trầm.

Tiêu Tuấn Lâm bỗng nhiên quay đầu nhìn cô một cái, biểu tình hơi có vẻ hứng thú.

Hai người tiếp tục ngồi yên, không ai phản ứng ai, bầu không khí lại rất hòa hợp. Ánh mắt Lâm Đạm vẫn nhìn chằm chằm vào đầu mấy con zombie, biểu tình khó lường. Một giờ sau, Liễu Diệp mang thành viên của tiểu đội trở lại, mỗi người đều cõng một ba lô lớn, nhìn qua thu hoạch khá phong phú. Họ giải quyết mấy con zombie lảng vảng ngoài xe, huýt sáo nổ máy, nhanh như chớp rời khỏi nơi này.

"Đội trưởng Liễu, hôm nay chúng ta phát tài rồi!" Tiền Nhất Phàm, cũng chính là cánh tay phải của Liễu Diệp, mở ba lô của mình ra kêu to. Ý thức được hai người Lâm Đạm và Tiêu Tuấn Lâm cũng ở trong xe, y biểu tình biến đổi, lập tức kéo khóa ba lô lại.

Ba lô của Tiểu Khâu ước chừng nặng mấy cân, lúc thả vào ghế sau phát ra tiếng "phịch" một cái. Cô ta hi hi ha ha phụ họa mấy câu, từng cử động nhìn qua không khác người thường.

Liễu Diệp liếc Lâm Đạm một cái, thấy cô từ đầu đến cuối rũ thấp đầu ngồi bên người tiến sĩ, không hề biểu lộ thần thái ghen tị hay ảo não, chợt cảm thấy không thú vị.

Chạng vạng tới, đoàn xe dừng xe tại một trạm xăng, tất cả mọi người dựng lò bếp, lấy thức ăn ra nấu. Vừa mới qua ba tháng, rất nhiều đồ ăn trong siêu thị còn chưa hết hạn sử dụng, hoàn toàn có thể ăn. Mì ăn liền, miến ăn liền, sủi cảo đông lạnh, thịt đông... mùi thơm tỏa khắp không khí, khiến người ta nước miếng chảy ròng ròng.

Lâm Đạm không tham gia hoạt động thu gom vật liệu, vì vậy không có gì cả. Liễu Diệp đưa một gói mì ăn liền cùng một miếng thịt gà đông lạnh cho Tiêu Tuấn Lâm, nói: "Tiến sĩ, đây là phần ăn của anh, anh để Lâm Đạm giúp hâm lại đi." Hiện tại, các thành viên tiểu đội Niết Bàn đã ngầm thừa nhận Lâm Đạm thành bà vú của tiến sĩ Tiêu rồi.

Tiểu Khâu lấy từ trong ba lô ra một cái nệm bọc kín, cười hì hì nói: "Tiến sĩ, ngài có thể ngồi trên này, rất sạch sẽ."

Tất cả mọi người đều khoanh chân ngồi trên chiếu, duy chỉ có Tiêu Tuấn Lâm đoan đoan chính chính ngồi trên ghế nệm, tỏ ra hết sức hấp dẫn ánh mắt. Nhưng anh không hề để tâm ánh mắt người khác, chỉ đương nhiên phân phó: "Một gói mì không đủ hai người ăn, cô lấy cho tôi thêm mấy gói, còn thêm hai quả trứng gà và hai miếng dăm bông."

Liễu Diệp dĩ nhiên biết thức ăn anh đòi vì ai, muốn há mồm từ chối, lại bị Niếp Đình ngăn cản. Chỉ cần Lâm Đạm có thể chăm sóc tốt tiến sĩ, nuôi cô miễn phí cũng không có tổn thất gì. Nghĩ như vậy, Niếp Đình chia một nửa phần ăn của mình.

Lâm Đạm lập tức nhận lấy, ngay cả một câu cảm ơn cũng không có, thái độ đương nhiên cực kỳ giống Tiêu Tuấn Lâm. Liễu Diệp bị "tổ hai người vô sỉ" làm cho tức chết, nếu không phải Niếp Đình kéo cô ta vào trong góc, vừa ôm vừa hôn an ủi một lúc lâu, cô ta rất có thể sẽ bạo phát tại chỗ.

Trong phòng khách người rất nhiều, Lâm Đạm không tiện dùng tinh thần lực làm nóng nước, không thể làm gì khác hơn là ủy khuất mình dùng cồn đốt. Cô cắt ức gà ra bỏ vào nước sôi trần một hồi, bỏ ra để khô, cho thêm liêu tửu, gia vị cùng rau cải xào chung, mùi vị rất tốt. Tiêu Tuấn Lâm ngồi bên người cô, không chớp mắt nhìn cô làm việc, phát hiện món ăn cô làm rất sạch sẽ, công cụ và bát đĩa đều dùng nước sôi tráng qua, lộ vẻ mặt rất hài lòng.

Lâm Đạm bỏ thịt gà xào xé nhỏ vào bát mì, bữa tối đã xong, mùi thơm nồng khiến người chung quanh miệng tiết nước bọt, bụng kêu như trống. Hai dị năng giả thi bạo cô tối qua dùng ánh mắt âm lãnh quét tới, sau đó tụm lại xì xào bàn tán, thô bỉ cười to. Rất hiển nhiên, đối tượng họ đàm luận là Lâm Đạm, hơn nữa không phải chuyện tốt gì. Người chung quanh nghe rõ ràng mưu đồ của họ, nhưng đều không hỏi, còn sống đã là rắc rối, chết rồi ngược lại bớt chuyện, ai quản cô làm gì?

Nếu đổi thành người bình thường, vào lúc này đã sớm sợ run lẩy bẩy, hoàn toàn không có hứng ăn nữa, song Lâm Đạm vẫn nghiêm túc bưng bát ăn mì, trên mặt không có lấy nửa điểm biểu tình. Tiêu Tuấn Lâm ngồi bên người cô, động tác cực độ ưu nhã.

Sức ăn của dị năng giả rất lớn, một bữa hai gói thậm chí ba gói mì là chuyện bình thường. Hai dị năng giả từng bắt nạt Lâm Đạm cơm nước xong rồi vẫn thấy chưa no, lấy thêm hai lon cháo bát bảo trong ba lô ra, trực tiếp đặt ở trên lò đun nóng. Lâm Đạm giống như lơ đãng liếc họ một cái, toàn bộ hành trình không có biểu tình gì. Tiêu Tuấn Lâm cũng nhìn về phương hướng ấy, khóe miệng hơi cong lên.

Qua mấy phút, bỗng có tiếng rên truyền tới, tiếp theo là hai tiếng kêu thảm thiết. Mọi người vội vàng quay đầu lại nhìn, phát hiện hai dị năng giả Liễu Diệp rất nể trọng ngã xuống, một người che mắt, một người che cổ, vừa vặn là hai người bắt nạt Lâm Đạm tối qua.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Liễu Diệp lập tức chạy qua kiểm tra tình huống.

Hai đội viện ngồi gần đó nói nhanh: "Lon cháo bát bảo bỗng nhiên nổ, nắp sắt ở trên bay ra ngoài, cắt bị thương cổ Liêu Chí Đào. Mắt Dương Tiến hẳn là bị cháo bát bảo nóng bắn ra gây phỏng, phải dùng nước lạnh xả một cái."

Liễu Diệp rất tức giận, trách mắng nói: "Cháo bát bảo không thể trực tiếp đặt lên lửa đun, lon có nắp đậy, nước cháo bên trong sôi trào có thể gây nổ, thường thức như vậy các anh không biết sao? Tiểu Khâu, mau tới đây giúp họ nhìn vết thương?"

Tiểu Khâu thật nhanh chạy tới, kéo tay che mắt của Dương Tiến ra, lắc đầu nói: "Chị Liễu Diệp, tròng mắt của anh ta bị hâm chín rồi, đổ nước lạnh cũng vô ích, em không có cách nào!"

"Hâm chín rồi? Sao thế được?" Liễu Diệp thất kinh, cẩn thận nhìn một chút mới phát hiện, con mắt gã đàn ông nọ nóng lên hơi trắng bệch, quả thật đã hỏng hoàn toàn.

Dương Tiến đau đớn kêu to, căn bản không nghe thấy lời Tiểu Khâu, những người còn lại đều lộ ra biểu tình thương hại. Ai có thể nghĩ tới chỉ ăn một bữa cơm mà thôi cũng rước tới tai họa ngập đầu như thế? Nếu ở trước tận thế, chỉ cần tinh thần không suy sút, mù mắt vẫn có thể sống tốt như thường. Nhưng bây giờ thì khác, tận thế buông xuống, thế giới bị zombie chiếm lĩnh, mọi người tự vệ đều khó, ai nguyện ý đi nuôi một người mù? Bọn họ không phải ba mẹ Dương Tiến, cũng chẳng phải con cái gã, không có nghĩa vụ phải chăm sóc gã.

"Chị Liễu Diệp, nên làm gì bây giờ?" Tiểu Khâu ngửa đầu hỏi.

"Trước rửa sạch mắt anh ta rồi hẵng nói." Liễu Diệp rất phiền lòng, lại gọi thêm một đội viên tới, băng bó vết thương cho Liêu Chí Đào. Nhìn góc độ khác mà nói, Liêu Chí Đào coi như rất may mắn, mảnh sắt chỉ lao qua cổ gã, rạch rách một ít da, không phải vết thương chí mạng.

Một đội viên nữ nhanh chóng chạy tới, quấn vải quanh cổ Liêu Chí Đào. Nhưng năm phút sau, cô lo lắng nói: "Đội trưởng Liễu, tình huống không ổn! Vết thương của Liêu Chí Đào rõ ràng không sâu, nhưng máu không ngừng chảy được, mọi người có thuốc cầm máu không, mau lấy ra nhanh!" Mới chỉ chốc lát, lớp vải đã hoàn toàn bị máu tươi thấm ướt, còn có nhiều máu hơn đang ồ ạt chảy ra, lan đầy đất.

Liễu Diệp đột nhiên giương cao giọng: "Dị năng giả hệ thổ đều tới đây cho tôi, chôn hết số máu này xuống đất! Nhanh, đừng để mùi khuếch tán ra! Ai có thuốc cầm máu, mau mau mang ra nhanh lên!" Zombie hoạt động rất mạnh về đêm, chảy máu nhiều không hề nghi ngờ là chí mạng.

Hai dị năng giả hệ thổ vội vàng dùng đất bùn chôn máu xuống, nhưng Liêu Chí Đào vẫn không ngừng chảy máu, làm vậy hiển nhiên không có tác dụng.

Liễu Diệp vòng mấy vòng liền, không ngừng hỏi mọi người có thuốc không, có phải bác sĩ không, có thể cứu Liêu Chí Đào hay không, nhưng từ đầu đến cuối không ai hưởng ứng. Lâm Đạm cúi đầu, ánh mắt chớp động. Vào giờ phút này, trong đầu cô bỗng nhiên toát ra mấy chục phương pháp cầm máu, nhưng cô tại sao phải đứng ra?

"Chị Liễu Diệp, nếu không cầm được máu, chúng ta phải nghĩ biện pháp khác, nếu không tất cả mọi người sẽ gặp nguy hiểm." Tiểu Khâu giọng khàn khàn nhắc nhở, sau đó quay đầu sang chỗ khác lau nước mắt, tựa như hết sức không đành lòng, nhưng lời của cô ta lại khiến tất cả mọi người lộ ra vẻ sợ hãi. Đúng vậy, mùi máu tanh nồng nặc sẽ hấp dẫn tất cả zombie ở gần tới, mà bọn họ chỉ có ba mươi mấy người, căn bản không trốn thoát được! Động mạch cảnh của Liêu Chí Đào đã vỡ, không cầm máu được, căn bản không thể cứu sống, tại sao mọi người phải chôn theo gã chứ?

Mọi người nghĩ trong lòng như vậy thôi, chứ khó mà nói ra miệng, dẫu sao vẫn là đồng đội kề vai tác chiến với nhau.

Rốt cuộc Niếp Đình lòng dạ tương đối cứng rắn, mắt thấy Liêu Chí Đào lại chảy ra một đống máu, liền đánh nhịp nói: "Mang cậu ta ra ngoài đốt đi, chôn trong đất đốt, đừng tạo ra ánh lửa."

"Thủ lĩnh, chúng tôi biết nên làm thế nào." Một dị năng giả hệ thổ và một dị năng giả hệ hỏa chủ động đứng ra, mang Liêu Chí Đào đi. Những người còn lại thật nhanh xử lý sạch sẽ vết máu.

Tiểu Khâu dùng một khối giẻ lau nhét vào miệng Dương Tiến, khôn khéo nói: "Chị Liễu Diệp, cứ để anh ta kêu như thế thì sẽ dẫn zombie tới, em bịt miệng anh ta lại."

"Làm tốt lắm, mọi người giải tán." Liễu Diệp xoa xoa mi tâm, cảm giác mệt mỏi cực kỳ. Vạn vạn không ngờ tới hai người này không chết dưới tay zombie, ngược lại chết vì một lon cháo bát bảo, có hoang đường không cơ chứ? Chẳng lẽ chết sớm là mệnh của họ, vô luận thế nào cũng không thoát khỏi sao?

Nghĩ tới đây, Liễu Diệp không khỏi toàn thân phát rét, hoàn toàn không chú ý tới Lâm Đạm ngồi trong góc bỗng nhiên ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười lạnh như băng.

Tiêu Tuấn Lâm lười biếng ngồi trên nệm, một tay chống tai, một tay gõ mặt bàn, biểu tình tỏ ra rất hứng thú. Trong mắt người khác, màn vừa rồi là thảm kịch không thể nghi ngờ, đối với anh mà nói chẳng qua một tuồng kịch đặc sắc mà thôi. Lâm Đạm so với dự đoán của anh còn thú vị hơn nhiều.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 513

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.