Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đòi tiền

Phiên bản Dịch · 1647 chữ

Chương 5

Hai người ra sân cùng đi đến hướng cửa thôn.

Cửa thôn Thanh Hà nằm gần một con sông, vì thuận tiện cho tưới tiêu và sinh hoạt nên các thôn dân đa phần lựa chọn trụ quanh xanh cửa thôn.

Nguyên chủ vừa mới chuyển đến, cửa thôn không có đất trống xây phòng, lại thêm tính tình nguyên chủ điềm tĩnh, liền quyết định trụ lại phía nam của thôn, phía nam không có nhiều hộ gia đình, thập phần an tĩnh.

Thời gian không đến một chén trà nhỏ, hai người liền tới Vương gia, trong viện truyền đến âm thanh Vương đại nương răn dạy ai đó.

“Lão nương thật là xui xẻo tám đời, lòng tốt không được báo đáp, thế còn dưỡng ra cái bạch nhãn lang, lại dám lừa gạt tiền lão nương, môn nhi đều không có”

“Nương, kia chúng ta đưa cho nàng sao”?

“Đưa cái rắm, nàng sớm hay muộn phải chết đi”

Khương Niệm nghe Vương đại nương nói, sắc mặt thập phần đen lại “Vương đại nương, ngươi mắng ai đó”?

Khương Niệm đột nhiên lên tiếng, khiến Vương đại nương sợ tới mức hai chân mềm nhũn “Khương nương tử, ngươi thế nào lại đến đây? Thông trưởng làm sao cũng tới?”

Người Vương gia đều hoảng sợ, nếu Khương Niệm đem sự tình nhà nàng tham ô bạc Khương Niệm nói cho thôn trưởng, đến lúc đó truyền ra ngoài bọn họ thật sự không còn mặt mũi sống ở trong thôn này.

“Hôm nay không phải tới ngày Vương đại nương trả bạc cho ta sao, vừa vặn thôn trưởng đến đây lấy tiền thuế, vì thế chúng ta cùng nhau lại đây”. Khương Niệm nhìn sắc mặt dọa tới mức trắng bệch của Vương đại nương, “Vương đại nương, ngươi mượn bạc nhà ta cũng hơn nửa năm, có phải hay không nên trả lại?”

Nghe ý tứ của Khương Niệm người nhà Vương gia lập tức thở phào, cũng may Khương Niệm chưa nói gì với thôn trưởng.

“Ta.....” Vương đại nương một lòng cho lưu luyến bạc nên nghĩ còn muốn phủ nhận, nhưng bị Khương Niệm trực tiếp đánh gãy lời nói, “Đã thỏa thuận hôm nay trả bạc, ngươi đừng hòng khi dễ cô nhi quả phụ chúng ta nha”.

“Nhìn Tiểu Hổ nhà ngươi lớn lên chắc nịch như vậy, ta thật hâm mộ vô cùng”. Khương Niệm hàm ý ám chỉ về phía đại cháu trai bụ bẫm nhà Vương gia “Mấy ngày nay ta vẫn luôn bệnh, trong nhà lại không có thịt ăn, hài từ đều đói đến gầy đi.”

Thôn trưởng cũng nhìn ra Vương đại nương dường như không muốn trả bạc, đáy lòng có chút sinh khí, Vương đại nương không đưa bạc, hắn liền không thu được thuế. Không đem thuế nộp lên huyện nha đúng hạn, hắn liền bị trách phạt “Vương gia, thiếu bạc thì phải trả, ngươi còn không mau đem bạc trả lại Khương nương tử”.

Vương đại gia lên tiếng “ đúng vậy, là phải trả, phải trả”

Vương đại nương nghe trượng phu nói vậy, liền biết bạc này là phải lấy ra, nhưng tưởng tượng bạc chính mình cực khổ vất vả lắm mới moi ra, giờ phải xuất ra, thật là đau thịt nàng nên bắt đầu kể khổ: “Thôn trưởng, không phải chúng ta không trả, chỉ là trong không có nhiều bạc lắm, có thể hay không cho chúng ta chút thời gian?”

Thôn trưởng nhìn đại cháu trai mập mạp của Vương gia liền hừ một tiếng, béo như vậy, vừa nhìn chính là ăn toàn thịt mỡ, còn nói trong tay không có nhiều bạc “Nhanh lấy bạc ra, bằng không đi công đường, lúc đó rất khó coi”

Khương Niệm phụ họa nói: “Đúng đó Vương đại nương, hôm nay ngươi không trả bạc, chúng ta chỉ có còn cách gặp nhau tại công đường, đến lúc đó mời thôn trưởng hỗ trợ làm chứng”.

Khương Niệm sở dĩ không ở trước mặt thôn trưởng vạch trần sự tình nhà Vương gia, là đã lưu lại cho bọn họ cái thể diện, lại nghĩ đến chính mình cùng Đậu Nha một mình ở chỗ này, bên cạnh lại không có thân thích, nếu đắc tội Vương gia quá mức, lúc đó họ lén báo thù thì nhà mình cũng không được tốt.

Đương nhiên cũng không phải là nàng sợ, chỉ là cảm thấy thay vì thêm một chuyện thì nên bớt một chuyện đi. Nhưng nếu người nhà Vương gia còn không biết thức thời, thì cũng đừng trách nàng không khách khí.

Vương đại nương nghe Khương Niệm uy hiếp, nàng cũng cầm mặt mũi, lại nghĩ đến tiểu nhi tử và đại cháu trai, nàng chỉ có thể tạm thời đem bạc còn lại đưa ra, cùng lắm thì chờ Khương Niệm bệnh chết lúc đó tìm cách lấy về.

“Khương nương tử xem ngươi nói kìa, ta đâu phải loại người thiếu bạc mà không trả? Ta chỉ muốn chờ nhi tử thành thân xong sẽ đem bạc trả lại cho nhà ngươi, nào ngờ Khương nương tử lại cần gấp như vậy”. Vương đại nương nói mấy câu giống như Khương Niệm không nên đòi bạc nàng.

Vương đại gia trừng mắt nhìn lão bà tử nhà mình, đều do nàng lòng tham không đáy, bằng không người người sẽ không đuổi đến cửa đòi bạc “Lão bà tử, còn không mau đi lấy bạc”.

“Khương nương tử người chờ a, ta đây liền đi lấy bạc”. Vương đại nương nhanh chóng đem bạc ra tới, đưa cho Khương Niệm bạc mà vẻ mặt như ai cắt thịt nàng, “Khương nương tử, chúng ta thanh toán xong.”

Khương Niệm nhận bạc liền đếm lại, xác thật là năm lượng.

Có thể lấy ra số bạc này dễ dàng như vậy, xem ra Vương gia này lấy không ít thứ tốt từ nguyên chủ ngoài số bạc này, bất quá Khương Niệm cũng không so đo lấy lại, “đủ năm lượng rồi”.

Vương đại nương vì muốn giữ thể diện trước mặt thôn trưởng, liền nói: “Khương nương tử, ta cũng không phải cái loại người đi lừa gạt”.

“Ân, ta biết.” Nếu không có trước mặt người ngoài xé rách da, Khương Niệm cũng không có làm quá mức “Nể tình đại nương giúp ta làm việc vặt trong nhà trước kia, ta bỏ qua không thu tiền lãi.”

Sắc mặt Vương đại nương biến hóa một cái, còn đòi tiền lãi thật không biết xấu hổ mà.

Thôn trưởng phụ họa nói: “Đều là hàng xóm láng giềng, nói tiền lãi chi xa lạ quá.”

“Đúng vậy thôn trưởng, ta cũng nghĩ vậy.” Khương Niệm nhìn Vương đại nương, khóe môi cong lên một cái, sau đó cùng thôn trưởng rời đi.

Rời nhà Vương gia Khương Niệm đem tiền thuế đưa cho thôn trưởng, sau đó nói lời cảm tạ liền hướng tiểu viện chính mình mà đi.

Khương Niệm dọc theo con sông đi về hướng nhà mình, xa xa thấy một đám vịt bơi lội ở khúc ngoặt con sông kêu cạc cạc, cực kỳ náo nhiệt.

Bởi vì gần con sông nên đa phần từng nhà ở Thanh Hà thôn đều nuôi vịt, cơ bản không cần chăn nuôi tỉ mỉ, vịt đẻ trứng có thể dùng đề làm hột vịt muối, cũng có mang đi bán trợ cấp sinh hoạt hằng ngày.

Nhìn những con vịt mập mạp kia, Khương Niệm có chút thèm vịt nướng, bất quá trong nhà không có nuôi vịt, bởi vì nguyên chủ ngại súc vật sẽ làm dơ trong nhà, liền không nuôi gà hay vịt gì cả. Ngày thường muốn ăn trứng liền đi trong thôn mua mấy cái.

Khương Niệm mím môi một cái, chờ thêm hai ngày liền đi mua một con vịt mập mạp trở về làm vịt nướng ăn.

Lúc này sắp đến giờ Dậu, ngoài mưa nổi lên mưa nhỏ, mặt đường trở nên ướt nhẹp.

Khương Niệm tăng tốc bước chân trở về, sắp về đến nhà liền nghe được tiếng gào khóc của tiểu oa nhi, là Đậu Nha khóc?

Khương Niệm nhanh chân chạy về, liền nhìn thấy Đậu Nha ngồi ở cửa viện khóc đến tê tâm liệt phế, miệng còn lẩm bẩm, “Người xấu, người xấu, ta chán ghét ngươi...”

Khương Niệm nghe muốn bật cười, nhưng lại đau lòng cực kỳ, vội chạy tới ôm Đậu Nha “Đậu Nha đừng khóc, nương ở chỗ này”.

Đậu Nha dùng sức đẩy đẩy Khương Niệm, khóc cùng lớn hơn, “Nương lại không cần ta, ta cũng không muốn nương a, ta không cần nương...”

“Nương không phải không cần Đậu Nha a, nương là đi đòi bạc của người xấu.” Khương Niệm lấy bạc ra cho Đậu Nha xem. “Nhìn xem, nương đều đem bạc trở về, Đậu Nha đừng khóc, ngày mai nương mua cho ngươi bánh bao thịt.”

Đậu Nha nhìn bạc, im bật không khóc nữa “Con muốn bánh bao thịt lớn bằng bàn tay”

Khương Niệm: “Được, nương mua cho bánh báo lớn như mặt Đậu Nha nha”

Đậu Nha vừa nghe, khóc đến càng hung: “Mặt con không lớn”

“Đúng vậy đúng vậy, không lớn không lớn” Khương Niệm dở khóc dở cười, tiểu hài tử nhỏ như vậy còn biết mặt lớn sẽ khó coi “Được rồi, không khóc nữa, khóc nữa liền xấu”.

Đậu Nha đem miệng há to chậm rãi khép lại, nước mắt lưng tròn cắn cắn môi mình “Con không xấu”.

“Đúng, Đậu Nha không xấu”. Khương Niệm lau nước mắt, nước mũi cho bé, “Đậu Nha là tiểu cô nương xinh đẹp nhất trong lòng nương.”

Bạn đang đọc Nông Gia Quả Phụ Dưỡng Oa Nhi Hằng Ngày của Giáp Ất
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mimmin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 112

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.