Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không gian xuất hiện

Phiên bản Dịch · 1489 chữ

Một giấc này Khương Niệm ngủ không không ngon giấc, liên tục mơ thấy ác mộng, tựa như một mảnh sương mù dày đặc bao quanh nàng, làm nàng không phân rõ thật giả, cũng không phân biệt được rốt cuộc nàng Khương Niệm hay vẫn là nguyên chủ hay bị khi dễ.

Thật vất vả lắm mới thoát khỏi màn sương đen, sau đó ngực liền cảm thấy ngực như bị đè ép nặng ngàn cân, ép tới nổi nàng không thở nổi.

Khương Niệm dung sức mở mắt ra, lọt vào trong tằm mắt nàng là tiểu Đậu Nha đang ghé vào ngực nàng hô hô ngủ ngon lành đến nổi nước miếng chảy ròng ròng.

Khó trách nàng cảm thấy ngực mình sao lại nặng như vậy, đây còn không phải bị một tiểu oa xinh đẹp đè ép hay sao?

Khương Niệm cẩn thận đem Đậu Nha dời đến phía trong giường ngủ, sau đó đứng dậy đi ra xem nhà, lúc này mặt trời đã lặn, sắc trời tối tăm, gió lạnh thổi từng trận giống như trời sắp mưa.

Khương Niệm đứng dưới mái hiên đánh giá chỗ sân này, đúng kiểu sân tiểu viện điển hình của hộ nông gia, có ba gian phòng, hai gian phòng ngủ, chính giữa là nhà chính.

Nguyên chủ cùng nữ nhi trụ tại gian phòng ngủ bên phải, kế bên phòng ngủ có một phòng trống, ngày thường chứa chút tạp vật. Bên trái phòng ngủ cũng là gian phòng trống, xéo mái hiên là nhà bếp bốn phía có cửa sổ nên trống trải sáng sủa.

Tuy ngôi nhà này làm bằng gỗ nhưng chính giữa ba gian phòng chính là phòng gạch xanh được xây bằng đá, nóc nhà là ngói bướm cho nên không cần phải thường xuyên tu sửa. Đây cũng chính là điểm Vương gia đỏ mắt thèm muốn tiểu viện của nàng.

Thành tường viện gieo trồng từng hàng hoa cúc rất đẹp, bất quá hiện tại sương xuống, cỏ cây khô vàng bay tán loạn nên sân bên ngoài có chút hỗn độn.

Mấy ngày nay nguyên chủ bị bệnh, Vương đại nương lại lười biếng không thu thập nên tiểu viện này có thể nói là “dơ”

Khương Niệm không quen sân vườn hỗn loạn dơ bẩn thế này, nàng cầm cây chổi đặt ở góc tường lên quét rác, thuận tiện chỉnh sửa lại công cụ một chút, tốn một chút công phu làm việc nên liền có chút mệt mỏi.

Khương Niệm thở hổn hển, nguyên chủ này thận mình quá yếu, vẫn là nàng trước kia thân thể khỏe mạnh, cả ngày ở trên núi bận lên xuống cũng không cảm thấy mệt.

Nghĩ đến thân thể mình lúc trước, đáy long Khương Niệm không khỏi chua xót, cũng không biết mình không còn nữa, công việc sơn trang trên núi thuộc về ai?

Cha mẹ Khương Niệm ly hôn khi nàng 12 tuổi, từng người có sự nghiệp và gia đình riêng, bởi vì cha mẹ đều không muốn nàng nên từ nhỏ đi theo nãi nãi sinh sống và lớn lên ở quê.

Có thể là cảm thấy thua thiệt đi, lúc nàng tốt nghiệp cha mẹ từng người cho nàng một số tiền, lúc ấy nàng vì chăm sóc nãi nãi liền cầm hết tiền về quê.

Lúc ấy quê nàng chỗ đó đang được khai phá quy hoạch, nàng liền cầm tiền mở cái sơn trang ở phụ cận, tương đương với gia đình nhà nông, trồng rau, thưởng hoa, nấu ăn, các hoạt động nhàn rỗi đều có.

Vốn dĩ nàng nghĩ muốn chăm sóc nãi nãi nên mở sơn trang, kết quả lại hoạt động tốt hơn so với tưởng tượng, sau đó chậm rãi đem hộ nông dân cá thể làm thành một cái núi dựa gần sông, không khí sơn trang cực tốt, người nội thành đều thích đến chỗ nàng chơi.

Bất quá nãi nãi năm kia liền qua đời, thật ra nàng có còn người phải vướng bận, chỉ là có chút không cam lòng nhất chính là cái sơn trang mà mình cực khổ dựng lên, cũng không biết cha mẹ phân chia cái sơn trang của mình thế nào.

Khương Niệm càng nghĩ càng buồn bực, nếu nàng không tự mình lái xe đi mua hạt giống thì không có chuyện trên đường trở về đụng chiếc xe kia, nàng có phải hay không còn sống tốt tại thế giới bên kia, còn vui vẻ làm bà chủ??

Đáng tiếc không có chữ “nếu”

Khương Niệm khẽ thở dài, nhẹ nhàng giơ tay vuốt ve ngón tay trỏ trống rỗng, haizz tới đâu hay tới đó đi, chỉ là nàng không có cơ hội nhìn thấy chiếc nhẫn thạch hồng ngọc mà nãi nãi để lại cho nàng, đó là vật duy nhất để nàng tưởng niệm nãi nãi.

Theo động tác của Khương Niệm ngón trỏ tay trái nàng xuất hiện một vòng sợi tơ hồng.

Khương Niệm nghĩ chính mình nhìn lầm rồi, dùng sức xoa xoa, kết quả tiếp theo trong nháy mắt nàng xuất hiện một không gian, bên trong phòng có đầy đủ các loại hạt giống, cây giống, mặt khác còn có nhiều phân bón, công cụ gieo trồng, cùng một ít đồ linh tinh dùng hằng ngày.

Khương Niệm nhìn kỹ, những cái này không phải chính là cái mình mua trước khi xảy ra tai nạn xe sao? Như thế nào tất cả đều ở chỗ này?

Khương Niệm thu hồi tầm mắt, không gian liền biến mất.

Khương Niệm lại sờ sờ vòng tơ hồng xuất hiện trên ngón trỏ, sau đó không gian liền xuất hiện.

Đáy lòng mơ hồ nghi ngờ, sau đó lại thử vài lần, thử đem hạt không trong không gian ra.

Khương Niệm nhìn túi hạt giống trước mắt, này rốt ruột là bảo bối gì a? Là nhẫn thạch hồng ngọc biến thành sao?

Nàng không kịp suy nghĩ sâu xa thì ngoài viện truyền đến tiếp đập cửa.

Khương Niệm vội vàng đem hạt giống để trở lại không gian, chờ vòng tơ hồng ở ngón trỏ biến mất liền đứng dậy mở cửa.

Người tới ngoài cửa chính là thông trưởng của Thanh Sơn thôn, thấy sắc mặt Khương Niệm có vài phần tái nhợt, đáy mắt hiện lên vài phần lo lắng “Khương nương tử bệnh của người còn chưa khỏi?”

Nghe một cái lão nhân thông trưởng gần năm mươi tuổi nói lời lo lắng, da đầu đều tê dại “Thông trưởng đến đây là có việc?”

Thôn trưởng nói ra ý đồ mình đến “Khương nương tử, tháng tám ngươi cùng hài tử giao nộp thuế theo đầu người, lúc đó ngươi sinh bệnh, tiền bạc eo hẹp một chút nên trước hoãn lại, chờ thêm mấy ngày liền đem bạc giao lên. Giờ cũng sắp tháng mười, ngươi có phải hay không nên lấy bạc nộp bổ sung?”

Nguyên lai là tới đòi tiền, Khương Niệm trên mặt có vài phần xấu hổ “Thôn trưởng thật xin lỗi, mấy ngày nay ta vẫn luôn bệnh, thế nên quên mất chuyện này”

Khương Niệm dừng một chút, “Thôn trưởng, không biết nhà chúng ta phải nộp bao nhiêu tiền thuế?”

Đại Chu quốc thái dân an, thuế má ít, trừ bỏ thu thuế hộ nông dân, thuế lao dịch, thuế đầu người, liền không có phụ thu them thuế gì nữa. Thuế đầu người ấn theo nhân khẩu mỗi hộ, tính ra cũng 50 văn một người

50 văn đối với một ít hộ bần nông hoặc hộ đông con cháu mà nói có lẽ là khó lấy ra, nhưng đối với hộ nhà ngói gạch xanh như Khương gia là một chuyện dễ dàng. Đây cũng là nguyên nhân thôn trưởng cho thân chủ hoãn nộp một thời gian, “Nhà các ngươi cần nộp 100 văn”.

Khương Niệm gật đầu, một trăm văn thật ra không nhiều lắm, nhưng số tiền còn dư lại của nguyên chủ chỉ sợ không đủ một trăm văn.

“Không dối gạt thôn trưởng, một tháng này ta thường đi huyện thành bốc thuốc, bạc còn lại trong tay sợ là không đủ”. Khương Niệm mắt thấy thôn trưởng thay đối sắc mặt, vội bổ sung thêm một câu: “Bất quá lúc trước ta có cho Vương đại nương mượn chút bạc hôm nay vừa đúng lúc tới ngày trả lại bạc, phiền thôn trưởng cùng ta đi đến nhà Vương đại nương, chờ lấy được bạc, ta lập tức nộp cho ngươi”.

Nói thật, Khương Niệm sợ cô nhi quả phụ hai người nàng bị vương gia ghi hận trong lòng làm chuyện ác, đúng lúc có thôn trưởng ở đây, đi chung vừa vặn để người nhà Vương gia thành thật một chút.

Bạn đang đọc Nông Gia Quả Phụ Dưỡng Oa Nhi Hằng Ngày của Giáp Ất
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mimmin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 127

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.