Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dạy dỗ người

Phiên bản Dịch · 1557 chữ

Vương đại nương hoảng sợ, che lại ngực ai yêu than một tiếng “Khương nương tử ngươi dùng sức như vậy làm gì? Ngươi không thể nuông chiều đứa nhỏ, về sau trưởng thành sẽ bị nhà chồng ghét bỏ.”

Khương Niệm lạnh mặt: “Hài tử nhà ta là cái dạng gì chính ta rõ ràng nhất, nàng không có khả năng nói dối.”

Vương đại nương trừng trừng hai mắt “Khương nương tử ngươi đây là có ý tứ gì? Chẳng lẽ là tao nói láo sao?

“Ta một tháng nay vẫn luôn bệnh, vẫn ăn cháo trắng rau xanh, chưa từng một lần ăn qua thịt, ngược lại là ngươi, giỏi lắm cách vài ngày liền kêu ta lấy bạc đưa cho ngươi mua thịt”. Khương Niệm lạnh giọng nói tiếp: “Nếu nữ nhi của ta ăn vào bụng liền không tính đi, nhưng nàng chưa từng ăn qua thịt, ngươi nói rốt cuộc ai mới là người nói dối?”

Vương đại nương hoảng hốt, nàng cho rằng Khương Niệm cả ngày bệnh đến hôn mê không có tinh lực quản những việc này, vì thế tháng này nàng liền lớn mật trực tiếp lấy thịt và gạo mang về nhà, nào nghĩ đến hôm nay Khương Niệm lại truy cứu đến.

Vương đại nương tốt xấu gì cũng sống hơn bốn mươi năm, nên đã sớm luyện được công phu da mặt dày một cách thuần thục, định lại sắc mặt liền nói “Khương nương tử, một tháng này ngươi vẫn luôn bệnh đến hôn mê, ăn thịt bao nhiêu lần trong lòng ngươi làm sao biết được, nhưng ta là hiểu rõ a. Cháo, canh, đồ ăn đều có, hơn nữa Đậu Nha đứa nhỏ này ngươi cũng biết đó, không thể tin lời nói của nàng”.

Đậu Nha thông minh lanh lợi, đừng nhìn nàng chỉ có ba tuổi rưỡi, nhưng nói rất lưu loát, cũng biết chọc người, bởi vậy nguyên chủ cũng thường xuyên răn dạy nàng.

Hôm nay nếu nguyên chủ ngồi đây, chỉ sợ là dễ dàng bị lừa gạt đi, nhưng nàng là Khương Niệm a, nào đâu dễ bị lừa như vậy, hơn nữa hôm nay nàng cũng muốn xử trí lão bà tử lòng dạ hiểm độc này, cho nên tự nhiên sẽ không bị lừa gạt qua.

“Tuy ta bệnh, nhưng trong lòng thật rõ, mấy năm nay ngươi cũng thỉnh thoảng chiếm không ít bạc của ta.”

Vương đại nương mặt biến sắc “Khương nương tử, ngươi không nên bôi nhọ người khác như thế, ta nào làm chuyện thất đức như vậy.”

“Ngươi có dám thề độc trên người cháu trai béo mập kia của ngươi?” Khương Niệm nhìn Đậu Nha gầy gầy mà cực kỳ đau lòng, lão bà tử này lòng dạ hiểm đọc, lấy lương thực cùng thịt mang về cấp cháu trai mập của bà ta, nếu toàn bộ thức ăn vào bụng Đậu Nha, thì con bé đâu có gầy như thế này?

Lập lời thề độc đối với người mê tính mà nói quả thật là muốn mệnh nàng, Vương đại nương đương nhiên không muốn, nàng bắt đầu khóc lóc kể lễ: “Ngươi làm người cũng không thể không có lương tâm như vậy, ta có ý tốt giúp ngươi chăm sóc việc nhà, chiếu cố ngươi cùng hài tử đến mức không có được thứ gì tốt, ngươi như thế nào còn vu hãm ta lấy đồ vậy nhà ngươi, thật là có lòng tốt mà không được báo đáp.”

“Ngươi đừng ở chỗ này giả bộ đáng thương” Khương Niệm lạnh lùng nhìn Vương đại nương, “Trước kia ta xem như ngươi thật sự giúp trong nhà nhiều việc vặt, đối với chuyện ngươi lấy trộm đồ vật ta vẫn luôn mắt nhắm mắt mở, nhưng nửa năm nay ngươi ngày càng quá đáng, không chỉ lấy thịt, lấy mễ, còn cố moi bạc từ ta!”

“Mặc kệ trước đây ngươi tham nhiều hay ít, hôm nay ngươi phải trả lại năm lượng, nếu không có, ta đây liền đi báo quan!” Khương Niệm tính đại khái mấy năm nay lão bà tử này tham của nàng cũng khoảng năm sáu lượng bạc đi.

Vương đại nương nghe Khương Niệm nói báo quan, lập tức hai chân đều mềm nhũn, nhưng vẫn cố ngạch cổ không nhận: “Khương nương tử ngươi không có bằng chứng thì không cần oan uổng ta.”

Khương Niệm nói: “Ta mỗi lần cho ngươi bao nhiêu bạc, mua thứ gì, tốn bao nhiêu, đều ghi sổ hết.”

Vương đại nương vừa nghe, đáy lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Khương nương tử hiếm khi đi huyện thành, không biết giá cả thị trường, coi như trong sổ sách là ấn theo giá nàng đã báo.

Khương Niệm nhìn ra được tâm tư của Vương đại nương, bĩu môi: “Đến lúc đó ta sẽ cầm sổ sách đi hiệu thuốc, cửa hàng lương thực cùng trưởng quầy đối chiếu liền biết ngươi tham nhiều hay ít bạc liền rõ ràng. Lúc đó đưa ngươi đi quan phủ, chắc hẳn quan phủ sẽ không để ngươi tùy ý khi cô nhi quả phủ chúng ta, không chừng còn phán đem ruộng đất nhà ngươi cấp cho ta để gán nợ”.

Hộ nông gia để ý nhất chính là ruộng đất, cho nên Vương đại nương vừa nghe ruộng đất nhà mình cấp đi gán nợ thì sợ mới mức trực tiếp muốn chạy trốn.

Khương Niệm: “Nếu hôm nay ngươi dám chạy, ta lập tức liền đi báo quan”.

Vương đại nương sợ tới mức không dám chống chế lại, chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất, giơ tay đánh miệng chính mình: “Khương nương tử, ta là bị mỡ heo che tâm a, ngươi không cần đưa ta đi gặp quan, ngươi tha thứ cho ta lần này, ta về sau không dám nữa, về sau ta nhất định sẽ thành thật mà làm việc không dám sinh ra tâm tư gì khác.”

Khương Niệm không muốn: “Đem bạc trả lại, ta liền không báo quan”

Vương đại nương khóc lóc nói: “Khương nương tử, ngươi biết nhà chúng ta có bao nhiêu nghèo rồi, ta nào có bạc đưa cho ngươi, về sau ta làm công gán nợ cho ngươi có được không?”

Cẩu không đổi được phân , Khương Niệm sẽ không lưu lại người cũ “Cho ngươi thời gian một ngày, nếu không có, chúng ta gặp nhau tại công đường!”

Khương Niệm nhìn ra vẻ mặt bất mãn của Vương đại nương, nhẹ nhàng bồi them một câu: “Đến lúc lên công đường, chuyện này sẽ truyền tới tai nhiều người, sau này tiểu nhi tử ngươi làm mai, cháu trai lớn của ngươi đọc sách, chỉ sợ cũng đều chịu ảnh hưởng.”

Khương Niệm cong môi cười châm chọc: “Nguơi nếu muốn như vậy thì cứ làm đi.”

Vương đại nương hoàn toàn bị dọa sợ, hiện giờ đúng là thời điểm nhi tử nàng làm mai, nàng tự nhiên không dám làm bậy, tức giận nghiến răng, thầm nghĩ trước đáp ứng rồi, dù sao Khương nương tử này bệnh cũng không tốt lên được, chờ nàng chết, nhà này cùng tiền bạc đều không phải thuộc về chính mình.

Trong long quyết định xong, Vương đại nương dứt khoát nhận “Khương nương tử, ta biết sai rồi, ta hiện tại trở về xoay sở kiếm bạc.”

Khương Niệm cũng không sợ Vương đại nương không yên lòng, ngón tay nhẹ nhàng điểm điểm trên bàn “Nhớ, thời gian là một ngày”.

“Ta biết, ta biết rồi” Vương đại nương đáp ứng liền vội vàng chạy về nhà.

Chờ nàng vừa đi, tinh thần cường thế lúc nảy của Khương Niệm liền tan biến, mệt mỏi thở hổn hển.

“Nương?” Đậu Nha trượt từ trên ghế xuống đi đến bên cạnh Khương Niệm “Nương lại bị bệnh?”

Khương Niệm sắc mặt tái nhợt “Nương không sao”.

“Uống thuốc a” Đậu Nha nghĩ đến ngày thường nương thường uống thuốc hôi hôi, liền nghĩ tới chạy đi nhà bếp lấy, nhưng trong ấm chỉ có bã thuốc mà không có nước thuốc “ Không có thuốc”.

“Không uống thuốc” Nguyên chủ lần này uống thuốc là lúc sau Vương đại nương mua về, nhưng ngày một không tốt lên nên Khương Niệm không dám uống nữa “Nương ăn một chút cháo nóng liền khỏe lại”.

Đậu Nha chớp đôi mắt to ngập nước, che miệng cười trộm “Nương cũng sợ hãi uống thuốc đắng a”

“Nương không sợ, chỉ là không uống thuốc của người xấu xắt cho”. Khương Niệm ăn cháo, sau đó đem cửa lớn đóng lại, một lần nữa nằm trên giường, nàng cần phải ngủ một giấc.

“Nương, người lại buồn ngủ?” Đậu Nha sợ nương ngủ một giấc rồi thức dậy lại hung dữ với nàng.

“Nương mệt mỏi nên ngủ một lát” Khương Niệm nhẹ nhàng sờ đầu Đậu Nha, “Ngoan ở nhà đợi, không cho phép ra cửa, cũng không được mở cửa cho người lạ, biết không?”

Đậu Nha ngoan ngoãn gật đầu “Không ra khỏi cửa, không mở cửa cho người lạ”

Khương Niệm thực sự mệt mỏi, liền rất nhanh ngủ mê man.

Bạn đang đọc Nông Gia Quả Phụ Dưỡng Oa Nhi Hằng Ngày của Giáp Ất
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mimmin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 132

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.