Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cực Phẩm

Phiên bản Dịch · 1770 chữ

Chương 2 Cực phẩm

Phụ nhân che lại bàn tay bị đánh, bất mãn bĩu môi “Khương nương tử ngươi đánh ta làm gì? Ta đang cùng chơi với Đậu Nha a.”

Khương Niệm nhìn vết đỏ trên má Đậu Nha, nhíu mày “Ngươi niết con ta như như vậy nói mà nói đang chơi?”

Vương đại nương thấy Khương Niệm không cao hứng, vội đánh trống lãng “Khương nương tử hôm nay như thế nào thức sớm như vậy?”

Phụ nhân họ Vương, các hậu bối đều gọi nàng một tiếng Vương đại nương, lúc thân chủ vừa chuyển đến thôn nhỏ này thì Vương đại nương này đối với thân chủ rất nhiệt tình, chủ động giúp nàng chạy trước chạy sau, bà vú liền giúp thân chủ thuê nàng hỗ trợ chăm sóc việc nhà.

Bà vú rời đi một thời gian, thời gian đầu Vương đại nương cũng tận tâm tận lực giúp đỡ, thời gian lâu dần thấy thân chủ tính tình mềm yếu, lại thường xuyên sinh bệnh không có thời gian quán xuyến việc nhà cửa nên liền nổi lên tâm tư lừa gạt nhẹ.

Bất quá đầu óc nguyên chủ ngu dốt, không nhìn thấu tâm tư của Vương đại nương, vẫn luôn cho rằng nàng tốt, còn nghĩ chính mình nếu bệnh chết liền phó thác Vương đại nương chăm sóc Đậu Nha đến khi bà vú đến đón bé đi, đến lúc đó sẽ giao tiểu viện này lại cho nàng xem như cảm tạ nàng.

Khương Niệm nhìn gương mặt nịnh nọt của Vương đại nương, đáy lòng có chút sinh khí nghĩ nếu mình không đến nơi này thì tiểu oa nhi chẳng phải bị người đàn bà độc ác này mang đi cấp tôn tử bà ta làm con dâu từ bé đi???

Vương đại nương lúc này còn nghĩ đứng trước mặt nàng vẫn là Khương Niệm ngu dốt giống như trước, tiếp tục nói: “Khương nương tử sắc mặt ngươi như thế nào tái nhợt như vậy, có phải hay không thuốc lần này không có hiệu quả? Chỗ ta biết phương thuốc cổ truyền trị phong hàn, ngươi đưa ra chút tiền bạc chờ lát nữa đi huyện thành ta mua cho ngươi.”

Đậu Nha lôi kéo tay áo Khương Niệm lắc đầu “Không cho nàng.”

Vương đại nương nhíu mày, mỗi lần như vậy tiểu nha đầu này ngăn cản nàng không lấy được tiền, thật là quỷ vướng bận, đáy lòng nén giận nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười giả tạo “Đậu Nha, nương ngươi đưa tiền ta để mua dược chữa bệnh cho nương ngươi, không có dược bệnh nương ngươi không tốt lên được, đến lúc đó ngươi liền không có nương.”

Gương mặt nhỏ Đậu Nha nhăn nhó, bẹp miệng, nàng muốn nương a.

Khương Niệm bất mãn nhìn vào mắt Vương đại nương, đánh gãy lời nói của nàng: “Giờ nào rồi mà ngươi vẫn chưa đi làm cơm, ngươi định bỏ đói chết hai mẫu tử chúng ta?”

Vương đại nương ngẩn người, trước đây nàng thường đến đây làm cơm vào giờ tý lúc đó cũng không chết đói đi, hôm nay còn trở nên kiều khí? Bất quá trên mặt vẫn nở nụ cười “Khương nương tử a, nương của tôn tử ta về nhà mẹ đẻ, ta phải cho hắn ăn cơm nên tới chậm.”

Khương Niệm nâng mí mắt “Nếu ngươi nhận tiền công của ta thì phải giúp nhà ta làm việc, hẳn là ngươi nên lấy chủ nhà làm trọng, từ ngày mai trở đi giờ thìn canh ba ta muốn cơm sớm.”

Vương đại nương đen mặt “Sớm như vậy? Khương nương tử ngươi lúc đó thức dậy nổi sao?”

Khương Niệm lạnh mặt “Ta có dậy nổi hay không là chuyện của ta, ngươi nhanh đi làm cơm đi, hai mẫu tử ta vẫn đang còn đang chờ cơm đây này.”

Vương đại nương đáy lòng phát hỏa, sao không bệnh chết đi còn như vậy dày vò người khác, bất quá nàng cố kỵ tiền công nên vội cung phụng nói “Khương nương tử ngươi trước ngồi đợi chốc lát, ta đi làm cơm liền đây.”

Chờ Vương đại nương đi phía sau nhà bếp, Khương Niệm dắt tiểu oa nhi chỉ cao bằng đầu gối chính mình tiến vào sân, “Tiểu oa nhi không được chạy ra bên ngoài, vạn nhất bị mẹ mìn lừa bắt đi rồi làm thế nào?”

Đậu Nha mếu máo, thở phì phò nói: “Là nương nói không cần ta trước.”

Khương niệm hít một hơi thật sâu, tiểu oa nhi miệng còn rất nhanh nhẹn nhỉ, “Ta không phải khong muốn ngươi”

Đậu Nha hầm hực: “Nương có, nương nói nương không phải là nương của ta.”

“Nương vừa rồi hôn mê đầu óc còn choáng váng hoa mắt nên nhận sai người.” Khương Niệm cuối đầu nhìn Đậu Nha, “Ta còn đang suy nghĩ tiểu cô nương xinh đẹp như vậy là hài tử nhà ai.”

Đậu Nha nghe được nương khen chính mình xinh đẹp, liền khóe mắt cong cong, khóe miệng cũng hơi giương lên, chính mình là tiểu oa nhi xinh đẹp a.

Khương Niệm hé miệng cười “Không giận nương?”

Đậu Nha cười liễm, nhỏ giọng hừ hừ: “Ta còn có một chút tức giận nha.”

Khương Niệm nghe Đậu Nha nói, nhịn không được buồn cười, đúng là tiểu oa nhi cao ngạo.

Khương Niệm nắm tay tiểu oa nhi vào phòng, thay đổi quần áo, lúc lấy quần ào nàng phát hiện trong góc ngăn tủ có một hộp trang điểm nho nhỏ, hộp trang điểm trống rỗng bên trong chỉ có vài chục đồng tiền.

Đây là toàn bộ gia sản của nguyên chủ.

Đậu Nha cảnh giác nhìn Khương Niệm liền đè lại hộp trang điểm “Không cần cho nàng, nàng thật xấu”

Khương Niệm nhè nhàng ử một tiếng “Không cho”

Đậu Nha mắt sáng rực lên “Thật sự không cho?”

Khương Niệm gật đầu: “Thật sự không cho”.

Nếu là nguyên chủ sợ là sẽ đưa, nhưng đổi lại Khương Niệm nàng không phải là trẻ con sao có thể tùy tiện đem tiền giao cho người ngoài có tâm tư xấu như vậy?

Lúc trước nguyên chủ bị đuổi ra khỏi nhà, không một xu dính túi, sau đó lại dựa vào bà vú chăm sóc mình khi còn bé, lúc đó nhờ bà vú tiếp tế mới còn sống.

Sau đó lại dựa vào bà vú hỗ trợ nhận một ít việc thêu thùa kiếm sống tích góp một ít bạc, không lâu sau đó liền tới thôn nhỏ xa xôi này, trong đó hơn phân nửa tiền bạc đều đưa cho bà vú giúp nàng lập hộ, đặt mua tiểu viện nhỏ này cùng vài mẫu ruộng đất.

Nếu đổi lại là nhà khác, tiền bạc còn thừa lại có thể chống đỡ được vài năm, nhưng nguyên chủ lại là ma bệnh lại không hiểu chuyện quản gia nên tiền bạc trong tay hai năm liền tiêu hao hết.

“Thật là nghèo” Khương Niệm đem hộp trang điểm cất đi, nắm tay Đậu Nha ra ngoài, may mắn đồng ruộng còn có thể trồng trọt, liền dựa vào trồng trọt cuộc sống hai mẫu tử nàng sẽ không quá khổ sở đi.

Thân mình có chút mệt mỏi, Khương Niệm liền dời ghế ngồi dưới mái hiên chờ Vương đại nương làm xong điểm tâm.

Đậu Nha cũng đem một chiếc ghế nhỏ ngồi bên cạnh Khương Niệm, chớp chớp đôi mắt trong suốt, nghi hoặc nhìn nương, hôm nay nương như thế nào liền đổi tính?

Khương Niệm cuối đầu “Nhìn ta làm gì?”

Đậu Nha thật nhanh dời cái đầu nhỏ ra mềm mại phủ nhận: “Ta không có nhìn nương a.”

Khương Niệm bật người, tiểu oa nhi này như nào lại buồn cười như vậy?

Thời gian khoảng hai nén nhang, Vương đại nương đã làm xong điểm tâm “Khương nương tử, cơm đã làm xong”

Khương Niệm ngồi xuống, cầm muỗng sứ trắng nhẹ nhàng múc cháo, thời gian nấu quá ngắn nên cháo không mềm liền không tính đi, nhưng gạo còn ít như vậy, nàng thật sự có chút không nhịn nổi.

Khương Niệm buông muỗng canh nhìn về phía Vương đại nương, nhẹ giọng hỏi: “Trong nhà không còn gạo?”

Vương đại nương thuận thế gật đầu “Đúng vậy Khương nương tử, gạo ăn quá nhanh, ngươi cấp cho ta bạc đi mua mễ, mặt khác trong nhà cũng không còn thịt, hết thẩy đều cần mua đi.”

Mắt Khương Niệm dâng lên vài phần lạnh lẽo “Ta nhớ rõ sau thu hoạch vụ thu tá điền liền đưa mấy trăm cân lúa đến đây mà?”

Vương đại nương cứng lại “Khương nương tử ngươi không phải không thích ăn lúa của tá điền sao? Đều là đi mua gạo trắng từ phía nam ở huyện thành, này phế đến tự nhiên là mau”.

“Phải không?” Khương Niệm nhíu mày, nàng sau khi tốt nghiệp liền hưu nhàn sơn trang làm buôn bán, không phải là cái ngốc nghếch kia dễ dành bị gạt “Vậy thịt đâu?”

Vương đại nương còn giảo biện “Khương nương tử ngươi đã quên? Lần trước họp chợ đi mua năm cân thịt, mấy ngày nay đều làm cho ngươi cùng Đậu Nha ăn”.

Đậu Nha nghe nhắc tới tên mình liền nói: “Ngươi gạt người, ta không có ăn thịt”.

Vương đại nương nâng cao âm lượng: “Đậu Nha ngươi thế nào có thể nói dối như vậy? Đã quên ngày hôm qua đại nương còn làm thịt kho tàu cho ngươi à?”

Đậu Nha hoảng sợ trốn phía sau Khương Niệm “Ta không có nói dối”

Vương đại nương thấy sắc mặt Khương Niệm không tốt, vội giải thích: “Khương nương tử, tiểu hài tử trí nhớ không tốt, hôm qua ta mới cho nàng ăn liền quên”

Đậu Nha sợ nương không tin chính mình, đáng thương vô cùng nhìn Khương Niệm: “Nương, ta không có quên”.

Vương đại nương uy hiếp Đậu Nha: “Ngươi đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ như thế nào không học lại học nói dối, còn nói dối sẽ bị lão quan gia bắt đi nhốt vào đại lao đấy”.

Khương Niệm nhìn Đậu Nha bị dọa trốn sau lưng mình, nàng hoàn toàn phát hỏa, dùng sức vỗ mạnh lên bàn “Ta xem trước tiên phải bắt ngươi đi đại lao mới đúng!”

Bạn đang đọc Nông Gia Quả Phụ Dưỡng Oa Nhi Hằng Ngày của Giáp Ất
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mimmin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 159

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.