Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vực Thẳm

Phiên bản Dịch · 1811 chữ

Chương 76: Vực Thẳm

Ở phía tây Gò Mộ Tro, địa hình của Vùng Đất Lãng Quên hoàn toàn không giống Sunny trông đợi - và hi vọng - thấy được.

Phía bên này hòn đảo, dốc của ngọn đồi cao hơn nhiều. Nơi vốn nên là chân đồi, cảnh tượng vùng đất sa mạc trống trải quen thuộc không hề hiện diện. Thay vì đó, mặt đất cứ tiếp tục dốc xuống vẫn ở một góc đáng kể.

Nó tiếp tục đến thật xa. Thật ra thì cả hòn đảo họ đang đứng trông giống như ngay trên bờ vực, một lỗ hỏm khổng lồ vào mặt đất, xa đến tận cùng tầm mắt. Với phần cạnh hơi cong lên, nó giống như một hố va chạm khổng lồ để lại bởi một thứ gì đó không tưởng tượng nổi.

Từ những gì Sunny có thể thấy được, đường kính của cái lỗ này phải tính bằng hàng trăm cây số. Bộ rễ của cái cây khổng lồ, có thể thấy được chúng nhô ra khỏi mặt đất ở phía xa bên dưới, nhìn giống những sợi cỏ khi so sánh với kích thước phi thường của bức tường của vực thẳm.

Giống như cả thế giới đang nghiêng vậy, khiến Sunny đau đầu.

Nói tóm lại, không còn điểm cao nào khác ở phía tây của họ. Đường duy nhất để tiếp tục là đi xuống, vô vọng cho việc tìm nơi tránh dòng nước biển đen.

Có nghĩa là không còn đường để tiến lên. Hành trình về phía tây của họ đã đến hồi kết.

Sunny nhìn về phía địa hình trống không, cảm xúc giận dữ và khó tin bóp chặt lấy tim cậu. Cậu không thể tin nổi tất cả những sự cố gắng của họ chỉ là công cốc. Nhưng chứng cứ ở ngay trước mắt họ, chân thật và không thể bàn cãi.

'Chết tiệt! Chết tiệt!'

Cậu cố nghĩ mưu mẹo gì đó để có thể giải quyết vấn đề này, nhưng trí tưởng tượng của cậu không thể đưa ra phương án gì. Biển đen kinh dị nhấn chìm thế giới mỗi đêm, và cách duy nhất để tránh thoát là leo lên đủ cao trước khi mặt trời lặn. Không có địa hình gì đủ cao trong tầm mắt, thì cậu có thể làm gì?

Sunny liếc sang Nephis, cô có vẻ còn sụp đổ hơn cậu. Gương mặt đã biến thành một cái mặt nạ băng giá, ánh mắt đắng nghét và tiếc hận. Cậu mở miệng, cố tìm lời để nói, nhưng không có gì xuất hiện trong đầu cậu.

Cuối cùng, hai người họ giữ yên lặng đến khi mặt đất rung chuyển, báo hiệu cho sự trở lại của biển đen.

Từ sâu bên trong cái hố, dòng nước đen xuất hiện từ chân trời, nhanh chóng lấp đầy nó. Hơi choáng váng, Sunny nhìn mực nước dâng lên nhanh chóng, cuối cùng biến vực thẳm không hồi kết thành một biển đen bao la. Rồi nó tràn ra, một cơn lũ không thể ngăn cản đổ vào sa mạc. Qua Gò Mộ Tro, nó tràn vào bên trong, va vào san hô của mê cung đỏ.

Không lâu sau đó, cả thế gới bị nhấn chìm trong dòng nước đen.

Sunny liếm cái môi khô rang và quay sang Nephis. Sau khi dừng một lúc, cậu nói bằng giọng khàn khàn:

"Tôi nghĩ chúng ta đã tìm được nguồn gốc của biển đen."

Cô vẫn đứng yên, nhìn tia sáng mặt trời cuối cùng biến mất khỏi bầu trời, rồi quay sang cậu với biểu lộ nghiệt ngã.

"...Quay lại thôi."

Cả ba người đều lạc lõng và đau lòng vì phát hiện tồi tệ này. Cassie là người có vẻ bất ngờ nhất.

"Không hợp lý, không hớp lý chút nào," cô lẩm bẩm trên đường trở về trại. "Sao có thể như vậy được?"

Nắm lấy vai Sunny, cô bước nhanh hơn và hỏi:

"Cậu có chắc không có gì ngoài đó cao hơn mực nước biển? Cậu chắc chắn?"

Thở dài, Sunny cảm thấy tâm trạng của mình trở nên âm u hơn bao giờ hết.

"Đúng. Bọn tôi đã nhìn rất kĩ. Cả vùng đất chỉ chìm xuống, xuống, và xuống. Nó vươn đến tận đường chân trời, xa đến tận cùng tầm mắt, về mọi hướng trừ phía đông. Gò Mộ Tro là mép vực của nó."

Cô gái mù lắc đầu:

"Nhưng làm sao có thể? Mình đã thấy chúng ta đến được lâu đài! Nên chắc chắn phải có biện pháp!"

Sunny giữ im lặng, không biết phải trả lời như thế nào. Nếu như có biện pháp, thì cậu thật sự không hề nghĩ ra.

Sau vài giây, Nephis trả lời thay cậu:

"Chúng ta sẽ cố suy nghĩ ra gì đó vào ngày mai. Trường...trường hợp xấu nhất, chúng ta sẽ phải đi vòng qua nó."

Sunny rùng mình trước ý nghĩ đó. Hành trình như vậy sẽ mất vài tháng. Để vòng quanh cái hố khổng lồ này, họ sẽ phải đi một khoảng cách nhiều hơn gấp mấy lần đoạn đường mà họ đã đi trong vài tuần qua, mỗi ngày đều mang lại nguy cơ gặp phải thứ gì đó ngoài khả năng của họ.

Và mỗi đêm là nguy cơ thứ gì đó bắt gặp họ...

Tỉ lệ sống sót vài tháng ở nơi địa ngục này có thể nói thấp thăm thẳm.

'Ha, ha. Thấp...thẳm...'

Với một nụ cười méo xẹo, cậu cố không nghĩ đến trường hợp tồi tệ nhất. Màn đêm của buổi tối không phải là môi trường tốt nhất cho những suy nghĩ đáng sợ như vậy.

'Ngày mai. Chúng ta sẽ nghỉ ngơi, hồi sức, và nghĩ về cách gì đó ngày mai. Giống như Cassie đã nói...vì cô ấy đã nhìn thấy chúng ta đi vào lâu đài, nên nhất định phải có cách.'

Họ đi đến nơi dựng trại tạm thời khi mặt trời chuẩn bị hoàn toàn biến mất. Nằm trên cái giường làm từ đống lá, Sunny mệt mỏi nhắm mắt lại và suy nghĩ:

'Hi vọng mình sẽ không nằm mơ hôm nay.'

Rồi cậu hơi cau mày.

'Mơ? Sao mình có thể mơ ở nơi này? Ồ đúng rồi... hình như có một giấc mơ... hay là kí ức? Về gì ấy nhỉ... hử, không nhớ nổi...'

Với suy nghĩ đó biến mất khỏi đầu, cậu ngủ đi.

Vào buổi sáng, tâm trạng cả ba đều không tốt. Không ai muốn nói hay làm gì cả, cứ không có mục đích nhìn chằm chằm vào mặt đất hoặc là tán lá của cây đại thụ.

Cùng với phát hiện của ngày hôm qua, họ cũng đang rất đói. Cái xác Cua Ác Ma càng lúc càng có vẻ hấp dẫn, ít nhất là với Sunny. Nhưng mà, cậu vẫn chưa đến mức phá vỡ lời hứa với Cassie.

Cuối cùng, Nephis phá vỡ sự yên lặng. Đứng dậy, cô có vẻ quyết tâm và nói:

"Tôi sẽ leo lên đỉnh của cây để quan sát xung quanh. Có lẽ sẽ có thể nhìn ra gì đó mà chúng ta bỏ lỡ khi ở trên cao hơn."

Sunny nhìn chăm chú về phía cái cây khổng lồ, bỗng nhiên cảm giác bản thân thật nhỏ bé. Nó thật sự quá khổng lồ. Gò Mộ Tro vốn đã cao hơn hẳn bức tượng hiệp sĩ khổng lồ và tất cả những vị trí mà họ từng thấy, và cái cây khiến nó trông nhỏ bé. Leo lên tận đỉnh cây sẽ mất rất nhiều thời gian và sức lực.

Nhưng có lẽ cô ấy sẽ có thể nhìn ra thứ gì đó ở độ cao phi thường đó.

Cậu gãi sau gáy và nói:

"Được rồi. Nhưng hãy cẩn thận. Để ý bầu trời. Nếu cô nhìn thấy đám sinh vật biết bay kia thì phải quay lại ngay."

Ngôi Sao Thay Đổi gật đầu và đi về phía cái cây. Không quay đầu lại, cô bình tĩnh tạm biệt họ:

"Chăm sóc Cassie trong lúc tôi đi. Sẽ không mất hơn vài tiếng đồng hồ."

Sunny vẫy tay và nhìn cô bước đi. Rồi cậu cố nghĩ về việc gì đó để làm.

Trong một ngày thông thường, cậu sẽ bắt đầu rèn luyện vào buổi sáng. Nhưng hôm này, cậu quá đói.

'Thôi nào. Đói không phải là cớ. Mày nghĩ mày lúc nào cũng sẽ no bụng để chiến đấu hay sao? Không! Đứng lên và rèn luyện. Không muốn xem thử cảm giác Mảnh Vỡ Đêm Khuya là như thế nào sao?'

Thở dài, Sunny đứng dậy.

Cậu luyện kiếm một tiếng đồng hồ tận hưởng cảm giác nhanh gọn và đáng tin cậy của thanh kiếm mới. Thanh tachi dài đúng là phi thường. Nó nhẹ nhàng, dễ điều khiển và không ngừng nghỉ. Cái lưỡi kiếm như hát vang mỗi khi cắt không khí. Sunny đã cảm giác nó thuộc về cơ thể cậu.

Những động tác của cậu trôi chảy và chính xác, gần như duyên dáng.

Sau khi rèn luyện kết thúc, cậu quyết định làm gì đó hữu dụng.

Đi về phía cái xác Cua Ác Ma, Sunny dùng chút thời gian để lấy ra mảnh hồn của nó. Cuối cùng, cậu lấy hết ba viên pha lê và đặt chúng vào túi rong biển.

Giờ thì sao?

Sau khi suy nghĩ một chút, cậu bỗng dưng có ý tưởng nên cố tìm nơi trong trí nhớ của mình - nơi mà con Cua Ác Ma đã thả mảnh hồn vượt giới hạn trên cát. Mảnh đó được đem đến Gò Mộ Tro bởi một con bách trưởng và nó sẽ là một thứ rất tốt cho Neph hoặc Cassie.

Cậu nhanh chóng tìm đúng chỗ. Nhưng mà cho dù Sunny có cố tìm kiếm đến đâu, cậu vẫn không thể tìm thấy mảnh pha lê hấp dẫn. Trong lúc tìm kiếm, vài giờ lại trôi qua.

'Kì lạ. Nó khá to. Ở đâu được chứ?'

Cậu quyết tâm tiếp tục tìm kiếm. Nhưng vào lúc đó, cái bóng cậu để lại với Cassie nhận thấy chuyển động trên những cành cây.

Nephis đã quay lại.

Sunny đi về phía trại, suy nghĩ về thứ mà cô có thể đã nhìn thấy. Liệu có hi vọng cho họ? Hay là chỉ thêm tin tức xấu?

Khi cậu quay lại, Neph và Cassie đã ngồi trên mặt đất với biểu hiện thư giãn.

'Cô ấy thấy gì đó?' Sunny bỗng nhiên thấy háo hức.

Nhưng giây tiếp theo, mắt cậu mở to.

Hai cô gái đang cầm thứ gì đó trong tay, môi họ nhuộm đỏ chót. Họ đang...ăn.

Họ đang ăn trái của cây đại thụ.

Bạn đang đọc Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave) của Guiltythree
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tortoise
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.