Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giấc Mơ Rời Rạc

Phiên bản Dịch · 2133 chữ

Chương 75: Giấc Mơ Rời Rạc

Sunny thức dậy từ một cảm giác cảnh báo quyết liệt từ cái bóng. Vẫn còn buồn ngủ và mơ hồ, cậu mở mắt và ngồi dậy.

'C-chuyện gì?'

Cậu nhìn xuống cái bóng và thấy nó đang liên tục chỉ về phía trên với gương mặt căng thẳng... ừ thì, nó không có gương mặt. Nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được sự căng thẳng từ nó.

'Vấn đề?'

Sunny nhìn lên và không thấy gì ngoài những tán lá màu đỏ. Bầu trời bị nó che khuất, nhưng cậu vẫn có thể dễ dàng thấy được mặt trời vẫn ở trên cao. Có vẻ như cậu chỉ ngủ được vài tiếng đồng hồ.

Không thấy mối đe dọa nào cả. Cậu cau mày.

'Làm gì mà mày sợ sệt vậy?'

Cái bóng lại chỉ lên trời, có vẻ khó chịu với sự ngu đần của cậu. Sunny chớp mắt vài lần rồi lại hỏi:

'Ở trên đỉnh cây? Cao hơn? Trên trời?'

Cuối cùng cũng thỏa mãn với câu trả lời, cái bóng bắt chéo tay.

'Có gì đó nguy hiểm bay trên hòn đảo...lại là con quạ ghê tởm kia?'

Cậu cần kiểm tra...nhưng tại sao cậu có cảm giác mình đang quên thứ gì đó?

Sunny cau mày, cố hiểu cảm giác thiếu sót thứ gì đó quan trọng đến từ đâu. Cậu quên gì chứ? Cậu đang ngủ, rồi bị đánh thức và nói chuyện với cái bóng.

Ngủ...

Đột nhiên, cậu nhớ lại từng mảnh nhỏ của một giấc mơ kì lạ. Ít nhất thì nó giống như một giấc mơ...nhưng có phải không? Người ta thường không nằm mơ ở thế giới Mộng Ảo. Đó là việc ai cũng biết... theo những gì Sunny biết, chỉ có Cassie là trường hợp ngoại lệ.

Cậu không nhớ rõ lắm về thứ có vẻ là giấc mơ này, kể cả những mảnh rời rạc mà cậu vừa nhớ cũng đang dần mờ nhạt trong đầu cậu. Có một...một người phụ nữ nắm lấy vai cậu, một gương mặt kinh hoàng và hoảng hốt. Cô ta nói gì đó, nhưng cậu không thể nghe được.

Không, không phải phụ nữ nào đó. Đó là...Cassie? Đúng, đúng là cô. Và thứ cô ấy nói là...

Sunny cố gắng nhớ lại, cố nắm lấy những mảnh giấc mơ rời rạc trước khi chúng hoàn toàn biến mất.

'Ừm, hình như cô ta nói...ơ...'

Bỗng nhiên, cậu có thể nghe thấy rõ ràng giọng nói hoảng sợ, căng thẳng của Cassie, cô vội vàng bảo cậu phải nhớ gì đó, lặp đi lặp lại một câu nói với giọng điệu năn nỉ:

"...cậu phải nhớ, Sunny! Năm! Là năm! Nhớ kĩ! Cậu phải nhớ! Là năm!"

'Một giấc mơ kì lạ.'

Sunny nhìn về hướng Cassie, cô vẫn đang ngủ ngon lành cạnh Neph, cậu bối rối lắc đầu. Sunny không chắc thứ cậu nhớ là một giấc mơ hay là một cảnh tượng kì lạ cậu tưởng tượng ngay trước khi chìm vào giấc ngủ. Với cách mà thế giới Mộng Ảo này vận hành, cậu thiên về khả năng thứ hai hơn.

'Dù vậy. Tốt hơn là nên nói với hai người họ khi...'

Cậu bị phân tán khỏi dòng suy nghĩ đó bởi cái bóng, nó đang thiếu kiên nhẫn, vung vẫy tay không ngừng.

'Ồ, đúng rồi. Có sự nguy hiểm trên bầu trời...'

Ngay lập tức, Sunny quên đi chủ ý nói Cassie và Nephis nghe về kí ức kì lạ đó. Thật ra cậu quên mất sự kì lạ và có thể quan trọng của kí ức đó luôn.

Sai lầm trong khả năng quyết định này đến đột ngột và không tự nhiên, nhưng vì Sunny không thể nhớ thứ mà cậu đã quên, nên cậu không hề nhận ra có gì sai và tiếp tục như không có gì xảy ra.

...Nếu cậu nhận ra, thì có lẽ cậu đã có thể phát hiện đây có thể không phải lần đầu tiên cậu quên mất thứ gì đó quan trọng kể từ khi họ đến Gò Mộ Tro.

Đứng dậy, Sunny triệu hồi Mảnh Vỡ Đêm Khuya và liếc về phía tán lá đỏ như máu của cây đại thụ. Cảm giác sự mát lạnh đến từ chuôi kiếm đen bóng, cậu thấy an tâm hơn.

Bị động tác khe khẽ của cậu đánh thức, Nephis mở mắt và nhìn cậu, cơ thể cô căng thẳng lên. Có một sự thắc mắc trong mắt cô.

Sunny lắc đầu.

"Chưa biết. Ở đây với Cassie trong lúc tôi tìm hiểu."

Để hai cô gái lại, Sunny đi về phía trước. Cậu định đi đến mép của hòn đảo, nơi những cành nhánh và tán lá thưa hơn và bầu trời có thể thấy được rõ hơn giữa những khe hở của chúng.

Thật ra thì cậu có thể cử cái bóng đi thay vì bản thân tự đi. Nhưng trong những tình huống như thế này, khi có sự nguy hiểm không rõ, Sunny thường lựa chọn giữ cái bóng bên mình cho trường hợp cậu cần dùng đến nó.

Đến bờ dốc phía đông của Gò Mộ Tro, cậu cẩn thận nhìn lên, vẫn đang ẩn nấp trong bóng của cây đại thụ.

Trên bầu trời xám xịt, một chấm đen nhỏ đang vòng quanh hòn đảo.

Như có thứ gì đó nặng nề đè lên lồng ngực Sunny. Khi con thú có cánh kinh khủng kia xuất hiện, nó cũng trông y hệt như vậy lúc ở xa.

Để cái bóng lại để canh chừng điểm đen, cậu quay lại và nói cho Nephis và Cassie biết về việc cậu tìm ra.

"Ngay lúc này, nó đang bay trên hòn đảo. Tôi không biết có phải cùng sinh vật trước kia không, và nó sẽ đáp xuống lúc nào."

Ngôi Sao Thay Đổi cau mày.

"Lần trước, nó không hề hứng thú với việc tìm con mồi sống. Có lẽ nó chỉ là động vật ăn xác, nên chỉ quan tâm đến cái xác của con Cua Ác Ma thồi."

Cassie nêu ý kiến:

"Có lẽ chúng ta quá nhỏ yếu để nó có thể no bụng? Dù sao thì nó cũng không chạm đến những cái xác của đám cua ăn xác bị chúng ta giết. Giống như ăn những con quái thú như vậy là dưới tiêu chuẩn của nó."

Sunny lắc đầu.

"Lúc đó, nó đến vì thịt con cua bách trưởng. Nhưng mà nó cũng lấy đi vài con cua ăn xác lúc bỏ đi. Nên suy nghĩ thứ khủng bố đó sẽ không ăn chúng ta nếu có cơ hội là quá lạc quan."

Nephis nghĩ một lúc rồi gật đầu.

"Cậu nói đúng. Biện pháp tốt nhất là tạm cách xa con ác ma đến khi nó đáp xuống."

Rồi cô nhìn lên trời và nói thêm:

"Nhưng trước tiên, chúng ta phải quan sát để đảm bảo nó là sinh vật giống con kia và xác định chủ ý của nó."

Không tranh cãi với lôgic đó, Sunny dẫn hai cô gái đến nơi cái bóng cậu đang đứng. Ở đó, họ ngồi xuống và quan sát cái bóng đen bay lượn vòng quanh Gò Mộ Tro.

Quan sát con sinh vật bay khiến họ khó chịu và không chắc phải làm gì.

Cái chấm đen đến gần hơn vài lần, khiến họ có thể xác nhận nó đúng là thứ khủng bố mà họ đã thấy vài tuần trước, ít nhất là cùng loài. Nhưng mà, nó không bao giờ đến quá gần cái vương miện của cái cây, giống như lưỡng lự về việc đáp xuống bóng râm của nó.

Tệ hơn nữa, vài tiếng trôi qua, có thêm hai con khủng bố cùng loài tham gia với nó, mỗi con đều đáng sợ và khiến người ta buồn nôn. Bây giờ, ba chấm đen bay vòng vòng trên bầu trời trên đầu họ, khiến Sunny ngày càng sợ hãi.

Một con trong số chúng, với cơ thể trắng như xác và bộ lông quạ đen, một đống chi mọc ra loạn xạ từ cái ngực rộng, mỗi cái chi đều có bộ móng chim đáng sợ, dư sức diệt sạch nhóm bọn họ.

Kí ức về cách mà nó đã dễ dàng phá vỡ bộ giáp cứng cáp của con bách trưởng với cái mõm khổng lồ vẫn còn in trong đầu cậu. Cậu đoán rằng đám sinh vật này ít nhất đều mạnh ngang ngửa con Cua Ác Ma, thậm chí có lẽ còn hơn nữa.

Và ở đây có đến tận ba con.

'Tốt nhất là tiếp tục ẩn nấp.' Mồ hôi lạnh chạy xuống lưng cậu.

Nhưng mà, đám quái vật bay lượn có vẻ không muốn lại gần Gò Mộ Tro. Chúng chỉ bay vòng quanh, đôi khi đến gần hơn, nhưng lại bay lên cao. Hành vi của chúng kì lạ và khiến cậu khó chịu.

Sau một lúc, Cassie nói nhỏ:

"Có lẽ chúng không đói?"

Sunny chớp mắt, cố tưởng tượng một thế giới mà một Sinh Vật Ác Mộng không đói. Liệu có khả thi?

Còn cậu thì...

"Không biết đám gà trắng đó ra sao, nhưng tôi thì đói lắm rồi."

Đây là sự thật. Cả ba người họ đều chưa ăn gì từ ngày hôm qua. Sunny còn sợ rằng nếu đám kia quyết định đáp xuống, thì tiếng bụng kêu ồn ào của cậu sẽ để lộ vị trí ẩn nấp.

Nephis liếc qua cậu và hỏi:

"Muốn ăn gà nướng không?"

Sunny mở to mắt và rít lên:

"Nghĩ cũng đừng có nghĩ!"

Cô nhìn cậu chăm chú, rồi mỉm cười quay đi.

'Đó là...đùa? Cô ta biết nói đùa?'

Ừ thì... ít nhất còn có người có khiếu hài hước còn tệ hơn cả cậu.

...Đến cuối cùng, sự sợ hãi của họ không thành hiện thực. Sau khi mặt trời bắt đầu lặn xuống, cả ba con khủng bố quyết định bay đi, rời khỏi bầu trời phía trên Gò Một Tro, chúng bay về phía tây theo hình tam giác. Chúng chưa từng xuống đủ thấp để phát hiện ba người họ, chứ đừng nói đến tiếp đất trên hòn đảo lớn này.

Sunny đầy mồ hôi, mệt mỏi vì cứ phải trông chờ thảm họa, cậu suýt chút nữa còn cảm thấy thất vọng vì lo lắng chả để làm gì. Nhìn về phía Cassie, người không thể nhìn thấy mối hiểm họa đã bay đi, cậu nói:

"Chúng đi rồi."

Cô gái mù thở phào nhẹ nhõm, lông mày cô giãn ra.

"Cảm ơn Thiên Đường. Ngôi đây chờ đợi còn tệ hơn tránh né bọn chúng trên vách núi gấp năm lần."

Vì lý do không rõ, Sunny giật mình một chút.

"Cô...Cô vừa nói gì?"

"Mình nói là đợi chúng tiếp đất thật sự rất mệt mỏi."

Cậu chớp mắt, không hiểu tại sao bản thân lại phản ứng kì lạ với câu nói bình thường này. Hình như cậu thấy một giấc mơ có liên quan gì đó đến Cassie và con số năm? Đúng rồi, có. Nhưng mà nó không phải thứ gì đó khiến cậu phải quan tâm.

"À ừ. Cô nói đúng."

Rồi cậu quay sang Nephis và hỏi:

"Vậy giờ cô muốn làm gì?"

Ngôi Sao Thay Đổi nhìn về phía tây, nơi ba chấm đen đã biến mất, và ngừng một lúc rồi nói:

"Đi xem thử phía tây hòn đảo rồi quyết định điểm cao tiếp theo."

Sunny nhún vai, không có gì để phản đối.

Cassie mỉm cười.

"Ý tưởng tốt! Ai biết được, có lẽ chúng ta cuối cùng cũng thấy được bức tường thành!"

Không lâu sau đó, họ đi qua hòn đảo về dốc ở phía tây. Ở đây, mặt đất nhô lên một chút rồi lại lặn xuống, hình thành một bờ lũy tự nhiên che khuất cảnh tượng phía sau.

Nephis là người đầu tiên leo lên nó.

Sunny ở ngay sau cô lúc cậu cảm giác có gì đó không đúng. Tư thế của Ngôi Sao Thay Đổi có điểm kì lạ, cứng ngắc chứ không uyển chuyển, giống như cô bị hóa đá.

Bước lên bề mặt tro tàn của cái bờ lũy tự nhiên, cậu lo lắng nhìn Nephis và phát hiện một gương mặt buồn bã và tiếc hận. Cậu chưa từng thấy cô như vậy.

Quay đầu, Sunny nhìn về phía tây rồi nheo mắt. Mặt cậu ngay lập tức tối sầm lại.

Cảm giác muốn chửi thề, Sunny nghiến răng và nắm chặt tay. Trong đầu cậu cứ lặp đi lặp lại.

'Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!'

Bạn đang đọc Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave) của Guiltythree
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tortoise
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.