Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngọa Dương Cổ

Tiểu thuyết gốc · 2608 chữ

Rào rào…

Sau cái chớp vừa rồi, mưa đến như trút nước. Tiếng nước mưa đập trên mặt vang vọng, trong đêm đen lại có thêm mấy phần u ám.

Ngoài viện, Hồng Tụ khí định thần nhàn quay về, đứng thủ trước phòng Độc Cô Thiên Ẩn, nhìn đám hạ nhân ngổn ngang trên mặt đất, không nặng không nhẹ hừ một tiếng.

Nàng nhìn Tạ Vu Thần không vừa mắt, tự nhiên cái gì liên quan đến hắn cũng sẽ theo bản năng mà ghét bỏ. Chưa kể đến, trước kia hắn làm chủ tử nàng khổ như vậy, hiện tại còn phái người đến giám sát bọn họ, đây chính là trần trụi muốn chọc tức nàng mà.

Nghĩ đến đây, nàng không nhịn được lại nhìn về nơi ám vệ đang ẩn nấp. Từ trong mắt nàng nhìn ra hai đốm lửa nhỏ, cháy hừng hực.

So với tình hình tùy lúc có thể động thủ ở ngoài viện, trong phòng Độc Cô Thiên Ẩn có vẻ yên tĩnh hơn nhiều.

Nam nhân cúi đầu, không nhìn Độc Cô Thiên Ẩn. Hai người, ai cũng không nói, cả căn phòng tiếp tục lâm vào trầm mặc.

Cuối cùng, là Độc Cô Thiên Ẩn mở miệng phá vỡ sự trầm mặc này:

“ Liên Dĩnh, ngươi nên hiểu, để cha của ngươi có thể tiến vào Độc Cô nhất tộc, các trưởng lão đã nhượng bộ bao nhiêu, mẫu thân ngươi cũng đã phải quỳ tròn ba ngày ba đêm trong Từ đường mới nhận được sự chấp thuận của Đại trưởng lão. Hắn không nên có những suy nghĩ đại nghịch bất đạo kia.”

Lương Liên Dĩnh, nhi tử của Độc Cô Nguyệt- muội muội thân sinh của Độc Cô gia chủ. Theo bối phận, Độc Cô Thiên Ẩn phải gọi hắn một tiếng “đường ca”.

Độc Cô Nguyệt tính tình thẳng thắn, không câu nệ tiểu tiết. Năm đó, đúng ra nàng phải xuất giá, gả cho Âu Dương gia trong Thánh Địa. Ai biết được đến cuối cùng nàng lại đào hôn. Đối với cả hai đại gia tộc, việc này không khác gì đem thể diện bao nhiêu năm của gia tộc đánh nát. Một năm sau, khi trở về, trong bụng nàng đã có hài tử, chính là Lương Liên Dĩnh.

Không cần nói cũng biết, năm đó sắc mặt Độc Cô gia chủ có bao nhiêu khó coi. Đào hôn thì cũng thôi đi, trở về còn mang theo cốt nhục của dã nam nhân bên ngoài Thánh Địa.

Thánh Địa tam gia, song gia nhất tộc, đều là gia tộc có lịch sử hàng vạn năm, lấy Độc Cô nhất tộc làm đầu, hai gia tộc khác lần lượt là Âu Dương gia, Hiên Viên gia. Ba đại gia tộc có căn cơ lâu đời, khi đột ngột lui về quy ẩn đã gây nên một trận oanh động trên toàn đại lục. Đủ để thấy thế lực của bọn họ lớn đến đâu.

Hôn ước giữa Độc Cô Nguyệt đã được định ra từ thời tiền gia chủ còn tại vị. Đột ngột xảy ra biến cố, Độc Cô gia chủ cũng thật vất vả mới bình ổn được lửa giận của Âu Dương gia.

Là người của mình làm sai, hắn ngoài vãn hồi chẳng lẽ còn có thể đánh người ta ư?

Độc Cô Nguyệt trở về, còn muốn mang theo dã nam nhân kia theo cùng.

Ban đầu, trên dưới Thánh Địa đều không đồng ý.

Trong Thánh Địa, dù là hạ nhân cũng là được chọn lọc kỹ càng, có thiên phú tốt, có bối cảnh sạch sẽ, hầu hết đều sẽ chọn cô nhi, nếu không cũng là người có căn cơ tốt đến tuổi tu luyện.

Bây giờ có một người không rõ lai lịch muốn vào trong gia tộc đứng đầu Thánh Địa, chưa nói đến hắn có mục đích gì, chỉ nhìn vào cái thân phận hắn muốn ở Độc Cô nhất tộc, Độc Cô Nhị cô gia thì đã có vô số người phản đối.

Cũng không biết Độc Cô Nguyệt làm thế nào, Độc Cô gia chủ lại đồng ý, còn giúp nàng thương lượng với hai gia tộc còn lại. Ngay cả Đại trưởng lão Độc Cô nhất tộc cũng đồng ý với nàng.

Độc Cô Nguyệt được như ý nguyện, dã nam nhân kia cũng biết điều, không làm ra bất kì chuyện gì khiến nàng khó xử. Hơn nữa còn thay nàng đến hai gia tộc còn lại, thuyết phục bọn họ.

Mọi chuyện diễn ra rất tốt. Khi Lương Liên Dĩnh sinh ra, Âu Dương gia và Hiên Viên gia cũng đến chúc mừng.

Người có hôn ước với Độc Cô Nguyệt chủ động giải trừ hôn ước trong hôm đó, chúc phúc cho hai người.

Người trong Thánh Địa ngoài cảm khái ra cũng chỉ biết tiếp tục cảm khái hai người nhân duyên tốt, tình cảm tốt, đến mức có nhiều người trong Thánh Địa cũng muốn ra ngoài tìm bạn lữ cho mình. Tất nhiên , những người này cửa lớn Thánh Địa còn chưa ra được thì đã bị bắt đem về.

Sau đó, người trong Thánh Địa cũng không còn ai nhắc tới xuất thân của nam nhân kia nữa, gặp hắn thì một câu Nhị cô gia, hai câu Nhị cô gia.

Yên ổn suốt mấy năm, không ngờ được vị Nhị cô gia này lại không hề được như bề ngoài.

Hắn ở bên ngoài cũng là nam nhân có tiếng tăm, từ khi đến Thánh Địa, hắn làm gì cũng phải nấp sau Độc Cô Nguyệt. Đối với hắn, đây chính là sỉ nhục.

Đương nhiên, hắn cũng đã quên một việc, nơi hắn ở là Độc Cô nhất tộc, mỗi người ở đây đều so với hắn ngàn phần ưu tú hơn. Chuyện của hắn và Độc Cô Nguyệt bại lộ, nếu không có nàng cố gắng ngăn cản, hắn căn bản không có ngày hôm nay. Không phải Độc Cô nhất tộc thì cũng là Âu Dương gia, tóm lại đều sẽ không để yên cho hắn.

Gia đình bình thường có chuyện của gia đình bình thường, gia tộc lớn có xích mích của gia tộc lớn.

Độc Cô nhất tộc cho dù lớn mạnh đến đâu, loại sự việc như tranh đấu trong gia tộc này vẫn không thể bác bỏ.

Nhị cô gia chính là nhìn vào điểm này, muốn thay đổi địa vị ở Độc Cô nhất tộc. Hắn, muốn cả gia tộc này, thuận theo hắn!

Nhị cô gia cùng một chi thứ của Độc Cô nhất tộc, dựng nên kế hoạch soái vị.

Bọn họ nhắm vào, là huynh muội Độc Cô Thiên Ẩn.

Đối với hai nhi tử nhi nữ này, Độc Cô gia chủ và Độc Cô phu nhân vừa yêu vừa thương. Nắm được hai người trong tay, cũng không sợ Độc Cô gia chủ và Độc Cô phu nhân không nghe theo.

Những năm đó, Độc Cô gia chủ bế quan. Trong tộc do Độc Cô phu nhân gánh vác.

Ngày Độc Cô Thiên Ẩn và đại ca nàng kết thúc lịch luyện trở về, Độc Cô nhất tộc mở tiệc tẩy trần.

Nhị cô gia chờ nhiều năm như vậy, thấy cơ hội đến, tất nhiên sẽ không bỏ qua.

Một lần nội chiến đó, Độc Cô nhất tộc giảm đi không ít nhân lực, hỗn loạn một thời gian dài, ngay cả vị trí đứng đầu Thánh Địa cũng suýt chút không giữ được.

Nhị cô gia biết kế hoạch thất bại, nhân lúc hỗn loạn chạy trốn. Nhưng nửa đường thì bị Độc Cô Thiên Ẩn mang người chặn lại, một kiếm dứt khoát, kết liễu tại chỗ.

Chi thứ kia vò mẻ không sợ sứt, biết nếu thu tay là đường chết, mà đánh tiếp cũng không có đường thắng. Cho nên, có chết cũng muốn kéo người có huyết thống trực hệ theo cùng.

Độc Cô Thiên Diệp chính là vì trận đánh này, đến bây giờ vẫn hôn mê chưa tỉnh.

Độc Cô Thiên Ẩn trọng thương, nằm trên giường tròn một năm.

Chi thứ hợp tác với Nhị cô gia bị Độc Cô phu nhân đúng tình hợp lý loại bỏ. Người làm hại con của mình, Độc Cô phu nhân nào có thể để bọn họ chết dễ dàng như thế. Có thể tưởng tượng người của chi thứ kia trải qua khó khăn thế nào. Chính là muốn sống không được, muốn chết không xong.

Đối với chuyện Nhị cô gia bị Độc Cô Thiên Ẩn giết, Độc Cô Nguyệt không ngăn cản, chỉ lặng lẽ thở dài.

Nàng nghĩ, đem hắn về Độc Cô nhất tộc, hắn sẽ sống tốt hơn so với bên ngoài. Nhưng nàng chưa từng nghĩ đến việc, con người kiêu ngạo như hắn sao có thể chịu đứng sau lưng nữ nhân.

Hai người từng vào sinh ra tử, tình cảm cũng không cạn. Nhưng kể từ lúc nàng mang hắn tiến vào Độc Cô nhất tộc, đoạn tình cảm đó đã như một tấm kính, đã bắt đầu có vết nứt. Là nàng không suy nghĩ thấu đáo, nàng cũng không thể biện minh gì thêm.

Qua sự kiện lần này, người trong Thánh Địa càng phản đối việc cho ngoại nhân thành thân với người trong tộc. Độc Cô nhất tộc đứng mũi chịu sào, dính không ít chỉ trích.

Theo tộc quy, người có mưu đồ bất chính, làm loạn trật tự, thứ tự trưởng thứ trong tộc, lục thân* chung tội, lập tức xử tử.

Để cứu được mẫu tử hai người Độc Cô Nguyệt, Độc Cô phu nhân quả thật là sứt đầu mẻ trán.

Lương Liên Dĩnh khi đó cũng không còn nhỏ nữa, tự nhiên hiểu được sự nghiêm trọng của việc làm phản kia, cũng biết được khó tránh cái chết.

Hắn hiện tại còn sống là nhờ Độc Cô phu nhân dùng sức chín trâu hai hổ cứu về, hắn thật không có tư cách gì hận thù Độc Cô nhất tộc, hận Độc Cô Thiên Ẩn. Càng không thể ra tay hại nàng.

“Tiểu Ẩn, ta biết. Ta đương nhiên biết từ đầu đến cuối là cha ta sai.” Nhưng ta chỉ là có chút thương tâm.

Tình cảm của cha nương hắn quả thật rất tốt, hai người cũng yêu thương hắn. Nếu cha không làm ra sai lầm lớn như thế, hiện tại bọn họ vẫn rất hạnh phúc.

Độc Cô Thiên Ẩn nhìn hắn cúi đầu trầm mặc, trong mắt chợt nhiễm lên một chút cảm xúc khác thường.

Có người từng cười nói với nàng:

“ Tiểu Ẩn, Hoàng đế dám bắt nạt ngươi, ca ca liền đem Hoàng đế đến trước mặt ngươi, tùy ngươi xử lý.”

Ca ca…

Tiểu Ẩn có chút nhớ ngươi rồi…

Nếu ngươi biết ta từng chết một lần, không chừng sẽ thương tâm chết đi…

Cảm xúc đó đến nhanh đi nhanh, chỉ hiện lên trong chớp mắt rồi biến mất.

Độc Cô Thiên Ẩn nhìn Lương Liên Dĩnh trước mặt.

Ngũ quan nam nhân tinh tế, có nét thư sinh nho nhã. Giữa hai lông mày lại có một chút từng trải già dặn. Hắc y phác họa dáng người cao lớn, lại làm hắn có thêm một chút tà mị cuồng quyến.

“ Liên Dĩnh, ngươi nửa đêm lẻn vào Thần vương phủ làm gì?”

Lương Liên Dĩnh nghe thấy Độc Cô Thiên Ẩn hỏi, lúc này mới hơi ngẩng đầu, trấn định tìm một cái ghế từ trong đống bừa bộn, ngồi xuống.

“ Về việc này, một phần là vì cổ độc trong người Tiểu Diệp…”

“Ngươi nói cái gì?”

Độc Cô Thiên Ẩn đột ngột cắt lời Lương Liên Dĩnh.

Lương Liên Dĩnh dường như giật mình.

Lời nói của nàng có chút kích động, có điều với khuôn mặt lạnh kia, Lương Liên Dĩnh không chắc có phải nàng kích động hay không.

Nhưng nghĩ lại một chút, nàng đúng là nên kích động.

“ Ngọa Dương cổ, ngươi từng gặp chưa ?”

Ngọa Dương cổ?

Trong đầu Độc Cô Thiên Ẩn hiện ra một hình ảnh.

Nữ nhân mà Tạ Vũ Thần mang về, hình như là trúng Ngọa Long cổ nên mới chết bất đắc kì tử. Nhưng lúc đó nàng còn chưa kịp nhìn thì đã bị đã có người xông vào la hét nàng giết người. Do e ngại Tiêu Nghiêm, Tạ Vũ Thần chỉ đem nàng đuổi tới Bắc viện, không làm khó nàng. Dà sao cũng không thể vì một nữ nhân không rõ lại lịch mà đắc tội với Tiêu Nghiêm.

Nhưng hắn không làm khó, không có nghĩa những nữ nhân của hắn không làm khó.

“ Có lẽ đã từng gặp”

Lương Liên Dĩnh nghe nàng trả lời, không biết vì sao sau lưng cảm thấy mát lạnh.

Thật lạ, cửa đóng hết rồi mà, gió từ đâu vào nhỉ?

Lương Liên Dĩnh ôm tay, không biết nghĩ cái gì mà rùng mình một cái.

“ Ngươi cũng biết, Ngọa Dương cổ hiện tại rất hiếm gặp. Người bị hạ cổ là nam nhân sẽ càng ngày càng suy yếu, máu thịt từng chút bị chúng ăn hết, đến xương cũng không chừa lại. Còn là nữ, sẽ là thất khiếu chảy máu,toàn thân thối rữa, chết bất đắc kì tử .”

Có một truyền thuyết nói rằng: Có một cặp phu thê nọ, nam nhân là mệnh quan triều đình, tiền đồ vô lượng. Nhưng hắn không biết, tiền đồ của hắn là do thê tử của hắn, một vu sĩ, cũng là thanh mai trúc mã của hắn, nghịch thiên làm phép mới mang lại được. Nam nhân trước đây rất yêu thê tử của mình, đã thề cả đời chỉ lấy nàng làm thê. Nhưng khi có tiền đồ danh vọng, hắn cùng các vị quan trong triều qua lại nhiều, tự nhiên cũng bị họ hỏi đến vấn đề gia thất. Khi hắn nói trong nhà chỉ có một thê, có vài người không nhịn được nói hắn không có năng lực, ngay cả thê tử cũng không quản được.

Ở thời đại này, nào có ai không tam thê tứ thiếp, trừ phi quá nghèo, không lấy được , hoặc thê tử gia thế hiển hách, áp bức không cho nạp thiếp.

Nam nhân nghe xong, trong lòng nghĩ một chút, cũng cảm thấy hơi khó chịu. Dần dà về sau, khi nam nhân dẫn một thai phụ trở về, thê tử của hắn gần như hóa điên. Là nàng cho hắn tiền đồ, cho hắn danh vọng, cho hắn mọi thứ, ngay cả những người đối nghịch hắn, nàng cũng giúp hắn loại bỏ, hắn lại dám phụ nàng?

Ngọa Dương cổ chính là từ đây sinh ra. Là do vị thê tử đó lấy máu của mình nuôi ra cổ, sau đó hạ chính phu quân của nàng. Đương nhiên, thai phụ kia cũng không trốn thoát.

Ngọa Dương cổ là sự trừng phạt của vị thê tử, trừng phạt người phản bội nàng.

Câu chuyện này không biết có phải thật hay không, nhưng Ngọa Dương cổ thì thật sự có. Chỉ là rất nhiều năm rồi, không ai thấy lại loại cổ này nữa.

-------------------

*Lục thân: Bao gồm ông bà tổ tiên, cha mẹ, anh em, vợ chồng, con cái, cháu chắt.

**Thất khiếu: Hai mắt, hai tai, miệng, hai lỗ mũi

Bạn đang đọc Niết Bàn Chi Phượng Hoàng Tái Xuất sáng tác bởi lacly
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lacly
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.