Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1040 chữ

“ Nhưng lúc trước không phải không tìm ra nguyên nhân hay sao? Sao bây giờ lại biết là Ngọa Dương cổ? Còn nữa, nếu đại ca trúng Ngọa Dương cổ, theo lý thuyết không phải sẽ…” Chết sao?

Hai chữ cuối kia, nàng không nói ra.

Lương Liên Dĩnh hiểu nàng định nói gì, không vòng vo nữa.

“ Ngọa Dương cổ không khó phát hiện nhưng nếu dùng chung với Nguyệt Quang quả, hai loại độc tính kiềm chế lẫn nhau, rất khó phát hiện.”

“ Nguyệt Quang quả? Ngươi nói là Nguyệt Quang quả ở Tội Vực?”

Độc Cô Thiên Ẩn trầm giọng hỏi.

Lương Liên Dĩnh nhìn thần sắc nàng không chút thay đổi, tự lấy làm lạ nhưng chỉ dám để trong lòng tự tò mò, không hỏi ra.

“ Quả thật là Nguyệt Quang quả của Tội Vực. Việc Nguyệt Quang quả có thể kết hợp với Ngọa Dương cổ là do ta tìm được một cuốn y điển ở nơi ở của phụ thân năm xưa. Bên trong đều là kì độc thế gian.”

Độc Cô nhất tộc thiện dược, có vài cuốn y điển trong phòng riêng cũng không có gì kì lạ.

Nhị cô gia lấy điểm này qua mặt mọi người, sắp xếp bẫy cho Độc Cô Thiên Diệp, đủ thấy dã tâm không cạn.

Nhưng … hắn làm sao lấy được Nguyệt Quang quả?

Hiển nhiên Lương Liên Dĩnh cũng thắc mắc điểm này.

“ Là chi thứ kia giúp hắn lấy sao?”

Lương Liên Dĩnh nói xong, hận không thể cắn lưỡi luôn.

Tội Vực là chỗ nào chứ? Chi thứ kia dù dã tâm sâu đến đâu cũng không có khả năng liều mạng tiến vào Tội Vực.

Mà Nhị cô gia càng không thể. Dù hắn biết đến sự tồn tại của Tội Vực cũng không có thực lực đi vào.

Tội Vực, vùng đất của vong linh, một bước đi vào, khả năng đi ra dường như bằng không.

Chính là cho dù vào được cũng không có khả năng đi ra.

Cho nên, vụ toan tính năm đó, ngoài Nhị cô gia và chi thứ kia, còn có người thứ ba nữa. Mà người này có thể có khả năng ra vào Tội Vực.

Nghĩ đến đây, Lương Liên Dĩnh không nhịn được mà cảm thấy khiếp sợ.

Ra vào Tội Vực đây là lực lượng kinh khủng thế nào chứ?

Độc Cô Thiên Ẩn hiển nhiên cũng cân nhắc tới khả năng này, sắc mặt càng thêm âm trầm.

“ Trước mắt vẫn là giải độc cho đại ca trước. Chuyện liên quan đến Tội Vực, hiện tại để cho tam đại gia tộc điều tra.”

Lương Liên Dĩnh gật đầu tán thành. Các tiền bối của Thánh Địa so với bọn họ còn nắm rõ tình hình Tội Vực hơn.

“ Ngọa Dương cổ và Nguyệt Quang quả quả thật áp chế lẫn nhau nhưng trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết. Hai loại độc này ở trong cơ thể Tiểu Diệp càng lâu, hắn càng khổ sở.”

Lương Liên Dĩnh thấy ánh mắt thiếu nữ nhìn mình như có đao vậy.

“ Trong cuốn y điển kia, phần thuốc giải đa phần trong phòng luyện dược Độc Cô nhất tộc đều có.”

Thiếu nữ ra hiệu nam nhân nói tiếp.

“Long phách, Hợp Khuyết thảo, Trùng Ngư cốt, Huyết Tùng, Trân Châu Lệ, đây chính là những thứ cần bổ sung.”

Mỗi một loại dược liệu Lương Liên Dĩnh kể, đều là trân phẩm thế gian, đã một thời gian không còn thấy xuất hiện nữa.

Trong lòng thiếu nữ khẽ động một cái.

“Ba năm trước, khi Tạ Vũ Thần trở về, Hạo Vân đế tặng hắn một cây Long Phách.”

Lương Liên Dĩnh gật đầu.

Hoàng thất Nam Chiếu có Long Phách, ai cũng đều biết. Nhưng không ai có gan đến trộm. Hiện tại Long Phách ở trong tay Tạ Vũ Thần, càng không có người dám làm loạn.

Lương Liên Dĩnh lần này đến chính là muốn mang Long Phách đi. Nhưng vô tình kinh động nam nhân kia, cho nên mới có trận náo loạn giữa đêm vừa rồi.

“ Ta đã vận dụng tất cả mạng lưới tình báo của Y các, trăm năm nay, chỉ có một cây Long Phách kia mà thôi.”

Y các đã thành lập được vài năm, từ uy tín đến chất lượng khám chữa bệnh đều rất tốt. Mạng lưới sản nghiệp của Y các đã vươn ra khắp đại lục. Nếu Y các đã không có thông tin, vậy cũng không còn cách nào.

“ Liên Dĩnh, trước tối ngày mai, mang đến cho ta vài vật…”

Độc Cô Thiên Ẩn đè giọng xuống, nói ra vài thứ cần thiết.

Lương Liên Dĩnh nghe xong, cổ quái nhìn nàng một chút.

Đang yên đang lành, tiểu tổ tông à, ngài muốn làm gì?

Trong tiếng mưa ồn ào trộn lẫn với tiếng bước chân vang dội, một đoàn người từ từ tiến vào Bắc viện.

Hồng Tụ nhìn nam nhân đi đầu, nụ cười chợt tắt, quanh thân tản ra oán khí.

Nếu nhìn kĩ sẽ thấy hai tay nàng đang siết chặt lại, để lộ cả khớp xương.

Hồng Tụ tự nhủ trong lòng, gia chủ không cho nàng giết hắn, nàng không được giết.

Nhưng dù có tự nhủ thế nào, trong lòng chán ghét, ánh mắt nhìn cũng có vài tia chán ghét.

Tạ Vũ Thần đảo mắt nhìn quanh Bắc viện một chút rồi thu tầm mắt lại, ra hiệu cho người đỡ những hạ nhân còn nằm đó lên.

Nam nhân bên cạnh cầm ô cho hắn cao giọng nói với Hồng Tụ:

“ Gọi chủ tử của ngươi ra tiếp đón vương gia.”

Nam nhân cầm ô dường như nhìn được một ánh mắt lạnh băng từ dưới hiên nhà phóng tới.

Tiếp đón?

Tạ Vũ Thần xứng sao?

Hồng Tụ hừ lạnh, đứng yên ở đó không có vẻ gì là muốn vào thông báo cho Độc Cô Thiên Ẩn cả.

Tạ Vũ Thần nhíu mày một cái, rất nhẹ.

Tiểu nha đầu này dường như gan lớn hơn rồi?

Bạn đang đọc Niết Bàn Chi Phượng Hoàng Tái Xuất sáng tác bởi lacly
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lacly
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.