Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cố Nhân(2)

Tiểu thuyết gốc · 1416 chữ

Căn phòng thoáng chốc bao phủ một tầng áp lực, đè nén đến khó thở.

Độc Cô Thiên Ẩn yên lặng không nói, ánh mắt nhìn người đang đè trên mình lạnh băng, như đang nhìn một vật chết vậy.

Nam nhân thấy nàng không kháng cự thì có chút bất ngờ, sau đó cũng không để ý nhiều nữa, chăm chú nghe động tĩnh bên ngoài.

Ngoài cửa, trong ánh trăng đêm lập lòe ánh lửa đỏ, sáng rực lên.

“ Tìm kỹ một chút. Không được bỏ sót một ngóc ngách nào!”

“ Nhanh lên! Không được để hắn trốn thoát!”

“ Hướng bên kia! Các ngươi nhanh một chút, nếu hắn chạy thoát liền không xong đâu!...”

Cũng không biết nam nhân kia đã làm gì, ngay cả Bắc viện quanh năm vắng vẻ cũng bị đám hạ nhân này đến náo loạn một trận.

Hồng Tụ vừa quay về nghỉ ngơi không lâu, lúc này đã đứng trước cửa phòng Độc Cô Thiên Ẩn.

“ Ngươi có ý gì?”

Hồng Tụ tức đến trợn mắt, giơ tay chỉ vào một hạ nhân.

“ Ngươi muốn nói chủ tử của ta che giấu thích khách? Chứng cứ đâu? Ngươi đem chứng cứ ra cho bản cô nương nhìn một chút!”

Nửa đêm không ngủ lại đến Bắc viện làm loạn, không cần biết là chuyện gì, chắc chắn không có chỗ tốt.

Đừng nói đến, chủ tử dù sao cũng là nữ nhân. Nửa đêm nửa hôm lại bị một đám hạ nhân không rõ mục đích xông vào phòng, chuyện này truyền ra, tam sao thất bản, không biết được đến ngày mai, khắp trà quán tửu lâu có phải đang bàn tán chủ tử nàng có quan hệ bất chính với nam nhân trong phủ hay không.

Hạ nhân kia bị quát, hơi sửng sốt.

Bắc viện này từ trước đến nay đều bị đạp xuống đất mà khi dễ, hôm nay đột nhiên to gan như thế?

“ Có phải hay không, chỉ cần chúng ta vào xem liền biết.”

Hạ nhân hồi phục tinh thần, trầm mặt gầm lên với Hồng Tụ, phất tay để những người còn lại cùng xông tới, ý đồ phá cửa vào phòng.

Đám người hùng hùng hổ hổ tiến lên chưa được mấy bước, bị Hồng Tụ đập một chưởng cho bay về.

“ Các ngươi không sợ bị đánh, có thể tiếp tục tiến lên.”

Hồng Tụ đứng dưới hiên, huơ huơ nắm đấm, thập phần khí phách nhìn đám người trên mặt đất.

Lão nương bị kìm hãm lâu như vậy, rốt cuộc có thể trút được ngụm trọc khí này, thoải mái a.

Hạ nhân vừa rồi còn lớn tiếng vẻ mặt như gặp quỷ nhìn Hồng Tụ.

Nữ nhân này… Trúng tà rồi à?

Sao đột nhiên lại dữ như thế?

Phải biết rằng, diện mạo của Hồng Tụ cũng không phải loại dong chi tục phấn, có phần thanh tú đáng yêu.

Chủ tử thất sủng, không thể bảo vệ nàng, nàng không dưới một lần bị nam nô trong phủ quấy rối.

Khi đó, bọn họ chỉ thấy nàng khỏe một chút, sức lực tốt hơn người khác một chút, năm lần bảy lượt đều chạy thoát.

Nhưng hôm nay nhìn thấy, thân thủ nàng nhanh nhẹn, mạnh mẽ như vậy, không hề giống chỉ khỏe một chút, thật không thể khiến người ta không nghĩ nhiều.

Đuốc lửa rơi xuống, tắt ngấm. Không gian chỉ còn lại ánh trăng lờ mờ.

Hồng Tụ nghĩ đến việc chủ tớ hai người từng chịu không ít khổ từ đám người này, trong lòng lập tức bùng lên một ngọn lửa.

Đám hạ nhân còn lục tục tìm đồ đánh lửa, không chú ý đến tiểu cô nương đứng dưới hiên nhà kia đang nhìn họ, hết sức âm trầm.

Sau đó, trong mắt ám vệ được phân tới đây theo dõi Độc Cô Thiên Ẩn, chính là một trận đơn phương ẩu đả. Tiêu cô nương mảnh mai kia đơn phương đánh gục một đám nam nhân tai to mặt lớn.

Biểu cảm của nhóm ám vệ có chút vi diệu…

Bọn họ cũng từng thấy Hồng Tụ bị khi dễ trong phủ. Khi đó, nàng chỉ tỏ ra giận dữ, không có hành động đánh trả nào.

Nhưng bây giờ xem ra, nàng là đang nhẫn.

Ám vệ tất nhiên không như đám hạ nhân kia, nghĩ Hồng Tụ trúng tà.

Nhìn một thân võ nghệ nhanh nhẹn kia đi, có điểm nào giống trúng tà?

Nhưng đã có bản lĩnh như thế, sao phải đi theo một chủ tử vô dụng? Mà cho dù có lý do không thể không theo, vậy tại sao bị khi dễ nhiều lần như thế vẫn yên lặng không phản kháng?

Ám vệ cảm thấy việc này có chút quỷ dị, cử một người về thông báo cho Băng Thiên Vũ.

Ám vệ kia vừa rời khỏi, những người còn lại đều thấy xương sống gai gai, cảm giác lạnh lẽo leo từ xương sống lên đến tận cổ họng.

Tiểu cô nương phía dưới đã ngừng đánh người, ngước mắt nhìn về phía bóng tối, đúng hơn là chỗ bọn họ đang ẩn nấp, khóe miệng câu lên một nụ cười...

Ầm!

Bầu trời bỗng chớp lóe một cái. Cả khung cảnh đột nhiên trắng sáng lên, sau đó lại trở về âm u, lờ mờ ánh trăng như cũ.

Ám vệ bị cái chớp bất ngờ này dọa tới, có người suýt chút hét lên, bị người bên cạnh nhanh tay che miệng lại mới không phát ra âm thanh.

Khi quay đầu nhìn, tiểu cô nương kia chân đạp lên một người, cười tươi nhìn bọn họ.

Nụ cười đó, không hề có thiện ý, làm người phát run…

----------

Trong phòng, tình huống cũng không khác bên ngoài nhiều lắm.

Nam nhân nhìn người đang nằm dưới thân, biểu cảm thay đổi như tắc kè hoa.

Cánh tay hắn run lên một cái, chủy thủ thành công vẽ ra một đường đỏ tươi trên cần cổ trắng nõn của thiếu nữ.

Ánh mắt thiếu nữ trầm thêm một chút

Nam nhân hốt hoảng, lập tức nhảy xuống giường, chủy thủ thu lại vào trong tay áo, y phục không chỉnh tề cũng không kịp sửa lại, làm gì còn nửa điểm bá khí như khi mới vào.

“ Tiểu Ẩn?”

Nam nhân thử thăm dò, hỏi một tiếng.

Nội tâm hắn lúc này điên cuồng gào thét, mong người kia đừng lên tiếng, mong hắn nhận nhầm người.

Nhưng hiện thực tàn khốc…

“ Ừ”

Thiếu nữ trả lời, hiển nhiên đánh nát mộng tưởng “ Ta nhận nhầm người” của nam nhân.

Độc Cô Thiên Ẩn chậm rãi ngồi dậy, sửa soạn y phục, thở ra một hơi dưới đáy lòng.

Cũng may nhờ Hồng Tụ băng bó vết thương rất chặt, nếu không, e là lại vỡ miệng vết thương rồi.

“ Tiểu Ẩn, trùng hợp a, haha…”

Nam nhân cười gượng hai tiếng, sau đó im bặt.

Ai biết được xui xẻo như thế, chạy trốn cũng chạy nhầm vào phòng của “ Bá vương hoa”.

Ban đầu, hắn mới chỉ thấy khí tức có chút quen thuộc, nhưng quá nhạt, hắn chưa kịp xác định thì đã tan rồi.

Cho đến lúc tia chớp bất ngờ đến, mọi thứ sáng lên, hắn mới nhìn rõ người bị mình uy hiếp.

Phi!

Uy hiếp cái gì chứ?

Nàng rõ ràng đã nhận ra hắn. Nếu không còn để hắn thản nhiên “uy hiếp” như vậy sao?

Đây là đang chỉnh hắn!

Độc Cô Thiên Ẩn tùy tiện xử lý vết thương ở cổ. Vết thương chỉ ở ngoài da, nàng lau sạch máu rồi để nó tự lành.

Xong xuôi, nàng mới nhìn đến người đang thấp thỏm trong phòng.

“ Không giết ta sao?”

Tiếng của nàng hơi trầm, từng chữ hạ xuống, như tảng băng rơi xuống nên cứng , vỡ thành vụn băng sắc nhọn.

Không khí lúng túng ban nãy bị một câu nói này đánh vỡ, nháy mắt liền biến thành áp lực.

Nam nhân ngây người chốc lát:

“ Sẽ không.”

“ Ta giết cha của ngươi. Chính tay ta…”

Độc Cô Thiên Ẩn dựa vào ánh trăng mờ, quan sát biểu cảm của nam nhân, không bỏ sót một chút nào

“… giết cha của ngươi.”

Bạn đang đọc Niết Bàn Chi Phượng Hoàng Tái Xuất sáng tác bởi lacly
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lacly
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.