Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một trận đánh ra uy danh (1)

Tiểu thuyết gốc · 2373 chữ

Chương 565: Một trận đánh ra uy danh (1)

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Nhiều tu sĩ như vậy tụ tập tới gần, nếu như không xuất ra thủ đoạn lôi đình mang những người này chém giết, vậy thì tiếp theo còn càng có nhiều tên không mời mà tới.

Nghĩ tới đây, Nhất Minh cũng không còn giữ lại dư lực, huyết hà toàn bộ phun trào, một thương tựa như thần long bãi vĩ mang theo cự lực kinh khủng hướng về phía tên Băng Linh tộc vung qua.

Cảm nhận được uy lực của một thương này không hợp thói thường, sắc mặt của tên Băng Linh tộc bỗng dưng trở nên âm trầm đáng sợ, hắn cũng không có nói nhảm đồng dạng liền nâng đao chém xuống, chuẩn bị dạy cho Nhất Minh biết làm người là như thế nào.

Oanh minh truyền ra, sắc mặt của tên Băng Linh tộc đang âm trầm đáng sợ giờ khắc này bỗng dưng đại biến, chỉ vì một thương này truyền đến lực đạo rất không hợp thói thường, suýt chút nữa thì đã đột phá phòng hộ đánh vào trên thân của hắn.

Khoảnh khắc nguy cấp hắn liền quát to một tiếng, hàn khí ầm vang tán ra kết thành băng giáp ngăn chặn một thương kia tiếp tục vung tới.

Hắn kinh ngạc phát hiện, chỉ dựa vào lực lượng của một thương này phát ra, chính mình đúng thật không phải là đối thủ!

Tiềm Long bảng từ khi nào lại có Nhân tộc sở hữu chiến lực kinh khủng tới mức này?

Trong nhận thức mà hắn biết, những người có tên trên Tiềm Long bảng cao lắm thì cũng chỉ là chân nguyên cảnh mà thôi, tên Nhân tộc này lại có chiến lực mạnh mẽ như vậy, chẳng lẽ hắn chính là tên gọi Nam Thiên đứng hàng thứ hai kia sao?

Hoặc là tên Nhân tộc đứng hàng đệ nhất Tiềm Long bảng, nếu không thì không thể nào có chiến lực kinh khủng đến như vậy.

Đối phương xuất thủ với tốc độ vừa nhanh lại vừa mạnh, lực đạo phát ra đều vượt qua chính mình, lúc này vừa mới giao phong không bao lâu, chính mình liền đã triệt để rơi vào hạ phong.

Mỗi một lần va chạm, cả cánh tay đều đang tê rần cả lên, thậm chí ngay cả xương cốt còn đang truyền ra từng cơn đau nhức vô pháp tưởng tượng.

Thật mẹ nó, lực lượng này đây là Bán Thần có thể có được hay sao?

Hắn hoài nghi nhân sinh, có phải hay không là tên Nhân tộc này lợi dụng cái gì để che lấp tu vi, ở chỗ này giả heo ăn thịt hổ?

Có thể nơi này chính là Hư Không Đoạt Đạo, lần tranh đoạt này đích xác chính là dành cho các Bán Thần tranh đoạt cơ duyên bước vào Thần cảnh, tuyệt đối không có Thần cảnh có thể tiến vào nơi đây.

Lại là vài hơi thở đi qua, hắn cảm giác chính mình đích xác là không thể kiên trì lâu hơn được nữa, trường đao cơ hồ như sắp sửa phá toái, thậm chí ngay cả chân nguyên hộ thân cũng vô pháp phát động ra kịp.

Một tầng hộ thân vừa sinh ra cơ hồ liền bị đánh tán loạn không còn.

Hắn không còn dám tiếp tục ở lại nơi này, lưu được núi xanh không lo không có củi đốt, vội vàng chém ra một đạo cuối cùng rồi hướng về phía sau lập tức bỏ chạy.

Nhất Minh nhìn thấy hắn chạy khỏi nơi đây cũng không có tiếp tục đuổi theo, bản thân lăng không ở giữa, mắt nhìn hắn rời khỏi phạm vi của bạch quang, thần sắc vẫn điềm nhiên như thường.

Chờ đợi cho tới khi hắn bước ra khỏi bạch quang trong nháy mắt, tâm niệm lập tức khẽ động, Tiểu Dạ tại trong bóng đêm thoải mái lượt hành lướt qua, hướng về phía tên Băng Linh tộc chớp chớp con mắt.

Tên Băng Linh tộc vừa chạy vừa quay lại phía sau nhìn qua, nhìn thấy Nhất Minh không có đuổi theo liền thở phào một hơi, khóe miệng nhịn không được nổi lên cười lạnh, nhưng sau một khắc thần sắc của hắn bỗng dưng đại biến.

Xa xa nhìn qua, những Bán Thần đang ẩn nấp tại trong bóng tối bỗng dưng nhíu mày, bọn hắn cảm giác được có một loại khí tức rất là quỷ dị lóe lên rồi biến mất, một cái chớp mắt tiếp theo liền nhìn thấy thân hình của tên Linh tộc ngưng trệ giữa không trung.

Rất nhiều tu sĩ cũng không biết đây là tình huống như thế nào, nhao nhao đưa mắt nhìn về Nhất Minh, nhưng cũng không nhìn thấy hắn làm ra cái gì khác thường.

Tên Băng Linh tộc đồng dạng cũng cảm giác được một loại kinh khủng hướng về phía chính mình bao phủ đi qua, nhưng hắn vô pháp xác định đó là cái gì, thế là theo bản năng mang chân nguyên hình thành phòng hộ bao bọc quanh thân.

Nhìn thấy tên Băng Linh tộc hành động như vậy, Nhất Minh lộ ra một vệt mỉm cười, bản thân nâng thương cách không đâm tới, một thương này hoàn toàn không sử dụng quá nhiều lực lượng, thế mà tại trước mắt của tất cả tu sĩ nhìn qua, một thương này thế mà lại rơi vào trên thân của tên Băng Linh tộc kia.

Hắn không tránh?

Đây chính xác là suy nghĩ nổi lên trong đầu của hầu hết tất cả tu sĩ, tại hầu hết các đôi mắt chăm chú nhìn qua, tại lúc tên Băng Linh tộc lâm vào ngốc trệ trong nháy mắt, một thương liền xuyên qua phòng hộ, đánh vào trên thân của hắn.

Không có máu tươi phun ra, chỉ có từng điểm tinh quang chậm rãi tiêu tán vào giữa hư không, chốc lát liền biến mất không thấy.

Tiểu Dạ kích động truyền ra tâm tình vui sướng đến cực điểm, hiển nhiên là nó cũng từ tên Băng Linh tộc này nếm được mùi vị khá là ngon, nó còn muốn ăn thêm nhiều hơn nữa.

Đánh ra một thương này về sau, Nhất Minh nhàn nhạt đưa mắt nhìn qua bốn phía, hắn có thể cảm giác được có rất nhiều ánh mắt hướng về phía chính mình nhìn qua, tất cả đều mang theo ý tứ dò xét không lệch đi đâu được.

Thế là khóe miệng cũng không khỏi gạt ra một vệt nụ cười, trường thương trong tay chậm rãi huy động vắt lên trên vai, thanh âm quanh quẩn truyền khắp bốn phương tám hướng.

“Còn vị nào muốn đoạt lấy Hắc Lệnh, vậy thì xin cứ tự nhiên.”

“Tại hạ Nhất Minh, mong được lãnh giáo cao chiêu của chư vị!”

Lời này vừa ra, hư không đều lâm vào tĩnh mịch không có một chút thanh âm nào, hiển nhiên là những tu sĩ này đều đã tận mắt chứng kiến được một màn vừa rồi.

Thực lực của tên Băng Linh tộc kia đích thật không kém, hầu như những tu sĩ có thể tiến đến nơi này đều là cao thủ trong cao thủ, thực lực như vậy mà lại vẫn lạc không một dấu tích, điều này quả thật có thể sao?

Ban đầu song phương giao chiến cân tài ngang sức thì cũng thôi đi, nhưng vì sao tên Linh tộc kia lại vẫn lạc một cách quỷ dị như vậy đâu?

Nếu không phải tận mắt chứng kiến, bọn hắn cũng không cách nào tin tưởng lại có người xuất ra thủ đoạn quỷ dị đến như vậy, không thể nghi ngờ, trong khoảnh khắc mà tên Băng Linh tộc lâm vào ngốc trệ kia, đích xác là thủ đoạn của tên thanh niên này làm ra, không còn ai khác.

Nhất Minh âm thầm cười lạnh trong lòng, quả nhiên, những điều không biết mới là đáng sợ nhất.

“Bản thân ta cho dù có thể hiện ra chiến lực mạnh mẽ tới mức nào, cũng vô pháp ngăn được đám người này vây công, chỉ có cách thể hiện ra thủ đoạn mà bọn hắn không biết, mới có thể gây nên tác dụng chấn nhiếp.” Nhất Minh thầm nghĩ trong lòng.

Lời nói cũng đã nói xong, Nhất Minh cũng không quan tâm tới đám người kia sẽ suy nghĩ như thế nào, bản thân vừa định hướng vào trung tâm bạch quang xếp bằng ngồi xuống thì trong lòng khẽ động.

Tại một nơi cách bạch quang hơn ngàn trượng bên ngoài, một nam một nữ đang ẩn nấp thân hình nhìn vào bên trong.

Nếu nhìn từ bên ngoài mà nói, hoàn toàn vô pháp nhìn thấy thân ảnh của hai người hiển lộ đi ra, khả năng ẩn nấp này quả thật là không hợp thói thường, ngay cả khi có tu sĩ tại bên cạnh của hai người lướt qua cũng không cách nào nhận ra mảy may.

“Sư huynh, người này quả nhiên là mạnh không hợp thói thường a, nhưng e rằng lời nói vừa rồi đã kích thích đến không ít tu sĩ, đặc biệt là Linh tộc bên kia.”

“Nhìn xem nhìn xem, muội nói không sai nha, Linh tộc quả nhiên là không có ngồi yên, chúng ta có cần giúp hắn một tay hay không, dù sao thì hắn cũng là Nhân tộc có tên trên Tiềm Long bảng nha?”

Nam tử nghe thấy sư muội nói vậy liền lập tức lắc đầu: “Lần này chúng ta sẽ không hành động, cứ ở một bên quan sát là được rồi, có lẽ nơi này cũng không thích hợp cho muội tranh đoạt Hắc Lệnh.”

“Vì cái gì a?” nữ tử nghi hoặc không hiểu.

“Bằng cảm giác của ta, muội không có khả năng chiến thắng người thanh niên kia, thậm chí ngay cả ba tên Linh tộc đang lao đến kia cũng không được.” nam tử thản nhiên nói ra, cũng không có e ngại việc sư muội của chính mình bị đả kích cái gì.

“Ồ? Hắn mạnh như vậy sao? Không biết hắn có thể phát hiện ra sự hiện diện của chúng ta không?” nữ tử bỗng dưng cảm thấy hào hứng, con mắt không ngừng lóe lên tinh quang nhìn vào bên trong.

Giờ khắc này, Nhất Minh đang cùng với một tên Linh tộc ở bên trong không ngừng giao chiến, uy thế cuồng bạo tán ra bát phương khiến cho cả một phiến khu vực đều đang rung động.

Để tránh cho người nắm giữ Hắc Lệnh bị rơi vào vây công, cho nên quy tắc đặt ra mỗi một lần tranh đoạt chỉ có một người có thể xông vào bạch quang mà thôi.

Nếu như không có quy tắc này, vậy thì người nắm giữ Hắc Lệnh cho dù có là thiên kiêu cũng chưa chắc có thể ngăn cản được, hơn nữa, cũng loại bỏ khả năng có người lợi dụng ưu thế về nhân số để chèn ép những tu sĩ khác.

Bản chất của Hư Không Đoạt Đạo vốn dĩ là chọn ra những tu sĩ có nội tình mạnh mẽ để tấn thăng Thần cảnh, cho nên những thử thách gặp phải cũng nhằm vào mục đích này mà tới.

Bất quá, mặc dù không thể quần công người nắm giữ Hắc Lệnh, nhưng xa luân chiến hẳn là vẫn diễn ra.

Điều này đối với người nắm giữ Hắc Lệnh cũng là một loại khảo nghiệm.

Nhìn thấy song phương đối chiến, nhìn thấy Nhất Minh thoải mái huy động trường thương, trên người có huyết hà cuồn cuộn phun trào, cự long nương theo trường thương bay múa đánh cho tên Linh tộc không ngừng lui về phía sau.

Mỗi một kích mà tên Linh tộc kia đánh vào trên thân của hắn, đều không có một chút đại dụng nào, phần lớn đều bị chiến y ngăn chặn ở bên ngoài, chỉ có một số ít lực đạo là xuyên vào trên thân, đánh cho nhục thân rung động kịch liệt.

Bất quá, dù là như vậy thì tên Linh tộc kia cũng không cách nào ngăn chặn thế công cực kỳ hung mãnh kia đánh tới, càng đánh hắn càng cảm giác kinh hãi không thôi, vốn dĩ ban đầu hắn còn khinh thường nhả rãnh tên Băng Linh tộc kia phế vật.

Bây giờ tới lượt chính mình hắn mới cảm thụ được, tên Nhân tộc này thật mẹ nó biến thái!

“Oa! Hắn quả nhiên là rất mạnh nha!” nữ tử kích động hô lên, hoàn toàn không có chú ý tới hoàn cảnh chung quanh chút nào.

Cũng may là vị trí của hai người đứng cách bạch quang khá xa, hơn nữa thanh âm cũng bị dư ba cho lấn át không còn, cũng không có ai có thể nghe thấy.

Không qua bao lâu, lần lượt cả ba tên Linh tộc đều đã dâng lên lòng thoái ý, hai tên Linh tộc ban đầu bởi vì có đồng bọn phối hợp xa luân chiến mới giữ lại được tính mạng, bây giờ tới lượt tên thứ ba cũng muốn rời khỏi, điều này làm sao có khả năng?

Nhất Minh làm sao có thể để cho bọn hắn cứ rời đi như vậy được, muốn tới thì tới muốn đi thì đi, bọn hắn xem đây là nơi nào vậy?

Nhân tộc có lẽ còn có thể có cơ hội rời đi, đã là Linh tộc, vậy thì chỉ có thể phân ra sinh tử.

Thế là nương theo thân hình của Nhất Minh chớp động tới gần, từng thương rơi xuống tựa như cuồng phong bạo vũ nhấc lên, nhìn thấy cảnh này trong nháy mắt, nam tử liền hướng về phía sư muội nhàn nhạt nói ra.

“Chúng ta đi thôi.”

Bạn đang đọc Nhục Thân Thành Thánh sáng tác bởi phanthehuy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phanthehuy
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.