Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trấn thủ chiến

Tiểu thuyết gốc · 2087 chữ

Chương 564: Trấn thủ chiến

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Trải qua một phen chào hỏi cơ bản về sau, Nhất Minh cũng không có tiếp tục cùng những người này nói nhiều, dù sao thì song phương cũng không có quen biết cái gì.

Bèo nước gặp nhau khách khí đôi câu liền có thể.

Ba người thấy vậy cũng không có cưỡng cầu, mỗi người tìm một nơi chậm rãi đả tọa ngồi xuống, chờ đợi “động tĩnh” truyền ra.

Có lẽ là bởi vì tà vật ở nơi đây bị Nhất Minh sinh sinh chém giết, cho nên những u linh khác cũng cảm nhận được một tia khí tức nguy hiểm, chính vì điều này mà nơi đây khá là yên ắng.

Nhất Minh hắn cũng không có rảnh rỗi, khoảng thời gian chờ đợi này hắn cũng tận dụng để khôi phục một chút, mặc dù thương thế trên người đã bắt đầu khép lại, nhưng so với thời kỳ đỉnh phong vẫn là còn kém rất nhiều.

Thời gian, không biết đã trôi qua bao lâu, đang lúc Nhất Minh hắn ngồi xếp bằng khôi phục thương thế thời điểm, trong lòng chợt có báo động.

Hắn nhanh chóng thôi động huyết hà bao phủ quanh thân, một cái chớp mắt tiếp theo, đại địa bên dưới bắt đầu rung lên từng cơn địa chấn.

Ba người còn lại cũng đồng dạng thôi động chân nguyên hình thành phòng hộ, bắt đầu hướng về phía Nhất Minh bên này dựa sát lại gần, dù sao thì nơi này hắn chính là người có chiến lực cao nhất, không tận dụng một chút thì quả thật là hao phí của trời.

Nguyên bản cả một tòa hoang thành đầy rách nát cùng âm lãnh ở bên dưới đã trở nên tàn phá không chịu nổi, giờ khắc này, toàn bộ tòa thành đều bỗng dưng ầm vang toái liệt.

Đá vụn bay tán loạn khắp nơi, tiếp theo sau đó chính là một đạo bạch quang từ giữa hư không giáng xuống, Nhất Minh và ba người đưa mắt nhìn lên, ánh sáng chói lóa đến cực điểm.

Ánh mắt của hắn cũng vô pháp trực diện nhìn thẳng vào đoàn bạch quang, bọn hắn cũng không còn cách nào là phải thả người bay ra khỏi đoàn bạch quang, đưa mắt nhìn lại.

Ngay khi Nhất Minh bay ra khỏi bạch quang một sát na, có thể một màn xuất hiện trong mắt đã hoàn toàn khiến hắn cảm thấy bất ngờ.

Từ bốn phương tám hướng ở phương xa, đồng dạng cũng có mười đạo cột sáng tại giữa hư không rơi xuống, rất là rõ ràng.

“Đây có lẽ là cái gọi là động tĩnh đi?” trung niên nhìn qua từng đạo cột sáng cũng không khỏi lên tiếng nói ra.

Lão giả vuốt cằm, ánh mắt tại bát phương đảo quanh, không nói chuyện.

Nhất Minh đồng dạng cũng trầm mặc không nói, hắn cũng không biết đây lại là tình huống như thế nào, nếu như hắn đoán không sai mà nói, mỗi một đạo cột sáng tựa hồ như là mỗi một cái tiết điểm thì phải.

Bọn hắn ở nơi này gặp được tà vật ẩn giấu tại bên dưới tòa thành, vậy những người khác có lẽ cũng gặp được thứ tương tự như vậy.

Bây giờ bạch quang tại trong đêm tối lóa mắt đến cực điểm, hiển nhiên là không gạt được những tu sĩ khác, nhưng điều này lại có ý nghĩa gì đây?

Hồi lâu qua đi, bạch quang mới dần dần mờ nhạt trở lại, nhưng vỏn vẹn chỉ là mờ nhạt mà thôi, bằng mắt thường cũng có thể từ xa nhìn thấy được đạo bạch quang này hiện ra.

Không hiểu sao, Nhất Minh hắn có một loại cảm giác cực kỳ không tốt.

Quả nhiên, trong nháy mắt tiếp theo liền có một đạo tin tức từ nơi sâu xa truyền tới, tin tức không nhiều, nhưng Nhất Minh có thể biết được một trận công thủ chiến sắp sửa diễn ra.

Ba người đồng dạng cũng nhận được một cái tin tức giống hệt như vậy, ánh mắt nhìn qua Nhất Minh ở cách đó không xa, biểu lộ có chút bất đắc dĩ.

Vốn dĩ bọn hắn còn định nhờ cậy vào Nhất Minh một chút, nhưng tin tức này vừa ra đã hoàn toàn đánh gãy ý định của bọn hắn.

Không vì cái gì khác, bởi vì mỗi một đạo bạch quang tượng trưng cho một cái danh ngạch thông hướng thượng tầng bên trên, trong tầm mắt của bọn hắn xuất hiện mười đạo bạch quang, đây rõ ràng chính là mười cái danh ngạch a!

Trong một khoảng thời gian nhất định, tất cả tu sĩ đều có thể thay nhau tranh đoạt trấn thủ tại bên trong bạch quang, chỉ cần thời gian tới, người nắm giữ Hắc Lệnh chính là nhân tuyển đạt được danh ngạch thông hướng thượng tầng.

Chính vì minh bạch được quy tắc về sau, ba người mới nhìn qua Nhất Minh biểu lộ bất đắc dĩ như vậy, nói thật ra là bọn hắn cũng không có dám chắc có thể từ người thanh niên này đoạt lấy Hắc Lệnh.

Nếu là như vậy, vậy thì cũng chỉ còn một phương pháp duy nhất, chính là đi đến chỗ bạch quang khác bắt đầu tranh đoạt, dù sao thì tranh với người khác cũng dễ dàng hơn rất nhiều.

Thế là ba người lần lượt hướng về Nhất Minh chắp tay cáo từ, Nhất Minh hắn cũng đồng dạng thi lễ đáp lại, cũng không có lãnh đạm.

Đợi đến khi ba người rời đi về sau, Nhất Minh mới hướng về phía bạch quang bước vào bên trong, nhìn thấy một cái lệnh bài màu đen lơ lửng ở giữa, hắn cũng không có ngần ngại mà đưa tay bắt lấy.

Bàn tay vừa mới va chạm với Hắc Lệnh trong nháy mắt, cái lệnh bài này liền bỗng dưng hóa thành một đạo lưu quang hướng vào trong người của hắn bay đi, Nhất Minh giật mình theo bản năng làm ra né tránh nhưng cũng không cách nào né tránh.

Hắn vội vàng cảm thụ toàn thân, cảm giác bản thân cũng không có vấn đề gì về sau, mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Ngay khi lệnh bài xâm nhập vào người trong nháy mắt, Nhất Minh liền minh bạch ngoại trừ vẫn lạc, chính mình liền không có cách nào mang lệnh bài bàn giao đi ra.

Đối với những tu sĩ Bán Thần khác mà nói, vẫn lạc chỉ là một cái khái niệm bị loại khỏi cuộc tranh đoạt này mà thôi, nhưng bản thân chính mình thì không giống, một khi vẫn lạc đích thật là bỏ mạng tại đây.

Sau khi minh bạch được tình hình của bản thân, Nhất Minh liền lâm vào trầm mặc không nói.

Tiểu Linh dường như cảm giác được cái gì, thế là đưa mắt nhìn lên phía trên, nơi đó có một cái hư ảnh trông giống hệt với Hắc Lệnh vừa rồi lơ lửng ngay tại trên đầu của hắn, khiến nàng cũng không khỏi cảm thấy hiếu kỳ.

“Tiểu tử, cái lệnh bài vừa rồi giờ khắc này đang lơ lửng trên đầu của ngươi, trông thật là ngố a, ha ha ha.”

Nhất Minh ngẩng đầu nhìn lên, thân hình chậm rãi di động dường như muốn xác nhận cái gì, quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, cái hư ảnh kia đúng thật là nương theo thân hình của hắn mà di động đi theo.

Đối với sự tình này Nhất Minh coi như hiểu rõ, thế là hắn cũng không còn xoắn suýt về vấn đề này, việc bây giờ chính là sống sót cho đến khi thời gian kết thúc là được.

Hắn tại bên trong bạch quang bắt đầu xếp bằng ngồi xuống, tâm niệm vừa động liền mệnh lệnh cho Tiểu Dạ tại trong màn đêm xem xét một vòng, hắn không cách nào rời khỏi phạm vi của bạch quang, cho nên cũng đành phải lệnh cho Tiểu Dạ nó thay chính mình cảnh giác.

Tiểu Dạ nó cũng không có chối từ, nó biết với thực lực hiện giờ cũng không cách nào thoát khỏi hai đầu cự long kia áp chế, cho nên cũng chỉ còn cách thành thành thật thật làm việc.

Sau khi rời khỏi phạm vi của bạch quang về sau, Tiểu Dạ liền dung nhập vào bên trong bóng đêm hoàn toàn biến mất không thấy.

Nhất Minh có thể thông qua việc nó chia sẻ tầm nhìn mà nhìn thấy tràn cảnh ở bên ngoài, hắn cũng không dám hời hợt đối với việc này, dù sao thì hắn cũng không biết sẽ có bao nhiêu tu sĩ tìm đến nơi đây.

Đề phòng một chút, cũng là chính đáng.

Có thể không đợi Tiểu Dạ nó dò xét bao lâu, Nhất Minh liền đưa mắt nhìn qua một cái phương hướng, nhìn thấy được một tên tu sĩ đang cấp tốc hướng về bên này bay tới.

Đó là một tên Linh tộc Bán Thần toàn thân toát ra hàn khí vô cùng băng lãnh, hình thể cường tráng, trên tay còn mang theo một thanh đại đao, nếu nhìn kỹ một chút thì rõ ràng có thể nhìn thấy được thanh đao này chính là do chân nguyên hiển hóa mà ra, khí tức dị thường hung lệ.

Thần sắc Nhất Minh điềm nhiên như thường, hắn minh bạch tên Linh tộc này hẳn là cảm giác được ba động trên thân của hắn không cao, cho nên mới trắng trợn không kiêng nể gì mà hướng về bên này phóng tới.

Nhất Minh nhìn thấy hắn đồng thời, tên Băng Linh tộc này đồng dạng cũng nhe răng cười, trường đao nâng lên lập tức xông vào bạch quang hướng về phía hắn đánh tới.

Nhất Minh cười cười đáp lại, trường thương trên tay bay múa một vòng, lập tức hướng đối phương nghênh đón tiếp lấy.

Trong chớp mắt, hai bóng người tựu va chạm cùng một chỗ, một đao một thương tương hỗ giao thoa, lẫn nhau đều mang lực lượng toàn bộ phóng xuất, uy thế phát ra quả thật là cuồng bạo không gì sánh được.

Cả hai đều tại bên trong bạch quang chiến thành một đoàn, Băng Linh tộc tán ra hàn khí khiến hư không dường như băng liệt, từng đóa từng đóa băng tinh trải rộng khắp nơi, bao phủ Nhất Minh vào bên trong.

Phong cách đấu chiến của hắn từ trước tới giờ đều là như thế này, một khi địch nhân tại trong hàn khí của hắn giao chiến, sớm muộn gì thì chân nguyên cũng dần dần bị đông kết dẫn đến kết cục bại lui, thậm chí còn có Bán Thần bị hắn vây chết ở bên trong, không cách nào thoát thân ra được.

Trong suy nghĩ của hắn, tên Nhân tộc này lấy nhục thân tiến vào nơi đây, hẳn là một trong những tên có mặt trên Tiềm Long bảng, nếu là như vậy thì mang hắn chém giết cũng coi như một mũi tên trúng hai con nhạn, đây quả thật là một chuyện tốt a!

Hàn khí quanh thân của hắn phun trào mãnh liệt, có thể Nhất Minh nhìn thấy toàn bộ một màn này cũng không có quan tâm tới, trong lúc nhất thời cũng không có xuất ra toàn lực.

Bởi vì Tiểu Dạ cũng đã truyền về tin tức cho hắn, đã nhận thấy có người hướng về bên này áp sát đến gần.

“Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng.” Nhất Minh nhếch miệng cười cười, e rằng những tu sĩ này còn không biết có “bác thợ săn” đang tiềm ẩn trong đêm tối, tùy thời đều có thể cho bọn hắn một kích chí mạng.

Nếu đã như vậy, vậy thì không cần thiết phải kéo dài cuộc chiến, nhiều tu sĩ như vậy tụ tập tới gần, nếu như không xuất ra thủ đoạn lôi đình mang những người này chém giết, vậy thì tiếp theo còn càng có nhiều tên không mời mà tới.

Bạn đang đọc Nhục Thân Thành Thánh sáng tác bởi phanthehuy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phanthehuy
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.