Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiến Tới Tiên Đảo, Gặp Gỡ Lại Chia Ly

Tiểu thuyết gốc · 4630 chữ

Sáng sớm ngày hôm sau, khi Ái Minh tỉnh dậy Tiêu Dao Tuấn đã chuẩn bị cho cậu và lão Độc Nhân một đôi tuấn mã, thân cao lông mượt.

Ngày đó Tiêu Dao Tuấn cần xử lý sự vụ trên đảo nên không tiễn biệt hai người.

Tuấn mã không ngừng vó, lao nhanh trên con đường đầy sỏi, đi được sáu ngày đường không còn là vùng đất hoang vu, thay thế vào đó là người tới người lui tấp nập.

Những ngày qua, lão Độc Nhân trầm tư ít nói, cậu khác nào trải qua cực hình. Chần chờ hồi lâu mới dám hỏi: Tiền bối, còn phải đi bao nhiêu ngày đường nữa vậy. Chúng ta đang đến cái gì tiên đảo sao, tiểu tử để ý thấy người hai bên đường không ngừng bàn luận về nơi đó.

Độc Nhân, thả chậm bước chân ngựa nói: khoảng trừng hai ngày đường, nơi chúng ta tới là Ông Hạc Đảo Tiên.

Ông làm ra dáng vẻ lơ đễnh nói:

Nếu nói nơi nào kỳ dị, nơi này chính là kỳ dị nhất, một nửa của cái đảo này lại thuộc vào phần đất liền,

ngọn đảo có hình đang trông giống vô số ngọn núi nhỏ tụ hợp lại tạo thành. Đỉnh núi không cao nhưng lại dài, nhìn kỹ giống như một con hạc đang vươn mình ra biển. Vì vậy mới gọi là Ông Hạc Đảo Tiên.

Tiểu tử ngươi có biết tại sao Ông Hạc Đảo Tiên kỳ lạ như vậy hay không?

Ái Mình gái đầu đáp: đây là lần đầu tiên tiểu bối đến đây, cũng là lần đầu tiên nghe thấy địa danh nơi đây.

Độc Nhân nhìn ra xa từ tốn giải thích:

Người xưa kể lại rằng trước đây đích thị là một hòn đảo, về sau địa chấn xảy ra.

Khiến hòn đảo bị kéo trở lại đất liền, tạo thành hình hài kỳ dị như hiện thời.

Là nhân tâm, thứ không thể giải thích được sẽ biến trở thành câu chuyện thần bí truyền lưu do tiên nhân tạo ra.

Tiểu tử đã hiểu, tiền bối thúc mẫu của tiểu tử chẳng lẻ ở nơi đây hay sao?

Độc Nhân không đáp nhẹ sờ tay vút bờm ngựa, rồi mới nói:

Trên tiên đảo có vô số động khẩu và cốc khẩu. Nơi chính giữa Ông Hạc Tiên Đảo là cốc khẩu đẹp nhất được xưng tụng là nơi đẹp nhất trong Nam Thiên Thập Nhị cốc. " Tiên Đảo Đào Tiên Cốc"

Nghĩa phụ của ngươi rất có thể đang ở nói đó. Ông trời kia sẽ không phụ lòng người, ngươi có gấp cũng không có ích chi đâu.

Vừa nói đến tới đây, ông đột nhiên " giá" một tiếng con ngựa dưới chân hí dài hoảng sợ, đạp vó rẻ đường phóng rất nhanh.

Ái Minh không phòng bị, hứng chọn cát bụi, chỉ đành lấy vạt áo lau qua mặt mũi rồi phóng ngựa đuổi theo.

Miện cậu không ngừng hô, tiền bối đợi ta, tiền bối đợi ta với.

Hai người một trước một sau, đuổi theo nhau đến tận khi trời chập choạng tối mới tìm một quán trọ nhỏ để dừng chân.

Lão Độc Nhân và Ái Minh vừa mới xuống ngựa đã nghe tiếng quát tháo của một tên đại Hán.

Hắn ôm bụng tức giận mắng: mẹ kiếp, tên thần y khốn khiếp, chúng ta khó khăn vượt đèo lội suối, thỉnh y chữa trị, không cứu chữa lại còn dám đánh người.

Tên đại hán ngồi đối diện, diện mạo giữ tợn đáp lại: quy định rắm chó gì chứ, cái gì mà không cứu chữa cho kẻ luyện võ, lại còn giám nói anh hùng võ lâm là một lũ hữu thủ mà vô tuệ, suốt ngày chém chém giết giết, ám toán hại người.

Các ngươi đừng có nóng vội, bài học hôm nay còn chưa thấy đủ mất mặt sao, một tên ăn mặc theo lối văn sĩ nói.

Hai tên đại hán nhìn người văn sĩ, dù vẻ mặt khó coi vô cùng nhưng lại ngoan ngoan ngồi im.

Văn sĩ lại nói:

Thù này thì tất nhiên sẽ báo, các ngươi còn nhớ bà lão kia hay không?

Đại hán có khuân mặt dữ tợn đáp:

Có, người mà treo giá năm mươi lượng vàng để tìm danh y đúng không?

Đại hán quát tháo lúc đầu khi nghe thấy hai người họ nhắc đến người vừa rồi vội ngăn cản:

Không thể lừa gạt bà ta được đâu, ta từng thấy thủ đoạn của bà ta, tàn độc vô cùng. Gã nói với giọng run run.

Người mặc lối văn sĩ tên là Vương Khang, trên trốn giang hồ cũng là một tay hảo thủ.

Gã nói:

Nào ai dám đánh lừa bà ta, chúng ta chỉ tìm danh y cho bà ta, còn vị danh y này không chữa thì hắn ta đắc tội chứ chúng ta không hề làm ra điều gì sai quấy.

Hai đại hán nghe thấy thế ánh mắt hiện lên vẻ bất định, mặc dù hận vị thần y kia, nhưng khi nhớ đến ánh mắt của bà lão kia trong lòng hai người không khỏi tê lạnh.

Bọn người kia nói chẳng khác nào quát, Độc Nhân và Ái Minh nghe chẳng sót chữ nào.

Độc Nhân đột nhiên quát lớn: Lũ hắc cẩu không biết từ đâu tới, bị chủ nhà đánh đuổi còn muốn nhe răng cắn trộm, trách tại sao người ta nói các ngươi lại là loại người hữu thủ vô tuệ. Chuyên thích làm chuyện ám toán hại người.

Ba người kia nghe lão nói vậy biết là đang nói mình, một tay vỗ mặt bàn, một tay nâng cự chuỳ chỉ về phía hai người quát lớn: các ngươi là ai? ngại sống phải không?

Độc Nhân cười lớn đáp:

Ta chỉ là người qua đường nghe tiếng chó sủa, quá chối tai. Nên sinh ra chán ghét.

Ngươi, đại hán tức giận, đập đại chuỳ xuống chiếc bàn trước mặt Ái Minh chiếc bàn lập tức chia làm đôi.

Tiểu tử lên dậy mấy con hắc cẩu này một bài học, Độc Nhân ung dung nói với Ái Minh.

Ái Minh trong lòng nghĩ thầm: tiền bối không thể an phận hơn một chút được sao, người còn trọng thương chưa khỏe, lại thích gây sự khắp nơi.

Trước khi đi Tiêu Dao Tuấn đã chỉ điểm một hai, Chỉ Pháp Mai Hoa thông thuận hơn nhiều.

Khi này đứng trước mấy người chàng lại vô cùng bình tĩnh.

Người sử dụng đại chuỳ thuộc loại binh khí nặng, tính linh hoạt không cao. Ái Minh nhẹ sử dụng bộ pháp vòng lại phía sau điểm lên gáy đại hán.

Tên đại Hán đó, không kịp quay đầu dính một điểm lập tức ngã xuống đất, miệng mũi tràn máu, Ái Minh hoảnh sợ vội thu tay lại.

Hai người còn lại thấy Ái Minh lợi hại như vậy vô cùng hốt hoảng, lập tức có dò bỏ chạy.

Độc Nhân có chút bất ngờ nhưng ông linh cơ cực nhanh, lão phóng ra một đôi đũa, một chiếc trúng ngay chân phải của đại hán có khuân mặt dữ tợn, hắn ta " ối chao" một tiếng ngã lăn ra đất.

Còn gã Vương Khang nọ, nghe có tiếng gió phía sau, đoán là có ám khí phóng tới, mượn đà nhảy sang trái tránh thoát.

Độc Nhân "ồ"nhẹ một tiếng nói: Ái Minh mau đuổi theo đừng để gã chạy thoát.

Ái Minh nào dám chậm trễ vội phi người đuổi theo,

khoảng cách hai người không xa, một cú bật hùng hậu đấy khác mũi tên rời dây lao nhanh về Vương Khang.

Thấy Ái Minh đang lao đến với lực đạo như bài sơn, Vương Khang, thầm than " hỏng bét, làm sao chạy, tiểu tử này nội lực thâm hậu, không thể trực tiếp tranh phong với nó", gã xoay chuyển ý nghĩ cũng không chậm.

Cong người một cái đã bật người lại phía sau, tránh thoát trong gang tấc.

Hai chân gã vừa đáp đất, chỉ thấy cánh cửa bị một quyền của Ái Minh đánh tan nát.

Ái Minh thấy cánh cửa bị mình một quyền đánh nát vội quay qua điếm chủ không ngừng hô " xin lỗi".

Nhân lúc Ái Minh chẳng hề phòng bị, Vương Khang lấy từ bên hông ra một thanh đoản kiếm đâm tới đâu lưng Ái Minh.

Ái Minh bối rối đang không biết làm gì. Thì giọng nói của lão Độc Nhân vang lên bên tai, không cần lo, đó chỉ là hư chiêu, đánh xuống hạ bộ của gã sau đánh tới bụng trái của gã.

Ái Minh chẳng lưỡng lự liền làm theo. Một cước quét về đùi, một quyền đánh xuống bụng dưới.

Vương Khang hoảng loạn "tại sao hắn biết chiêu thức của ta" Một kiếm đó nhắm tới sau lưng Ái Minh chỉ là để thăm dò mà thôi, nếu Ái Minh là một cao thủ y sẽ dụng thế hắc hổ kinh hào, đánh về phía dưới Ái Minh ép cậu phải lùi lại, rồi nhân đường chạy thoát, nếu Ái Minh võ công tầm thường thì một kiếm đó liền lấy mạng của chàng.

Nào ngờ trong lúc nhất thời Độc Nhân đã giúp Ái Minh phá giải chiêu thức của gã.

Nói thì chậm nhưng diễn biến lại cực nhanh, chỉ nghe "uỳnh" một tiếng, gã ta còn chưa kịp nghĩ ra cách phá giải chiêu thức của Ái Minh đã bị chàng đánh bay ra hơn ba trượng. Đoản kiếm sắc cắm sâu xuống đất, miệng mũi không ngừng chào máu.

Gã dương đôi mắt van xin nói: xin đại hiệp, xin đại hiệp tha mạng cho ta, xin đại hiệp tha mang, xin đại hiệp tha mạng.

Độc Nhân cười khẩy bước về phía gã nói: bà lão mà các ngươi nhắc tới khi trước có dáng vẻ như thế nào, nói đúng ta sẽ tha mạng cho các ngươi.

Gã như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng vội kể:

Ba ngày trước ta và hai người kia từng gặp một bà lão, tóc muối tiêu, một bên mắt bị trột, khuân mặt bà ta nhăn nheo có vô số mụn nước, người nào thấy cũng vô cùng sợ hãi, lúc chúng ta nhìn thấy bà ta còn xém nôn ra mất.

Bọn chúng ta không biết bà ta là ai, chỉ biết bà ta ra giá rất cao để mời danh y, rất nhiều người thấy bà ta ra giá cao như vậy, vì muốn vu lợi, liền nghĩ ra muôn vàn kế sách để lừa gạt chiếm đoạt tiền tài trên người bà ta, nào ngờ được chứ.

Khi bà ta phát hiện ra, liền chở giận ra tay tàn độc vô cùng, ta tận mắt trông thấy một vị bằng hữu của ta, người này công phu cước pháp không kém.

Thế mà bà ta chỉ dùng một chảo trên đầu của vị bằng hữu của ta đã xuất hiện năm lỗ máu.

Hắn chết rồi bà ta cũng chẳng tha, lấy ra từ trên người một cái kim trâm , cán trâm được làm bằng vàng, hình thù cán trâm nếu nhớ không lầm chính là một miệng xà đang mở rộng.

Kim trâm vừa hạ lên người bằng hữu của ta, xác của hắn liền thối rữa. Vô cùng đáng sợ.

Độc Nhân nghe đến đây không khỏi thở dài tự lẩm bẩm, quả nhiên là bà ta.

Lão nhìn ra xa lát sau mới hỏi:

Các ngươi gặp bà ta ở đâu?

Cạnh hồ Vạn Phúc, cách đây hơn năm mươi dặm.

Độc Nhân nghe xong quay qua Ái Minh ánh mắt sắc lạnh nói: giết hết bọn chúng đi.

Ái Minh nghe vậy thì trợn mắt còn tưởng chính mình nghe lầm, hốt hoảng liên tiếp nói lắp lại :cái gì, tiền bối người vừa nói cái gì.

Đúng, ngươi không nghe lầm đâu giết hết bọn chúng đi.

Tiền bối điều này tuyệt đối tiểu bối sẽ không nghe theo lời của người, mặc dù họ có làm chuyện xấu đi chăng nữa, bọn họ sống chết cũng sẽ không do tiểu bối.

Tiểu bối đã thề với lòng là sẽ không giết người nữa rồi.

Vương Khang nghe cậu nói ra lời này thì cả mừng. Bò gần đến chân Ái Minh miệng liên tục hô: vị đại hiệp này, là người tốt, ta sẽ nghe người cải tà quy chính, đại hiệp ngài vạn lần đừng giết ta.

Ái Minh gật đầu với gã, cử chỉ cậu vô cùng kiêm quyết: tiền bối tiểu bối thật không thể nghe người.

Cậu vừa nói dứt câu, chỉ cảm thấy cổ họng thoáng lạnh, một ngọn chuỷ thủ sắc lạnh đã kề ở trên cổ.

Cũng trong lúc này hắn chỉ kịp thều thào: ngươi, ngươi, lập tức ngã ngửa ra phía sau chết ngay.

Ái Minh hốt hoảng quay lại nhìn, chỉ thấy trên cổ họng của Vương Khang, đã cắm sâu một chiếc đủa, người ra tay không ai khác chính là Độc Nhân, ông lắc đầu nhìn Ái Minh mà nói: tiểu tử đừng nên quá lương thiện với người, trên giang hồ này điều trước tiên học là không thể tin tưởng một ai, kẻ có thể quỳ dưới chân ngươi mười năm trước nói sẽ xuất gia quyết tu thành chính quả, nhưng cũng có thể mười năm sau lưỡi kiếm của hắn đã không biết giết qua bao nhiêu người.

Cũng như tên này, lão đá xác Vương Khang sang một bên nói tiếp, hắn có thể quỳ dưới chân ngươi xin tha mạng cũng chính gã xém chút nữa giết chết ngươi.

Nói xong lão lại sai tiểu nhị mang đồ ăn ra, tiểu nhị vâng dạ nhưng khi mang đồ ăn ra, bàn tay run run, vò rượu cũng bị hắn làm đổ non nửa.

Ái Minh nhìn hai tên đại hán, một tên đau đớn ôm chân, đang cố lết ra ngoài, một tên thì bị mình đánh ngất nằm tại chỗ, cậu gãi đầu hỏi: Tiền bối hai người kia phải làm sao.

Độc Nhân nhẹ gõ mặt bàn nói:

Tên kia hành vi ám toán vô liên sĩ là hạng người đáng chết thì đã chết, còn lại hai tên này giống như vị thần y kia nói, hữu thủ vô tuệ, không cần giết cũng được.

Nghe thấy không phải giết người Ái Minh mới thở phào một hơi.

Mấy ngày đường thôn trấn không có, hai người toàn phải trú tạm thức ăn chỉ là trái ngọt rau rừng mãi tới tận đây mới được ăn thịt.

Ái Minh tay cầm một quả trứng gà luộc bụng réo không chịu nổi lập tức bỏ miệng nuốt ngay.

Chốc lát sau con mắt sáng rực khen " ngon, quá ngon đi".

Trứng gà nơi đây là loại thượng hạng, trứng được chuyển từ đồi Xuyên tới đây, mỗi quả chỉ to bằng một đốt ngón tay cái người lớn, da ít thịt nhiều là kiểu ví von dí dỏm nói về lòng trứng, lại thêm màu sắc tươi thẩm, vừa ngọt vừa thơm.

Hai người kêu tới hơn năm mươi trái, ăn sạch sẽ chẳng còn một trái mới hài lòng vỗ bụng rời đi.

Nằm chính giữa của Hạc Ông Đảo Tiên có một đỉnh núi, ngọn núi này rất cao nó có tên là Mõ Bạc, dòng Tiên Hà chia ngọn núi này thành hai nửa, nửa bên trái gọi là Hữu Gian nửa phên phải gọi là Vô Gian.

Nơi giao nhau giữa hai ngọn Vô Gian và Hữu Gian, tạo thành một cái khe lớn, khe lớn này chứa đựng tinh hoa Nhật Nguyệt của dòng Tiên Hà, đây chính là. Tiên Đảo Đào Tiên Cốc.

Đặt chân lên tiên đảo mới càng rõ hơn quan sát, từng dãy núi chập trùng bao la, dòng Tiên Hà nhiều nhánh không ngừng chảy, đúng như lời lão Độc Nhân nói, nơi đây vô số động khẩu và cốc khẩu tất cả được bồi đắp hoàn toàn do thiên nhiên, cảnh sắc xanh biếc tiếng chim hót êm tai, không khí nơi đây lại vô cùng tươi mát, bị chìm đắm trong cảm giác thất lạc hồi lâu, Ái Minh mới sực nhớ lại chuyện trọng đại, đó là tìm kiếm nghĩa phụ.

Chàng quay qua lão Độc Nhân vui vẻ mà nói: Tiền bối nơi này hoàn cảnh thật là đẹp, nghĩa phụ của tiểu bối ở nơi này cũng thật quá tốt đi.

Độc Nhân ừm hữ không đáp: lão đảo mắt nhìn ngó xung quanh sắc mặt cũng chở nên thư giản đi rất nhiều.

Thấy dáng vẻ của lão ta như vậy, ái minh không khỏi thẩm thở dài, nghĩ thầm "tiền bối người lại vậy rồi, nếu cứ chờ như vậy không biết khi nào mới chịu rời đi đây".

Cậu đành phải thúc dục: tiền bối, chúng ta cũng sắp tới chỗ nghĩa phụ rồi chi bằng đi nhanh một chút.

Độc Nhân không nhìn mà đáp:

Vậy ngươi trước đi đi, ta muốn thăm thú ở đây một lúc.

Tiền bối, đi hướng nào được, Ái Minh bất đắc dĩ nói.

Lão chỉ tay về 2 ngọn cao nhất, là Vô Danh và Hữu Danh nói, đi tới nơi đó thì sẽ có người chỉ ngươi.

Ái Minh lại hỏi:

Tiền bối người không muốn đi sao.

Độc Nhân đáp:

Ngươi cứ đi trước, ta còn ở lại đợi một người. Có lẻ nghĩa phụ ngươi cũng đang ở cạnh người này.

Ái Minh tự hỏi kỳ quái "trước đó làm gì thấy tiền bối nhắc qua ai, nghĩa phụ của ta lại ở chung với người nào khác, vậy mình đi tới Tiên Đảo Đào Tiên Cốc còn ý nghĩa chăng?

Nghĩ thế cậu chần chờ không quyết, toan muốn hỏi Độc Nhân người mà lão nhắc tới là ai, thì chỉ nghe lão ta thở dài tiến tới vỗ vai cậu và nói: nhớ chăm sóc bản thân cho thật tốt, cầu cho vị thần y kia chữa cho hết bệnh của ngươi, khi đó ta và nghĩa phụ của ngươi sẽ tới tìm ngươi.

Nói rồi ông phóng ngựa đi ngay, Ái Minh còn chưa kịp hiểu ý tứ cho câu nói vừa rồi.

Chàng muốn đuổi theo hỏi cho rõ nhưng bước chân ngập ngừng ánh mắt dõi theo bóng lão, mặc dù quen biết không lâu nhưng cậu cũng hiểu rõ phần nào tính tình của lão.

Điều mà lão đã quyết sẽ làm bằng được, cũng sẽ không để ai ngăn cản.

Đợi cho bóng lão Độc Nhân đi xa, chàng mới quay đầu nhìn lại hướng hai tòa núi cao, bước chân nặng nề tiến tới.

Tới chân núi mới biết cảnh sắc kỳ diệu cỡ nào. Ngọn thác trên cao ào ào đổ xuống, mở ra một lối mòn chính là cốc khẩu, càng tiến gần càng nghe rõ mùi hương hoa đào dịu nhẹ, ngây ngất, đứng ở đây, cậu có thể nhìn được cảnh sắc thế ngoại đào viên, bên ngoài là rừng trúc, có thể nhìn xuyên qua cánh rừng trúc là những điểm đỏ của vườn hoa đào, chàng nghe tiếng rì rào của của thác nước, tiếng lao xao của những cây trúc đan vào nhau, ánh mắt nhìn thẳng tới vườn đào.

Vườn đào này không rộng lớn lắm, nhưng lại có rất nhiều loại đào quý, loại đào thất thốn trên cành có bảy đốt, bạch đào hoa đào có màu trắng tinh khiết, đào phỉ thúy trồng nơi cuối vườn loại này là hiếm nhất, cánh hoa hơi điểm màu xanh, thân cao ít nhánh, nhưng các cành lại uấn lượn, một cách đẹp mắt, loại đào này chỉ có một ít quý tộc vương thân mới có thể có.

Ái minh đi gần hết vườn đào, đập vào mắt chàng là một cái ao lớn, nước trong vắt có thể nhìn thấy rõ từng đàn cá.

Cách đó không xa, lại có bốn năm căn nhà tranh người tới người lui không ít, càng bước lại gần, thay bằng mùi hoa đào dịu dàng thanh mát là mùi thuốc nồng nặc, gay tai, khó ngửi.

Ái minh dõi mắt đánh giá, người tới đều là bách tích bình thường, không cụ già sẽ là trẻ nhỏ lại có thêm một vài thiếu phụ, bọn họ có đặc điểm giống nhau là trên người đều mang bệnh, có người mù lòa có người câm điếc.

Thấy cảnh này chàng không khỏi kinh ngạc, lại nhớ tới Độc Nhân nói mình đi cầu thần y chữa thương.

Chàng biết trong người có thương thế nhưng một vị thần y bình thường thì lại có thể giúp chàng chữa trị hay sao.

Chàng nhìn phía cách đó không xa, một cụ lão còn mang trên mình một khuân mặt như bị ròi bọ làm tổ, hốc mắt hõm sâu, hình hài kinh dị.

Chàng lại hướng mắt ra một căn nhà tranh khác, nhà tranh nãy không có bòng người, khi nhìn kỹ mới phát hiện một ông lão đang ngồi đan nón lá.

Người này ngồi nơi đó, ánh mắt không nhìn ra ngoài lấy một cái, ông ta chỉ chăm chăm ngắm nghía đan nón. Tuổi tác có vẻ cao nhưng độc tác lại không hề chậm, việc đan nón này của ông ta giống như làm đi làm lại rất nhiều lần, nếu có người che mắt ông ta lại cũng không chở ngại đến việc ông đan nón.

Chàng đột nhiên có suy nghĩ: chẳng lẻ nghĩa phụ ta lần trước bị thương nặng nên mới tới nơi đây chữa bệnh.

Cậu chẳng biết tìm ai để hỏi ngoài ông lão đang đan nón, nơi đây chỉ có người này là bình thường, trước cứ hỏi sẽ rõ.

Tiền bối, xin thứ lỗi tiểu bối đã quấy rầy.

Ông ta như không nghe thấy lời của cậu vẫn cắm cúi đan nón.

Ái Minh cho rằng ông ta bị điếc bèn không ngừng khua tay ra hiệu.

Chợt lão ta tức giận lườm cậu một cái quát: ngươi đang làm trò gì vậy, muốn khám bệnh đúng không, mau qua bên kia xếp hàng.

Lão chỉ tay về căn lều tranh nơi toàn là người mang bệnh.

Tiền bối, ta không bị thương, ta tới tìm người.

Tìm người, ngươi nghĩ đây là đâu mà đến để tìm người. Ông lão nhăn mày vẻ không nhẫn nại hiện rõ trên mặt.

Tiền bối, nghĩa phụ của tiểu bối bị thụ thương chắc hẳn đã tới qua đây, nói rồi cậu không ngừng hoa tay múa chân mô tả ra dáng vẻ của nghĩa phụ.

Ông ta như không nhẫn nại được nữa quát:

chưa từng gặp, nếu có bệnh thì tới xem bệnh, không có thì liền rời đi đi.

Ông ta quát to đến nổi mấy người khác cũng phải quay qua nhìn chàng, ánh mắt của bọn người kia cũng hiện lên vẻ chán ghét đối với chàng.

Dù vậy chàng vẫn không muốn rời đi, cầu xin nói:

Tiền bối, nghĩa phụ của tiểu bối chắc hẳn đã tới qua đây mong....

Cậu còn chưa nói xong ông lão đã đập bàn một cái quát:

Không biết ngươi quá lằng nhằng hay sao, muốn ta đuổi hay là tự mình rời đi.

Ái Minh nhìn ông lão sắc mặt khó chịu trước mặt, chỉ đành thở dài lui ra.

Ông lão thấy chàng lùi ra thì lại cuối mặt xuống tiếp tục đan nón.

Chàng hết nhìn lão rồi lại nhìn những người bệnh kia, thầm nghĩ:

Thôi đành ở lại đây một đoạn thời gian, đợi Độc Nhân tiền bối quay trở lại vậy.

Nghĩ vậy chàng liền ngồi xuống cạnh một gốc cây, trông mắt mà nhìn ra.

Ông lão ngồi đan nón ước trừng thời gian đốt tàn một nén hương sau đó mới đứng dậy đi sắc thuốc.

Lại qua một hồi lâu ông đã sắc xong thuốc, đám người mang bệnh vừa thấy ông trở ra liền lộ ra dáng vẻ vui mừng.

Ông lão kiên nhẫn phát từng bát thuốc cho hơn năm mươi người bệnh.

Những người có bệnh nặng đều được ông dẫn tới lều tranh ở chính giữa, so với mấy lều tranh kia, lều tranh này có hoa tươi trang trí xung quanh, trông vô cùng bắt mắt.

Ở bên ngoài chờ đợi, lâu lâu chàng lại nghe thấy những tiếng hú dài của người bên trong dường như vô cùng đau đớn.

Ái Minh hiếu kỳ liền tiến gần tới một người bệnh hỏi: bá bá, không biết lều tranh kia chính là nơi ở của vị thần y trên đảo sao?

Lão già này trừng mắt nhìn chàng chỉ vào miệng ú ớ.

Ái Minh ngượng ngùng nhận ra người này bị câm, chàng  ta xin lỗi liền rời đi.

Chàng lại tìm một thiếu phụ cách đó không xa mà hỏi. Thiếu phụ này có một cái bứu đáng sợ trên cổ.

Giọng của nàng ta vô cùng khó nghe, đáp lời chàng:

Vị ở ngoài đan nón chỉ là lão bộc của thần y, chúng ta uống thuốc từ vị lão bộc kia sau mới gặp vị thần y bên trong chuẩn đoán và kê thuốc.

Ái minh trong lòng cảm thấy phiền muộn, thì ra ông lão kia chỉ là nô bộc, vậy mà dám quát mắng chàng như vậy, chàng đang suy tính cách để vào bên trong thì nghe người thiếu phụ kia hỏi:

Ngươi bị bệnh gì.

Ta không có bệnh, chỉ là đến tìm người.

Thiếu phụ nghe thế chợt nổi giận nói:

Vậy ngươi mau đi đi, mới có nhiêu đây tuổi đã muốn tới gây phiền toái cho thần y, có biết nhiều người như ngươi tới đây gây chuyện đều bị đánh như chó chạy không?

Những người bệnh ở đây vốn coi vị thần y bên trong như là từ mẫu, những ốm đau, ấm ức mà họ phải mang trên người đều được thần y này giải thoát.

Ái minh rất muốn nói lại, nhưng nhìn thấy ánh mắt của vô số người xung quanh lời định nói ra nhưng lại thôi.

Hết cách chàng chỉ biết tạm thời rời đi, trước thăm thú cảnh sắc. Chàng chậm rãi đi tới rừng đào. Đi được hơn hai mươi trượng. Thì nghe thấy một tiếng đàn du dương êm tai truyền tới, phía phát ra lại chính là căn nhà tranh của vị thần y, tiếng đàn bồng bềnh liên miên không có điểm dừng.

Ái Minh lúc này chỉ cảm thấy khí huyết trong người thông thuận hơn trầm lặng hơn, cảm giác khô nóng do năm luồng chân khí tranh giành giảm đi đáng kể.

Tâm tình chàng khi này cũng chở nên vui sướng lạ kỳ.

Chàng thầm nghĩ: Luận Tiểu Hà tiểu thư trên Tiêu Dao đảo và vị thần y này thực sự chênh quá lớn rồi.

Tiếng đàn cầm vang vọng quanh quẩn rừng núi.

Chẳng lâu sau từ trên bầu trời chim muông không ngừng kéo nhau tới, đua nhau hoà tấu.

Ái Minh kinh ngạc nhớ tới một đoạn trong cuốn nhạc phổ, chàng không thể tin được thốt lên: đây là Vạn Vũ Triều Bái sao!

Bạn đang đọc NHẤT MỘNG VƯƠNG sáng tác bởi VuHuongAnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VuHuongAnh
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.