Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phục Hổ Hồ, Nhung Nhớ Nghĩa Phụ

Tiểu thuyết gốc · 5580 chữ

Di bà bà nhìn vào dáng vẻ của Đàm Tuyết biết nàng ta không hề bịa chuyện, nhưng bà ta lại không muốn tin đó là thật: ngươi nói láo, phu quân của ta không phải là người như vậy, bà ta lúc khóc lúc cười.

Đàm Tuyết chạy lại ôm trầm lấy bà ta nói: ta cũng không muốn tin chàng là người như vậy.

Tiêu Dao Tuấn thấy cảnh này cũng chỉ đành thở dài

tiến tới tự cắt dây trói trên người bà ta nào ngờ Đi bà bà vừa thoát trói đã tát chàng một cái.

Rồi lại cười hớn hở nói: đau không phu quân của ta, rồi ôm đầu chạy như điên xuống núi. Bà ta chạy không lâu liền vấp ngã, mặt mày bám đầy đất bụi, nhưng khuân mặt vẫn hớn hở lại tiếp tục chạy tiếp. Không được vài bước lại té ngã, một chân bà ta bị đánh tàn phế, ngày thường bà ta trống gậy nên mọi người không nhận ra, bây giờ mới thấy rõ một chân bà ta bị thọt.

Chàng nhìn sang Đàm Tuyết vỗ vai nàng nói: đàm tuyết tỷ, ngươi giúp bà ta xuống núi chăm sóc bà ta được chứ.

Đàm tuyết lau đi hàng nước mắt, người cũng cảnh ngộ nên rất dễ thông cảm cho nhau, nàng liền chạy như bay đuổi theo Di bà bà.

Chàng não nề ngồi trên ghế nhìn về phương hai người đi xa, lẫm bẩm: Trên đời này thật giả khó lòng đoán biết, người giả hoá thành thật người thật lại thoáng chốc trở thành giả rồi!

Ta và sư phụ tư nhận Tiêu Dao ngay cả tâm này cũng không thể tiêu dao thì thân xác này làm sao có thể tiêu dao.

Độc Nhân thở dài vỗ vai Ái Mình nói: đi thôi.

Ái Minh khom người tiễn biệt Tiêu Dao Tuấn đuổi bước đi theo lão Độc Nhân.

Phải rồi tiểu tử, nghĩa phụ của ngươi vẫn khỏe chứ, hắn ta còn thính tuỳ hứng như trước kia hay không?

Ái Minh đáp: không có đâu nghĩa phụ làm việc rất cẩn trọng, chỉ tiếc khi này người đã tàn phế rồi, hiện tại người thế nào tiểu tử cũng rất mong ngóng.

Độc Nhân nghe tin này chợt đứng hẳn lại sắc mặt méo mó hỏi ngay: Hắn làm sao lại tàn phế được chứ, võ công hắn cao như vậy, chẳng lẻ lại do đám chính đạo giở trò độc ác hay sao?

Ái minh bèn kể lại chuyện trong đêm gặp mặt nghĩa phụ như thế nào, ngay cả việc trên dưới Vương phủ bị nghĩa phụ cậu báo đến nổi lòng trời cũng nói hết ra. Rồi hai người bị đánh xuống núi khiến nghĩa phụ bị tàn phế hai chân vì mình mà nghĩa phụ truyền hết nội công cả đời cho mình. Chuyện hai người lợi dụng nước mưa, mà leo xuống vách núi như thế nào.

Nhất nhất kể lại.

Nghe hết câu chuyện Độc Nhân thở dài nói:

Hắn làm việc lúc nào cũng vậy, lỗ mãng.

Ông ngập ngừng một hồi rồi nói tiếp: ta tuy ngao du thiên hạ là thế, nhưng chuyện về Trang gia ta cũng đã từng nghe nói qua, bọn chính đạo ai ai cũng đều bịa chuyện nói chính là do Tu La giáo ta gây nên.

Dù chỉ là một gia trang nhỏ nhoi, nhưng Trang gia chủ, từng giữ chức thượng thư trong triều nhà Nguyên, lại được sự kính ngưỡng của các nho sĩ và văn sĩ.

Tiền bối, theo tiểu tử biết ông ấy còn là bạn thân giao với vị tướng Nguyên Khôi, hoành phi đại tướng quân, được người trong thiên hạ tôn sùng, kính ngưỡng.

Độc Nhân gật đầu, Hướng Vấn Thiên, trước đây nợ người này một ơn cứu mạng ngươi có biết.

Dạ, nghĩa phụ từng nhắc qua nhưng ủy khuất trong đó tiểu lại chưa thấy nghĩa phụ nhắc tới.

Nghĩa phụ rất ít nhắc đến chuyện của Tu La giáo với tiểu tử, cũng rất ít nhắc tới chuyện xưa của người.

Thì ra là thế, cũng là chuyện của nhiều năm trước, khi đó hắn còn chưa vang danh thiên hạ, cũng chưa ra nhập Tu La giáo chúng ta.

Ngươi biết tứ Vương trong giáo ta chứ.

Ông nói tiếp:

Tiêu Dao Tuấn ngươi đã thấy, hắn chính là hữu sứ cũng là một trong tứ vương, Y thần bí vô cùng ta vào giáo đã được gần hai mươi năm, những chưa từng gặp qua mặt y.

Người còn lại là nghĩa phụ ngươi sau cùng là ta. Luận võ công mỗi người một vẻ nhưng nếu để phân cao thấp nghĩa phụ ngươi còn hơn ta một điểm.

Hắn là người tốt, chỉ tiếc thiên mệnh bạc bẽo, sau này tìm được hắn, ngươi hãy chăm sóc hắn thật tốt.

Tiểu tử đã biết, Ái Mình trong lòng đã thầm nhũ cả đời này cậu sẽ bảo vệ nghĩa phụ thật tốt. Mạng của cậu nếu như không có nghĩa phụ dùng công lực cả đời để cứu có lẽ giờ đã sớm ô hô rồi.

Ta luôn hiếu kỳ ngươi tại sao trẻ tuổi vậy lại có được nội công kinh người như vậy thì ra là do nghĩa phụ ngươi truyền cho.

À phải rồi, ngươi nói có một người có thể cải trang thành nhất đăng đại sư lừa gạt hết đám tăng chúng, ta đột nhiên nhớ ra một người.

Ái minh vui mừng reo lên, tiền bối người biết y sao, có thể tìm được chứ.

Ta nhận thức, nàng ta chính là thúc mẫu của ngươi đó. Người trong giang hồ gọi nàng là vô diện diệu tiên tử.

Là thúc mẫu của tiểu tử sao, tại sao nghĩa phụ chưa từng nhắc qua với tiểu tử về người này.

Độc Nhân cười lên haha nói: không những ngươi có một người thúc mẫu mà ngươi còn có một vị Tổ mẫu rất nổi danh trong thiên hạ.

Ái Minh kinh ngạc không thôi, chàng trố mắt lên nhìn.

Độc Nhân kiềm không được lại cười lên một tràng dài, ông nói:

Đúng vậy nếu hắn được nàng ta cứu, ngươi sẽ không cần lo lắng, vài ngày nữa ta sẽ dẫn ngươi đi gặp nàng ta.

Ái minh gấp gáp hỏi: tiền bối có thể liền đi được chứ. Nói xong cậu nhận ra mình đã quá hấp tấp xấu hổ lén nhìn Độc Nhân chỉ sợ lão tức giận.

Đột nhiên bên ngoài cửa vang lên tiếng nói của Tiêu Dao Tuấn: Các ngươi muốn đi sao, còn chưa xin phép qua ta đâu.

Ái Minh vội đứng dậy khom người: bái kiến tiền bối, vết thương của người đã đỡ rồi chứ.

Cũng đã đỡ nhiều rồi, không cần lo lắng.

Độc Nhân hừ lạnh, mạng tên này dái lắm, hắn mà chết thiên hạ cầu còn không được.

Lão làm vẻ quay qua Tiêu Dao Tuấn nói:

ta và tiểu Minh muốn đi ngươi cũng muốn ngăn cản.

Tiêu Dao Tuấn nhìn lão cười: Độc Nhân, tính khí ngươi luôn khó chịu như vậy, thảo nào vẫn chưa có người nâng khăn sửa túi. Ta chỉ là muốn tiểu huynh đệ này ở lại làm khách thêm một thời gian để làm lễ cảm tạ với vị tiểu huynh đệ.

Tiền bối, tiểu bối muốn nhanh chóng gặp được nghĩa phụ.

Ngươi đã tìm được hắn rồi sao. Tiêu Dao Tuấn nói.

Độc Nhân thay lời đáp:

Theo lời của Ái Minh kể chắc có lẽ là vậy, vô diện diệu tiên tử đã cứ hắn chứ chẳng phải ai, hiện hắn chắc cũng đang ở chỗ của nàng.

Hắn bị thương rồi sao, Tiêu Dao Tuấn sửng sốt nói.

Nghĩa phụ đã bị tàn phế mất 2 chân, Ái Mình vẻ u buồn nói ra.

Đã bị tàn phế rồi sao, thật đáng tiếng, từ khi giáo chủ xảy ra chuyện tới nay, hắn ta thì tàn phế, ta và ngươi bị những tên chính giáo kia phá cho không yên giấc ngủ.

Thở hắt ra một hơi lại nói: tiểu huynh đệ ngươi muốn bao giờ đi.

Thưa tiền bối càng sớm càng tốt. Ái minh liếc nhìn Độc Nhân. Lão ta gật đầu với cậu. Tỏ vẽ không có sao.

Tiểu huynh đệ, hãy đi tìm Tiểu Hoa nàng ta sẽ dẫn ngươi đi thăm quan cảnh sắc trên Tiêu Dao đảo, xin thứ lỗi vì nghĩ phụ ngươi đã bị tàn phế, đây là chuyện lớn sẽ ảnh hướng tới Tu La giáo chúng ta, vì vậy ta muốn bàn riêng với lão Độc Nhân một chút.

Ái Minh nghe thấy thế kinh hoảng, thầm nghĩ: " cái gì chẳng lẻ mấy người kia nói là thật, Tiêu Dao đảo cũng là một phân đà của Tu La giáo hay sao"

Thấy nét mặt của cậu, hai người kia thừa hiểu được thứ cậu đang nghĩ, Tiêu Dao Tuấn nói: tiểu huynh đệ, cậu là nghĩa tử của Hướng Vấn Thiên thì chuyện trong giáo cũng chẳng dấu cậu làm chi.

Tiêu Dao đảo ta đích thị như người thiên hạ nói chính là một phần lực lượng của Tu La giáo.

Tiểu bối nhiều chuyện rồi, nói xong cậu liền lui ra.

Tiểu Hoa nàng ta đã đợi sẵn ở ngoài, khi này nàng không mang khăn che mặt để lộ khuân mặt hoà ái,  vẻ đẹp dịu dàng, đôi môi anh đào, cặp mắt long lanh. Cậu chỉ nghĩ đây quả là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp như nàng, Chiêu Tiên mặc dù xinh đẹp nhưng khi cậu gặp nàng còn quá nhỏ, chỉ biết sau này gặp lại nàng nhất định sẽ là một đại mỹ nhân.

Thấy hai người đã đi xa, Độc Nhân tỏ vẻ khó chịu nói: ngươi lại muốn dở trò gì trên người tiểu tử này sao.

Tiêu Dao Tuấn khẽ mỉm cười nói:

Sao ngươi lại xem ta nhàm chán như vậy, Tu La giáo chúng ta bây giờ cũng là giai đoạn nữa bên kia của sườn dốc, tứ trụ vương hiện tại chỉ còn lại 2 người chúng ta.

giáo chủ và tả sứ mất tích, Hướng Vấn Thiên lại tàn phế, ngươi và ta mặc dù gọi là đủ sức gánh vác nhưng ta bị thương cũng không nhẹ, mất vài tháng tỉnh dưỡng mới may mắn hồi phục, ngươi lại càng không phải nói.

Trên dưới đệ tử giáo phái rối loạn như một mớ bồng bông.

Triều đình giống như có động thái lạ, thêm nữa chính giáo sau khi biết tin ta giết chết chưởng môn của phái Thiên Kiếm chắc chẳng để yên.

Độc Nhân cắt ngang, nghiêm túc nói:

Mặc dù ta không ưa ngươi nhưng ngoài ngươi đứng lên thay vị trí giáo chủ thì không còn cách nào khác.

Tiêu Dao Tuấn lắc đầu nguẩy nguậy, nói:

Ngươi biết ta là loại người gì, không bao giờ muốn bị ràng buộc với giáo phái, công việc nặng như vậy ta không gánh vác nổi.

Độc Nhân trừng mắt nhìn:

Vậy ngươi giữ ta ở lại đây để nói chuyện gì, có lời gì thì mau nói đi.

Tiêu Dao Tuấn nhẹ ngấm ngụm trà nói:

Ngươi thấy vị tiểu huynh đệ kia như thế nào?

Độc Nhân nói: không tệ, tư chất tốt.

Ông như nghĩ ra gì đứng bật dậy nói: ngươi muốn cho tiểu tử kia thành giáo chủ, điều này không được, tính cách nó trất phát, lại quá hiền lành, ngươi đừng kéo nó tới chốn thị phi trên giang hồ.

Tiêu Dao Tuấn, khuyên nhủ:

Thiếu niên này, tư chất hơn người, mới nhiêu tuổi đã có công phu cao cường như vậy, chỉ cần chúng ta tận lực bồi dưỡng, sẽ chẳng kém gì giáo chủ khi xưa.

Thôi, ngươi đừng kéo Ái Minh làm bia chắn cho ngươi, nếu tiểu tử đó không chấp thuận ta cũng sẽ không bằng lòng. Kể cả hai ta phải giao thủ với nhau, Độc Nhân hừ lạnh nói ra.

Tiêu Dao Tuấn bật cười nói:

Ồ, bộ dáng này của ngươi cũng rất quan tâm đến tiểu tử này, là con nuôi của ngươi hay là muốn gã cháu của ngươi cho tiểu tử đó hay sao.

Nói bậy, Độc Nhân tức giận quát, chẳng qua tiểu tử này rất giống ta thời còn niên thiếu.

Tiêu Dao Tuấn tủm tỉm cười, hồi sau chàng như nghĩ tới điều thú vị nói: ngươi có nghĩ Hướng Vấn Thiên bây giờ đã tàn phế sau khi gặp nhạc mẫu của y sẽ có kết quả ra sao hay không?

Haizzz, chẳng cần phải nói, kết quả chết không có nơi trôn, thiên hạ nào có người giám đắc tội với bà ta.

Ta đã được coi là một người sống tà dị nhưng gặp bà ta thì xin cam bái hạ phong thôi. Độc Nhân cười khổ nói.

Đúng lúc này Tiểu Hoa hốt hoảng chạy vào: Đảo chủ Ái Minh công tử, đã bị ngất ở hoa viên.

Gì, tại sao lại có chuyện như vậy.

Tiêu Dao Tuấn nhíu mày hỏi.

Tiểu Hoa thở không ra hơi nữa, nàng cố đáp:

Ta vừa cùng chàng tới hoa viên, đột nhiên chàng ta ôm ngực đau đớn, khi ta đỡ chàng ngồi lên khí huyết trong người chàng hổn loạn vô cùng đẩy ngã ta ra ngoài.

Đi chúng ta mau tới. Độc Nhân khuân mặt lo lắng lão vọt nhanh ra.

Khi ba người đến hoa viên, chỉ thấy Ái Minh đang nằm bất tỉnh ở trên đất được hai nữ tử trông nom.

Khí sắc trên mặt tím tái. Hàm răng đập vào nhau không ngừng, mắt của chàng nhắm chặt, bờ môi trắng bệch.

Tiêu Dao Tuấn trông thấy vậy vội rót một luồng chân khí vào người của cậu.

Nào ngờ đâu luồng chân khí kia vừa truyền tới huyệt Dũng tuyền thì gặp phải bốn luồng chân khí khác kéo lại.

Chàng vội thu tay lại, đặt Ái Minh nằm xuống đất, rồi sai người mang cậu vào phòng nghỉ ngơi.

Độc Nhân tiến tới bên cạnh hỏi: tiểu đó lúc trước không phải còn sinh long hoạt hổ sao, sao đột nhiên lại biến thành như vậy?

Haizzzz, trước tiên về phòng rỗi hẳn nói.

Nhìn Ái Minh hôn mê nằm trên giường Tiêu Dao Tuấn không khỏi lắc đầu nói.

Mọi việc tất lợi sẽ kèm theo hại. Tiểu tử này nội lục tuy hùng hậu, nhưng lại không phải tự thân tu tập, loạn thất bát tao, trong người gồm có Chân Diễm

Quyết của Hoả Diện Nhân và Huyền Băng thần công của Băng Diện Nhân nhị lão U Minh cung, một chí hàn một chí diễm.

Lại có nội lực một đời của tên Hướng Vấn Thiên.

Đáng tiếc nếu chỉ có như vậy thì nội lực mà Hướng Vấn Thiên truyền cho nó còn có thể dễ dàng áp chế được hai nguồn nội độc kia, chẳng biết nguyên cớ gì trên người tiểu tử này gần đây lại sinh ra một luồng nội lực khác chí nhu, chí cương, lại càng thêm nữa là nguồn nội lực này mỗi ngày một hùng mạnh.

Cái gì Nhị Lão, chẳng lẻ người của U Minh cung đã tái xuất giang hồ.

Chuyện này cũng khó nói, mười năm rồi người của U Minh cung chưa bước chân vào Nam thổ, bọn họ chiếm cứ một mãnh lãnh thổ ở tận hải ngoại phương Nam, thành lập thế lực riêng ở nơi đó, bây giờ lại không yên thân, muốn một lần nữa tranh giành Đại Nam Thổ, đợi bọn họ tới Đại Nam Thổ rồi  sẽ có đi mà không có về, lần giáo huấn mười năm trước, bọn chúng chắc đã quên rồi.

Nói chưa dứt lời, Ái Minh nằm trên giường hét lên một tiếng đau đớn, hết cách Tiêu Dao Tuấn đành phải rót thêm chân khí vào người Ái Minh.

Sau thời gian tàn một nén nhang mới từ từ thu tay lại.

Chàng quay qua Độc Nhân mà nói:

Hiện tại mấy nguồn nội lực kia đang không ngừng tranh đấu lẫn nhau, bát mạch kỳ kinh chịu dày vò nên mới dẫn đến tiểu tử này chịu đau đớn như vậy.

Độc Nhân sốt ruột thúc dục hỏi:

Vậy có cách nào cứu chữa được chăng?

Tiêu Dao Tuấn nhăn mày đáp: tất nhiên có nhưng cũng chẳng qua là chữa trị nhất thời. Chỉ có thể dựa vào tiểu tử này, tự tâm tu luyện nội công mới có thể hoàn toàn chữa khỏi.

Có điều... có điều.

Độc Nhân lại thúc dục: có điều gì ngươi mau nói đi, đừng úp úp mở mở làm chi.

Tiêu Dao Tuấn nhìn lão chỉ đành lắc đầu nói: ngươi sao phải gấp như vậy, chỉ có điều trong thiên hạ sợ rằng có ba cuốn công pháp này mới thể giúp được cậu ta.

Thiên hạ nhiều loại công pháp tu luyện như vậy mà sao chỉ có ba cuốn, ngươi gạt ta sao.

Tiêu Dao Tuấn, không giải thích mà lần lượt kể ra ba cuốn công pháp.

Thứ nhất, Huyền Nguyên Càng Khôn Đại Pháp.

Thứ hai chính võ công mà các đời giáo chủ của bổn giáo mới có thể tu tập, Nam Hải Bắc Đẩu Thần Công.

Hiện tại giáo chủ mất tích thì không có khả năng tiểu tử đó có thể tu luyện.

Bộ thứ ba là võ công của phật gia đệ tử, Dịch Cân Tẩy Tuỷ  Thần Công của phái tam trúc.

Độc Nhân nghe tên ba cuốn công pháp này thì không ngừng lắc đầu than: quá khó quá khó, Chẳng lẽ bát thập nhị chân kinh của ngươi không thể chữa khỏi cho nó sao.

Nghe độc nhân hỏi nhưng tiêu dao đảo chỉ đành lắc đầu giải thích.

Bát thập nhị chân kinh do ta sáng tạo ra, tu luyện dựa quá nhiều vào ngoại lực, nếu ta truyền thụ cho tiểu tử này không bằng lấy dao ra giết chết cho xong.

Tiêu Dao Tuấn, thời thiếu niên cũng phải nói là rất kinh tài tuyệt diễm, hắn khi còn trẻ đã tự sáng tạo ra bát thập nhị chân kinh, chỉ có điều muốn tu tập môn nội công này, thì phải biến nội công của người thành của mình, hấp thu nội lực của người khác vất vả tu luyện.

Người ta vẫn hay nói tu tập nội công như khai sông, tạo biển, thuở sơ khai, mưa dầm thấm đất tạo ra sông biển cũng giống như người tu tập nội công tích lũy từ từ mà thành sông, còn có một cách ngược lại sông thành do lấy nước từ các dòng sông khác, đây cũng chính là phương thức của bát thập nhị chân kinh mà tiêu dao tử sáng tạo, chỉ có điều nội lực của y vô cùng thâm ảo, có tám mươi hai luồng lực đạo như 82 nhánh sông được lấp đầy liên tục tự hành tu luyện. Đạo luôn nhiều hướng nhưng luôn đổ về một đường, đường đó gọi là đạo. Giống như trăm sông đổ về một biển vậy.

Độc Nhân mày cau trán nhăn nói:

Ngươi còn có cách nào khác chứ, Huyền Nguyên Càng Khôn Đại Pháp và Dịch Cân Tẩy Tuỷ Kinh nghỉ cũng đừng nghỉ, bọn họ làm sao có thể vì một tiểu tử không quen không biết mà giao ra võ công trấn phái.

Tiêu Dao Tuấn sực nhớ ra một điều nói ngay:

Còn có một cách, nhưng thành hay bại lại còn do thiên ý.

Ngươi từng nghe danh Tiên Đảo Đào Tiên Cốc?

Độc Nhân gật đầu đáp:

Nghe nói, có một vị tiên y, được mệnh danh là Cải Tử diệu thần y.

Ta đã từng nghe nói qua người này, y thuật vô cùng cao thâm, có thể biến người chết sống lại, người bị dị tật còn có thể biến thành nguyên vẹn như bình thường, lúc đó ta nghe chỉ hỷ mũi xem thường mà thôi. Cho rằng do đám người mù vẽ chân voi nên mới nói ra lời bịa đặt như vậy.

Tiêu Dao Tuấn nói:

Chuyện này có thật là thêu hoa trên gấm, ta cũng không rõ nhưng tài y của người này xuất quỷ nhập thần, nhiều người tưởng rằng chắc chắn chết qua bàn tay của y chỉ trong một đêm liền sống lại, chỉ có điều y không trị bệnh cho người giang hồ, người này chỉ trị bệnh cho những người chân yếu tay mềm, người trên võ lầm giang hồ do giao thủ tuyệt đối y không chữa.

Tiêu Dao Tuấn đi qua đi lại đắn đo một hồi rồi nói: trước hết, ta truyền nội công vào trấn áp mấy luồng nội lực đang tranh giành trong người tiểu tử, sau đó chắc hẳn ngươi phải đi cùng tiểu tử này một chuyến vậy.

Ngươi hãy mang theo người trên đảo ta đi cùng,

khi đó y không muốn chữa cũng phải chữa.

Người giáo ta mặc dù môn quy không được làm việc sai trái, không được lạm giết người dân, kẻ không mang tấc sắt, không giết người lương thiện, không làm chuyện bại hoại, trên kính già dưới nhường trẻ nhỏ. Chàng đọc ra một mớ lệ luật giáo quy rồi mới nói tiếp:

nhưng để tiểu tử này chết, sau này chúng ta có thể sẽ phải mất một vị giáo chủ. Nói xong chàng tiến tới phía sau Ái Minh, một tay đỡ cậu dậy.

Độc Nhân nhìn qua biết chàng khi này muốn truyền nội công để áp chế mấy luồng chân khí nội lực kia, bèn vén rèm đẩy cửa bước ra ngoài.

Bên trong chỉ còn hai người, Tiêu Dao Tuấn hai lòng bàn tay đặt lên lưng Ái Minh . Từng làn khí nóng như kim xà không ngừng chen chúc nhau trui vào người cậu, chẳng mấy chốc sắc mặt của Ái Minh từ tím tái trở nên tái bệch rồi lại từ tái bệch trở nên hồng hào.

Đợi đến khi Ái Mình trào ra một ngụm máu bầm chàng mới thu tay lại, thở hắt ra một hơi, trên trán chàng khi này cũng đã lấm tấm mồ hôi.

Chàng đẩy cửa bước ra ngoài, tiêu hoa vẫn lẳng lặng đứng bên ngoài, chàng nhìn nàng khẽ phân phó:

Đi chuẩn bị dược liệu, chuẩn bị cho Ái Minh ngâm mình trong Phục Hổ Hồ.

Nữ tử không nói nhiều, lập tức vâng dạ rồi đi chuẩn bị ngay.

Rộng tam xích, dài bảy trượng sâu không thấy đáy,

Gọi là hồ nhưng chẳng khác nào một bồn tắm lớn, màu nước xanh biếc, toả ra mùi hương dược nồng nặc. Trong hồ từng cánh mai trôi nổi. Chỉ có điều những cánh mai này rất khác so với nhưng bông hoa mai bên ngoài, cánh hoa mai này, có tới ba màu, màu vàng chính là chủ đạo, đen xen vài chấm trắng, viền cách hoa màu đỏ, trông vô kỳ dị.

Khi này Ái minh được đặt ngồi tại chính giữa.

Người cậu lơ lửng trong mặt nước xanh biếc kia, trên đỉnh đầu du tẩu từng làn khói trắng.

Tiêu Dao Tuấn ngồi một bên, đôi mắt đóng chặt không ngừng thổ nạp.

Cũng không quá lâu, đột nhiên chàng mở mắt, nhẹ hỏi: đã tỉnh dậy rồi sao, thương thế sao rồi?

Ái Minh tỉnh lại thấy mình ở một nơi xa lạ không khỏi ngó nghiêng khắp nơi vừa thấy Tiêu Dao Tuấn hỏi vội đáp:

Nhờ ơn tiền bối, tiểu bối cảm thấy trong người rất tốt, không biết nơi này là nơi đâu?

Đây sao, chính là cấm địa của Tiêu Dao đảo ta.

Ái Minh kinh ngạc hỏi lại: Cái gì cấm địa.

Tiêu Dao Tuấn nhìn cậu nhẹ mỉm cười, phải, chính là cấm địa.

Ái Minh thầm nghĩ " ta và Tiêu tiên sinh gặp nhau chẳng được bao lâu, ta mặc dù mang danh cứu giải một màn tranh đấu trên đảo những chẳng qua là danh chính ngôn không thuận. Tiêu tiên sinh lại đích thân dẫn mình tới cấm địa của đảo, sự tín nhiệm và coi trọng này khiến ta phải khắc ghi cả đời.

Cậu khom người sát đất nói: cảm tạ ơn cứu mạng của tiền bối, ơn này tiểu tử xin để ở trong lòng không dám quên.

Tiêu Dao Tuấn nhìn hồ nước trước mặt như có thâm ý nói: tiểu huynh đệ, nói ra thì thật xấu hổ. Ta vẫn được người thiên hạ xem là một trong ngủ tuyệt.

Người đời thường nói ra tư chất hơn người nhưng họ nào đâu có hay tư chất ta hơn người bởi dựa vào hồ nước này đây.

Nghe điều này Ái Minh trấn kinh rồi, " tiền bối sao lại nói chuyện này cho ta biết, chiếc hồ kia chưa đựng cái gì mà lại thần kỳ như vậy"

Lại nghe Tiêu Dao Tuấn nói tiếp: nhớ năm xưa khi sư phụ ta là Tiêu Dao Thiên tìm thấy Phục Hổ hồ thấy bên trong chưa đựng mùi dược liệu nồng đậm chỉ xem là kỳ cảnh, đặc biệt một chút.

Ông xem nơi này là một nơi thắng cảnh của đảo cũng chẳng xem trọng là mấy.

Ánh mắt Tiêu Dao Tuấn nhìn ra xa, như nhớ lại chuyện xa xôi rất lâu về trước:

Năm đó ta vừa tròn tám tuổi, tính khí trẻ con chẳng màng điều chi, thấy một hồ nước kỳ lạ cũng chẳng nghĩ tới sâu cạn liền vọt xuống.

Sư phụ Tiêu Dao Thiên hôm đó có việc ra ngoài, đến tận đêm tối mới trở về đảo, tìm tới phòng của ta lại không thấy người ở đâu, cho người tìm khắp đảo cũng không thấy ta.

Ông nuôi ta từ bé rất hiểu tính ta, đoán biết ta ở nơi nào. Ông thường ngày thích đến Phục Hổ Hồ để làm thơ, biết hồ nước mà rất sâu nên chưa từng lội xuống. Khi ông tìm được ta thì chỉ thấy ta đã ngất cả người trôi nổi ở giữa mặt hồ. Ông còn cho rằng ta đã chết bèn vớt ta lên.

Nào ngờ tim vẫn đập hơi thở đều đặn, từ ngày đó trở đi ta học một hiểu mười, tu tập thông thuận kinh lạc tuần hoàn không chỗ bế tắc.

Từ ngày đó trở đi nơi này biến thành cấm địa của Tiêu Dao đảo ta, chỉ có những đời đảo chủ mới có thể tiến vào ngay cả nhị sứ cũng không được bước vào nửa bước.

Chàng nói xong lời này, mỉm cười nhìn sâu vào mắt Ái Mình, phất tay nói: nếu thương thế đã biến chuyển tốt chúng ta cũng nên ra ngoài thôi. Ắt hẳn lão Độc Nhân đang lo lắng chờ đợi tiểu huynh đệ.

Khi Ái Minh bước ra chỉ thấy hai bên vách tường treo vô số hòm báu, đây đều là cống phẩm của tam thập lục động và nhị thập đảo cống nạp.

Lại đi thêm một đoạn, bên trên vách tường trạm khắc vô số hình người, với đủ tư thế quái dị, bên cạnh mỗi hình vẽ lại treo một cây sáo sáo ngọc, cậu thấy vậy lòng kỳ quái hỏi:

Tiền bối những cây sáo treo bên cạnh những hình vẻ kia có ý tứ chăng.

Tiêu Dao Tuấn cười hiền hậu, nói, tiểu huynh đệ thử đếm coi trên đó có bao nhiêu cây sáo xem.

Thời gian chỉ mấy khắc cậu đã đến xong một lẻ tám hình vẻ, cùng một lẻ tám cây sao ngọc.

Tiểu huynh đệ có quan sát hình ảnh khắc trên vách động không ?

Tiểu tử đã xem qua, giống như một loại thân pháp gì đó, tiểu tử ngu dốt nhất thời còn chưa hiểu được!

Ây, ta cũng chẳng lớn hơn tiểu huynh đệ bao nhiêu tuổi.

Tiểu huynh đệ, lại có ơn giúp ta giải trừ một đại nạn, vậy đi cứ coi ta là nghĩa huynh là được .

Ái Minh nghe vậy khom người từ chối:

Tiểu tử nào dám, tiểu tử chỉ là hạng tiểu bối vô danh, thận phận lại chẳng cao quý gì, còn tiền bối lại là đảo chủ một phương, trấn áp một thời quần hùng.

Tiêu Dao Tuấn tức giận nói:

Suy nghĩ gì nhiều như vậy, từ khi mà thiếu niên bây giờ lại lằng nhằng như vậy.

Ái Minh là người lanh lợi nhưng khi này lại lúng ta lúng túng.

Tiêu Dao Tuấn nói: mau gọi ta một tiếng ca ca xem nào.

Ái Minh mãi mới ấp úng nói:

Vậy tiểu tử xin mạn phép gọi một tiếng Tiêu Huynh vậy .

Được, rất tốt, sau này cũng không cần gọi ta dài dòng như vậy, gọi ta là Tiêu ca là được.

Vâng, tiêu ca

Ái minh trong lòng vui mừng, thầm nghĩ " tiêu ca tính tình sảng khoái, làm người lại ngay thẳng có tước có sau, võ công lại lợi hại, ta đúng là cầu còn không được mà.

Khi này Tiêu Dao Tuấn lại tiếp tục giải thích:

Trên vách tường này cũng không phải thân pháp, mà là biến hoá của trận pháp.

Sư phụ của huynh võ công tuy không quá cao nhưng ông lại am hiểu tường tận về trận pháp, nếu huynh rơi vào trận pháp của sư phụ rồi sợ rằng cũng rất khó lòng thoát ra.

Trông dáng vẻ của đệ rất thích mấy cây sáo ngọc này, đệ hãy trọn lấy một cây đi.

Vậy đệ không khách sáo đâu. Ái Minh nhắm ngay lấy một cây sao gần nhất, nhẹ cầm lên thổi, lại chỉ phát ra một tiếng trói tại không ra một âm sắc gì.

Tiêu Dao Tuấn nhìn cậu cười lớn hỏi, đệ không biết sử dụng sáo sao?

Ái Minh gãi đầu xấu hổ nói: lần trước đệ thấy Tiểu Hoa tỷ tỷ thổi rất êm tai nên rất thích. Đệ lại chẳng biết chút xíu nào về âm luật.

Tiêu Dao Tuấn nhìn cậu như nhìn một người đệ đệ thật thà, nói: trong lần đại kiếp trên đảo vừa rồi, hai người Thanh Sĩ tiên sinh và Lục Hồ tiên sinh không qua khỏi đã đoạn mệnh.

Cuốn nhạc phổ của Lỗ Túc tiên sinh bây giờ vô chủ, đệ hãy cầm lấy nghiên cứu có thời gian ta sẽ cho Tiểu Hoa tới chỉ dạy đệ.

Ái Minh kinh ngạc không thôi, chàng không ngờ được hai người này cứ thế đã chết rồi.

Cậu đáp: Tiêu ca, vậy đâu có được.

Lỗ Túc tiên sinh tặng nó cho ca, làm sao đệ dám nhận cơ chứ.

Tiêu Dao Tuấn cười đáp: Lỗ Túc tới chỗ ta du ngoạn, tức cảnh sinh tình mà viết ra, nhưng ta thấy có chín thành là buồn cảnh hai đệ tử của mình.

Nay hai người đó đã không còn tại thế, Lỗ Túc tiên sinh đã không biết ở đâu, ta tặng lại cho đệ cũng là tặng lại cho người hữu duyên.

Ái Minh bị lời của chàng thuyết phục, không dám khước từ, đáp: vậy thì xin đa tạ Tiêu ca.

Tiêu Dao Tuấn đẩy cửa cấm địa bước ra, đi được một đoạn chàng đột nhiên quay lại nói:

Phải rồi, khi nào đệ muốn lên đường tìm nghĩa phụ.

Ái Minh đáp:

Đệ muốn sáng ngày mai. Đệ không yên tâm để nghĩa phụ ở một mình.

Vậy cũng được, đệ đã lòng định như vậy ta cũng không cưỡng ép, ngày mai ta sẽ nói lão Độc Nhân cùng đi với đệ, có gì cứ hỏi lão là được, đêm nay ta sẽ cho Tiểu Hoa mang nhạc phổ tới cho đệ.

Phải rồi, đệ đã có nữ tử nào yêu thích chưa. Nếu chưa có ta liền ban tặng hai người đó cho đệ.

Ái Minh nghe thấy thế bèn lắc đầu ngoài ngoại đáp: không được, không được, trên mình đệ còn trọng trách tìm kiếm nghĩa phụ, không thể lại mang theo gánh nặng khác được.

Tiêu Dao Tuấn thấy má cậu ửng đỏ vì thẹn thùng thì liền bật cười thành tiếng nói: vậy thì ta cũng không ép đệ.

Đêm đó đúng như lời Tiêu Dao Tuấn nói, Tiểu Hoa cùng Tiểu Hà mang theo nhạc phổ tới chị Ái Minh, hai nàng tuổi tác so Ái Mình phải hơn một giáo, tư trang thành thục, chẳng qua ít khi gặp nam nhân, không khỏi hiện lên nét thẹn thùng.

Ái Minh gặp hai người lại bất giác nhớ tới lời Tiêu Dao đảo chủ sắc mặt nhất thời lại đỏ ửng.

Cậu vốn bản tính thông minh, học một hiểu mười, dưới sự chỉ bảo của hai người, rất nhanh đã nắm bắt được quy luật của nhạc phổ.

Bạn đang đọc NHẤT MỘNG VƯƠNG sáng tác bởi VuHuongAnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VuHuongAnh
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.