Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mai Hoa Cẩm Tú Duyên Gặp Thần Y Khởi

Tiểu thuyết gốc · 4934 chữ

Đột nhiên tiếng cầm đang hay thì bỗng đứt đoạn, Ái Minh bị tiếng đàn của vị thần y kỳ bí làm cho nổi cơn hứng thú, chàng vừa đi được hai bước liền nhớ tới việc của nghĩ phụ, thầm nghĩ: nếu khi này đường đột tiến tới như vậy chắc hẳn sẽ bị ông lão kia đuổi ra, đừng mong đặt chân đến đây nói chi là tìm kiếm tung tích của nghĩa phụ.

Nhưng tiếng cầm này không khỏi khiến cho lòng chàng ngứa ngáy, liền lấy từ sau lưng ra cây sáo ngọc mà Tiêu Dao Tuấn tặng. Chàng biết tiếng sao mình không hay, tránh để làm phiền đám người trong cốc, chàng chỉ đành đi sâu vào trong rừng trúc, rồi chọn một nơi bằng phẳng khoanh chân mà ngồi.

Một tay cầm sao ngọc một tay lấy cuốn nhạc phổ ra, đây rõ ràng lá cuốn nhạc phổ mà hai nàng Tiểu Hoa và Tiểu Hà đã xong tấu trên Tạ Thuỷ Lâu.

Chàng không khỏi tới ngày đó, hai vị tiên sinh là... đã không may chết trong lúc hổn loạn.

Nên cuốn nhạc phổ này chở thành vô chủ mới rơi tới tay chàng.

Cậu đã được hai tỷ muội Tiểu Hoa Tiểu Hà cẩn thận chỉ điểm. Chỉ trách thời gian quá ngắn, hợp âm và giai điệu cậu đã ghi nhớ kỹ chỉ là khi thổi lên vẫn chẳng thể nào hoà hợp khúc nhạc với nhau.

Tiếng sao khi này chẳng có nhịp điệu, âm thanh lúc cao lúc thấp, nghe vô cùng chói tai.

Nếu là vị tiên sinh ... sáng tác ra khúc nhạc phổ này nghe thấy, chắc hẳn sẽ buồn không tả xiết.

Chàng thổi được vài lần, đột nhiên có tiếng quát lớn từ phía sau vang lên: tiểu tử ngươi có thể để người khác sống nữa hay không, đã hai canh giờ rồi ngươi không biết mệt thì chúng ta cũng biết mệt chứ.

Ái Minh bị làm cho giật mình, ánh mắt ngỡ ngàng nhìn ông lão, do quá mãi mê chàng chẳng màng gì tới cảnh sắc xung quanh không nghĩ tới tiếng sáo của mình đã náo đến tai ông lão đan nón.

Ái Minh gãi đầu vội vàng cuối người xin lỗi rồi lập tức rời đi dưới sự tức giận của ông lão đan nón.

Chàng thầm nghĩ, haizzz, cái ông già khó ưa này thật là kiếm chuyện với ta mà, đã cách xa như vậy vẫn còn cố ý nghe, không phải vì thích nghe ta thổi sáo đi.

Ông Hạc Đảo Tiên vốn là thắng cảnh, tiểu điểm tuy nhỏ nhưng chẳng thiếu, Ái Minh chọn một căn tiểu điếm thường xuyên có khách hành hương ghé thăm.

Ái Minh mấy ngày này chẳng biết làm gì sáng sớm vào cốc chiều lại cưỡi tuấn mã du ngoạn khắp nơi, không thì luyện tập thổi sáo.

Cậu nhẩm tính mình tới đây đã là ngày thứ sáu, nhìn

những người thân mang trọng bệnh, không khỏi sinh lòng từ bi, liền sắn tay giúp đỡ đám người.

Ông lão thấy chàng chạy tới chạy lui, không khen ngợi cũng chẳng trách mắng giống như Ái Minh chẳng tồn tại vậy.

Đúng đến giờ ngọ tiếng cầm của vị thần y trong lều tranh lại vang lên, khi này thần y gẫy chính là khúc " Vô Thường Tự Tại" tiết tấu càng về sau càng dồn dập. Ái Minh khi này chỉ thấy cả người nhộn nhạo, khí huyết sôi chào.

Chàng chợt có suy nghĩ: phải rồi tại sao ta không nghĩ ra, nội lực có thể truyền qua lòng bàn tay cũng có thể dùng tiếng sao hay tiếng đàn cầm khai phát.

Vừa nghĩ tới đây chàng lập tức lao như bay tới rừng trúc.

Tiếng cầm trong nhà tranh càng ngày càng nhanh, như liên miên không có hồi kết, bất thình lình một tiếng sáo cao sắc, chói tai vang lên, như tiếng kiếm phong được rút ra khỏi vỏ.

Chỉ nghe beng một tiếng, tiếng cầm khác nào bị thanh tường kiếm chặt đứt.

Ái Mình ngồi trong bìa rừng không khỏi giật mình, chàng không thể nào ngờ được tiếng sáo khi truyền nội công lại lớn đến như vậy, chàng toan bỏ chạy tránh cho ông lão khó tính kia một phen quát tháo

thì đột nhiên một giọng nữ tử, mềm mại, êm tai thánh thót không biết từ đâu truyền tới.

"ta có thể để các hạ ở lại nhưng mong các hạ đừng quấy rầy việc ta chữa trị"

Tiếng nói đó êm tai làm sao chàng vội đứng bật dậy mãi miết tìm kiếm chủ nhân của giọng nói đó.

Nhưng chàng đi mãi khắp rừng trúc kia cũng không tìm thấy ai, chàng đột nhiên nghĩ tới câu nói của nữ tử, ánh mắt chàng lập tức sáng người, hô lớn: người này chính là thần y trong miệng của đám người hay sao.

Chàng toan chạy tới tìm gặp vị thần y có giọng nói ngọt ngào kia nhưng lại chợt nghĩ: khi này sắc trời đã tối, vừa rồi vì tiếng sáo kia của ta đã làm cho nàng tức giận thì phải.

Tốt nhất ngày mai ta mới nên trở lại, xin nàng thứ lỗi thì tốt hơn.

Nghĩ vậy chàng quay đầu liền trở về khách điếm.

Sáng hôm sau khi trời hừng sáng chàng đã tỉnh dậy. Khuân mặt và bộ dáng tiều tụy, bởi lẽ đêm qua chàng nào có thể ngủ được. Vốn dĩ chàng chẳng có thể quên được giọng nói ngọt ngào uyển chuyển kia.

Dù thầm thương trộm nhớ là thế chàng lại chẳng dám tìm gặp nàng ta, ngay cả việc nhìn trộm chàng cũng không dám nhìn.

Nữa tháng này chàng ngày ngày giúp đỡ người dân chữa bệnh, chàng cố lòng trò chuyện với lão già đan lá, nhưng mỗi lần nói được đôi ba câu chàng liền bị ông ta đuổi đi.

Người này kỳ lạ vô cùng. Đôi khi lại thích đánh cờ một mình, kỳ đạo của ông ta cao thâm khó dò, chàng từng quan sát một thế cờ mà ông tuỳ tiện bày xếp.

Chàng từ bé đã không có bạn bè, ngồi một mình đánh cờ là điều dễ hiểu, kỳ đạo của chàng tự nhận cũng không kém thế mà khi này mất tới tận hai ngày mới có thể phá giải.

Trải qua thời gian nửa tháng này tài nghệ thổi sáo của chàng đã tiến chuyển rất nhiều. Không còn cảnh suốt ngày phải một mình trốn vào rừng trúc như khi trước.

Khi này chàng ngồi cạnh một tiểu muội trừng sáu, bảy tuổi, tiểu muội này lòng mắt bên trong trắng dã, rõ ràng nàng đã bị mù.

Ái Minh xoa đầu cô bé hỏi, tiểu muội muội, có muốn ca ca thổi sáo cho muội nghe hay không.

Cô bé vui mừng vô cùng liên tục gật đầu.

Ái Minh hồi hộp, bởi đây chính là lần đâu tiên chàng thể hiện tài nghệ trước mặt người khác. Chàng lúc này không khỏi hít một hơi thật sâu bắt đầu thổi.

Tiếng sáo cương trực, thêm một chút tâm tình bi ai, lo lắng, tiếng sáo lúc lên, cao vút, lúc xuống lại trầm lắng, so với lần ở trên Tiêu Dao đảo do Tiểu Hoa thổi, tiếng sáo của chàng có thêm sự hào hùng chí khí.

Tiểu muội ngồi bên cạnh lắc lư cái đầu nhỏ, đôi tay tí hon vỗ lên tanh tách, không ngừng cổ vũ chàng.

Đến khi thổi hết chàng từ từ mở mắt ra, trước mặt chàng, vô số người bệnh đang không ngừng hoan hô, những ngày qua chàng thường xuyên giúp đỡ nhóm người, họ cũng không còn ghét chàng như khi trước nữa.

Tiểu muội muội vui vẻ nắm lấy cánh tay chàng, nàng reo lên vui sướng: ca ca huynh thổi hay lắm có thể dạy muội được hay chăng, muội tử cũng muốn học.

Ái Minh xoa xoa đầu tiểu muội muội nói: ta cũng không giỏi đâu, muội đã muốn học thì để ta dạy vậy.

Tiểu muội vui mừng, ghì chặt lấy cánh tay chàng.

Đúng lúc này, tiếng của thần y trong lều tranh một lần nữa vang lên: sư thúc, người cho mời vị huynh đệ kia vào bên trong được hay không?

Chàng bỗng nghe lại âm thanh như tiếng vàng oanh này, trong lòng nổi niềm vui sướng khó tả, lại chẳng thể tin được, cả người không kìm được mà run lên.

Vừa mới ngẩng đầu lên thì đã chạm tới ánh mắt đầy khó chịu của ông lão khó tính, chàng có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt không cam chịu của ông ta: này, tiểu tử thối nghe thấy gì không hả, thần y nói cho mời ngươi đấy, còn không mau lên sao?

Nói rồi ông lập tức quay người đi ngay, Ái Minh nghe ông lão nói thế nào dám chậm trễ chàng lật đật chạy đuổi theo.

Tiến vào lều tranh chàng đảo mắt nhìn khắp nơi, mọi vật bên trong đều được bài trí một cách đơn giản, chỉ có hai giá thuốc, chàng thoáng nghĩ sẽ có mùi cay mũi của các loại thuốc hỗn tạp nhưng nào có phả bởi vì trên giá thuốc chất đầy những giỏ nan bên trong chỉ toàn là những cánh hoa đào, mùi hương thơm thoang thoảng thanh tĩnh lòng người.

Phía bên trong là một chiếc giường làm bằng gỗ hương, được phủ lại bởi một tấm mành che.

Chàng không dám thất lễ chẳng dám nhìn tới người ngồi bên trong.

Chàng đang lúc thấp thỏm không yên thì tiếng của vị thần y tỷ tỷ đã truyền ra:

Thiếu hiệp, không biết khúc cầm phổ ngươi thổi có tên là chi.

Chàng nghe tới cậu hỏi của nàng có phần hụt hẫng như chỉ trong chốc lát đã tươi tĩnh lại đáp:

Thần y hỏi về khúc sáo kia sao, nó có tên là Mai Hoa Cẩm Tú.

Thần y khen: Tên rất hay

Nàng nhẹ nhàng hỏi: không biết là người phương nào truyền thụ cho các hạ.

Chàng lúc này cũng muốn khoe khoang đôi ba lời

Thỉ dụ như khúc nhạc phổ này chính là do ta viết.

Lời muốn nói ra tới cửa miệng lại thôi, thật thà đáp:

Chính là Tiêu Dao đảo chủ truyền cho tại hạ.

Ái Minh ở nơi này cũng phải một thời gian biết nàng rất chán ghét người trong giang hồ đặc biệt là người ma giáo, nhưng khi vừa muốn mở lời trong lòng chàng lại không thể nào che dấu, lời nói đều là chân tâm thật ý. Chàng con cho rằng hẳn nàng ta sẽ tức giận đuổi mình đi.

Nào có ngờ được rằng nàng chỉ " ồ " lên một tiếng nói: thì ra là đảo chủ Tiêu Dao Tuấn đưa cho các hạ. Chỉ có điều ta biết người này trước nay chẳng giỏi thơ ca là mấy, cách ha đang lừa ta chăng?

Thần y tỷ tỷ ta nào có dám lừa nàng cơ chứ, nói rồi cậu bèn thuộc lại sự tình mà mình trải qua từ lúc gặp Độc Nhân ở quán trọ đến mọi việc trên Tiêu Dao đảo chàng đều nhất nhất kể lại.

Nàng ta nghe chàng kể lại đầu đuôi câu chuyện trầm tư rất lâu, một khắc rồi lại khắc.

Lòng chàng tuy rối nhưng lại chẳng dám cựa quậy.

Hồi lâu sau nàng mới nói: thì ra là như vậy, các hạ nói người của Huyền Nguyên môn cũng tới còn náo lên sự tình xấu hổ như vậy sao.

Ái Minh thầm nghĩ " sao giọng của thần y tỷ tỷ đột nhiên trở nên hờn trách, buồn phiền như vậy chẳng lẽ ta nói sai điều gì chăng?

Chàng ngẫm nghĩ một hồi mới đáp:

Thần y tỷ tỷ người quen biết người của Huyền Nguyên môn sao, ta nói có lời gì đắc tội xin thần y tỷ tỷ lượng thứ.

Nàng đáp: có chút quan hệ, vả lại chàng đừng gọi ta cái gì thần y tỷ tỷ, ta họ Huyền, công tử xem chừng chưa tới hai mươi, vậy gọi ta một tiếng Huyền tỷ là được rồi.

Chàng thầm nghĩ " nàng ta giọng trong trẻo như vậy chẳng lẻ tuổi tác hơn cả ta".

Lại nghe nàng nói:

Đúng rồi cuốn nhạc phổ kia của công tử là do Lữ Hoa tiên sinh sáng tác sao, có thể cho ta xem qua được không?

Ái Minh vui mừng liền lấy cuốn nhạc phổ trao cho nàng, nhưng khi đưa tay vào trong người, sắc mặt trở chợt nên khó coi vô cùng, nói: thần y tỷ tỷ ta chẳng biết đã lạc nó đi đâu.

Thần Y nói: đã lạc mất rồi sao, đáng tiếc... đáng tiếc.

Ái Minh vội nói: thần y tỷ tỷ đừng trách các hợp âm và nội dung trong nhạc phổ ta đều đã thuộc lòng hay là để ta dạy lại cho thần y tỷ tỷ.

Thần y lưỡng lự nói: dạy lại cho ta sao, nếu công tử đã thuộc lòng vậy xin phiền chép tay lại cho ta một bản được chứ.

Ái Minh đáp: ta không biết chữ.

Thần y lại nói: thiếu hiệp không biết chữ sao, vậy có thể đọc lại cho ta được chứ.

Ái Minh chần chờ đáp: thần y thứ lỗi ta là kẻ ngu rốt, chỉ có thể thôi ra mà chẳng thể đọc lại.

Thần y bên trong màn hoa thở dài ra một hơi, tiếng thở của nàng mang theo mùi hương thơm nhẹ nhẹ như u lan làm cho lòng người thanh tĩnh, nàng nhẹ nói: vậy xin phiền công tử dạy lại cho ta, khúc sáo đó ta rất là thích. Công tử sắc trời cũng đã không còn sớm ngày mai giờ ngọ lại tới gặp ta.

Nếu thần y tỷ tỷ đã thích ta sẽ dốc hết sức mà dạy, ngày mai đúng giờ ngọ ta sẽ lại tới, mới rồi chàng mang theo vẻ mặt vui sướng mà rời đi.

Qua ngày hôm sau, Ái Mình trước giờ ngọ đã đứng đợi sẵn phía bên ngoài, chàng không quên mang theo cả tiểu muội muội khả ái có đôi mắt mù.

Ra mắt thần y. Ta từng hứa sẽ dạy tiểu muội này thổi sáo, nên cùng dẫn nàng tới. Không biết có được chăng?

Thần y đáp: không có việc gì, tiểu muội này bẩm sinh hai mắt đã mù rất là đáng thương, công tử có thể mang lại cho muội ấy đôi chút niềm vui cũng là điều tốt.

Ái Mình khi này  thở hắt ra một hơi chỉ sợ nàng ta cự tuyệt.

Công tử nếu không còn việc gì quan trọng chúng ta có lẻ cũng nên bắt đầu thôi.

Chàng đáp: phải phải.

Chàng nhẹ ngâm lại khúc nhạc phổ:

Xin hỏi thiếu niên mai nở từ khi nào.

Vậy xin hỏi ngươi, mấy đời hào kiệt ai rõ xuất thân. Phải chăng mai nở là khi cẩm tú sẽ tàn, cẩm tú còn đó, mai thời nào cũng nở. Anh hùng mấy ai thích ngắm khói lửa trốn nhân gian, gian thần chỉ mong mưa bụi, bập bùng.

Danh sĩ nói sau khói lửa nhân gian như trốn hoang tàn.

Xin kể câu chuyện lười cưỡi ngựa xuống núi, giang sơn này, dân bình an là chuyện lạ xưa nay

Người giang hồ cũng đâu lường sinh tử, ta ngươi chỉ mong cùng huynh đệ ngàn chén cùng ca hát

Tiên cưỡi hạc ta chỉ mong cưỡi ngựa ô tay cầm kiếm hành hiệp trượng nghĩa,

Thiên hạ có ngủ tuyệt, người người kính kính

Luận kiếm sắc mỗi người một vẽ, lại hỏi

Ai đành lòng từ bỏ quyền uy như vô danh

Ai si kiếm như kiếm thần giáo chủ

Ai tiêu dao tự tại như Tiêu Dao Tuấn chàng đây

Đạo gia kiếm pháp, Huyền Nguyên Tử liệu ai sánh bằng

Ai khiến thiên hạ một phen dậy sóng như Hoàng Vương

Thiên hạ này khó phân màu đen trắng đợi người lòng son kiếm sắc vẽ lại non sông

Đợi người tài ba định lại thế núi, cốt ở yên dân, sau là thế cục phân tranh.

Khi đó đào mai cùng khoe sắc, không so rõ bắc nam hai miền.

Vẫn hỏi tình là chi, ta đợi ngươi chờ có hóa thành hồ điệp.

Chỉ mong tiếng cười, tâm này vô hối, vô cầu.

Chàng đọc lại lưu loat trôi trảy vô cùng, giọng nói hào hùng tràn đầy nội lực.

Thần y nghe chàng đọc hồi lâu mới đáp: thật là hay, công tử có thể đọc lại cho ta nghe một lần nữa không?

Ái Minh được nghe nàng khen ngợi giờ này còn gì vui sướng bằng, liền đọc lại.

Sau khi nghe Ái Minh đọc lại một lượt nàng nhẹ vươn đôi cánh tay thon trắng ngọc ngà kéo chiếc cầm lại gần phía giường. Nàng nhẹt gẫy chỉ thấy âm thanh phát ra du dương đến lạ thường.

Chàng khi này nhìn mê mẫn đến xuất thần, hồi lâu sau thầm hô nhẹ " thật đẹp, trắng như bông tuyết mịn màng như cánh hoa đào mới nở, chẳng khác nào được chạm khắc tỷ mĩ, các ngón thon dài, đều đặn.

Không... không nào có người nào chạm khắc được một đôi bàn tay như vậy chứ.

Chàng đang ngây ngẩn xuất thần lại nghe tiếng nàng nói: công tử khúc nhạc này quả nhiên ảo diệu, ta tự mình chính là không thể khám phá ra, mời công tử chỉ dạy.

Ái Minh ngơ ngẩn.

Công tử, mời công tử chỉ dạy, đợi nàng nhắc tới lần thứ hai, chàng mới bừng tĩnh, xấu hổ gãi đầu đáp:

Chỉ dạy thì không dám, để ta làm mẫu cho thần y tỷ tỷ nghe là được.

Chàng truyền thụ nhạc phổ tốc độ thật chậm, ngay cả vị thần y họ Huyền kia đôi lúc cũng có phần khó chịu. Khổ điều còn có một tiểu muội muội ở bên nên cũng chẳng trách chàng.

Ước chừng thời gian qua một cánh giờ, thần y dường như đã cảm thấy mệt mỏi nàng nhẹ nói: công tử, ngày mai lại tới đi, ta còn phải chữa bệnh.

Ái Mình nghe vậy thì vẻ mặt hơi phần tiếc nuối, chàng nhìn sao tiểu muội tên là Ôn Nghi nói: thần y tỷ tỷ chữa bệnh cho thường dân bách tính, lòng tốt khó ai sánh bằng khác nào như quan âm cứu thế, tại hạ nguyện ngày ngày ở bên mà tương trợ.

Thần y nghe chàng ví mình như quan âm, không khỏi phì cười, tiếng cười vô cùng trong trẻo, Ái Minh nghe mà tâm thần ngơ ngẩn.

Nàng nói, công tử đừng nói quá lời, ta chỉ giống bao vị y sư khác một lòng hướng tới câu" thần y như từ mẫu mà thôi".

Nàng nhìn qua tấm màn thấy chàng ta khuân mặt cứ ngơ ngác xuất thần bèn nói: công tử nếu đã không có việc gì nữa, có thể đi nghỉ ngơi rồi, chỉ mong ngày mai công tử đúng hẹn mà tới truyền nghệ cho ta.

Chàng đột nhiên nhớ ra chuyện hệ trọng nói: thần y tỷ tỷ, ta rất muốn hỗ trợ người, cũng muốn cứu người, nên muốn cầu xin người truyền dạy một chút y thuật cho ta.

Thần y có phần kinh ngạc nói:

Công tử muốn học y thuật sao? Nàng ngẫm nghĩ một hồi lại nói: nếu công tử đã muốn học thì ta sẽ để Huyền lão giúp chàng.

Ái Minh lưỡng lự, phần tiếc nuối hỏi:

Huyền lão là vị đan nón lá ngoài kia chăng.?

Thần y đáp:

Phải

Ái Minh nói: thần y tỷ tỷ nàng thấy đó ta vốn ngu rốt, chỉ sợ Huyền lão không dạy nổi ta.

Thần y cười nhẹ đáp:

y thuật của ta cũng là của Huyền thúc dạy cho ta, nếu thúc ấy không dạy được chàng, chỉ sợ ta cũng không dạy được.

"Ồ" chàng không ngờ ông lão kia lại là người truyền thụ y thuật cho nàng.

Chàng vò đầu bứt tai lại nói: Huyền thúc, tính tình có chút nóng nảy chỉ sợ ông ấy không muốn chỉ dạy cho ta mất.

Thần y không trả lời cũng dường như đã đoán ra tâm tư của chàng.

Ái Minh khi này sợ nàng phật lòng liền nói, ta đành quấy rầy Huyền lão vậy, ngày mai ta sẽ tới sau.

Khi chàng đứng dậy, vị thần y nữ tử kia vẫn lặng lặng ngồi đó không hề nói một lời.

Chàng cầm tay Ôn Nghi đẩy cửa bước ra, bước ra ngoài lại cẩn thận đóng cửa lại, rồi lại không khỏi đánh lên đầu mình tự nghĩ, "ài, sao lại nóng vội như vậy chứ. Cái miệng này đúng thật đáng chết mà".

Ca ca, rất thích thần y sao, Ông Nghi hồn nhiên hỏi.

Ái Minh nhìn cô bé ngượng ngụng nói:muội cũng rất thích nàng ấy mà.

Tất nhiên nha, Huyền tỷ tỷ rất tốt, tỷ sau sẽ giúp ta sáng mắt, Ôn Nghi vô cùng tự tin nói ra.

Ái Minh nhìn đôi mắt khép hờ của cô bé chợt cảm thấy thương cảm.

Chàng nhẹ nói: đúng vậy, thần y tủ tỷ rất lợi hại một ngày nào đó mắt muội sẽ sáng lại, ta tin thần y tiên tử sẽ làm được.

Ôn Nghi đáp:

Đúng vậy ca ca, sẽ không lâu đâu, muội sẽ nhìn thấy tia nắng mọc phía đông mà mẫu thân vẫn hay kể, thấy khuân mặt tươi cười của mẫu thân, thấy được khuân mặt hiền hòa của phụ thân, còn nữa muội sẽ thấy được khuân mặt tuấn tú, ấm áp của ca ca, còn nữa sẽ thấy được khuân mặt xinh đẹp thánh thiện của Huyền tỷ tỷ.

Ái Minh nghe nàng nói vậy đôi mắt đượm phần buồn, hỏi lại: tại sao muội thấy được ta tuấn tú.

Ôn Nghi cười vui vẻ, nắm lấy tay ái minh nói: vì ca ca rất tốt, còn dạy muội thổi sáo, mẫu thân muội đã từng nói chỉ những người thật sự có khuân mặt đẹp, có trái tim đẹp mới làm những điều đó.

Ái Minh cười lớn, ngồi xuống bế tiểu cô nương lên rồi nói:

Vậy ta tiếp tục dạy muội thổi sáo, ta còn muốn thật anh tuấn hơn nữa.

Từ phía xa, ông lão đan nón lá, họ Huyền liếc mắt nhìn qua chàng, khẽ nở nụ cười, rồi nhẹ gật đầu, tiếp tục cặm cụi đan nón.

Chàng về tới khách điếm lại không khỏi thầm nghĩ về chuyện của nghĩa phụ, đã trải qua gần một tháng thời gian tung tích của nghĩa phụ và tin tức của lão Độc Nhân cũng chẳng thấy đâu.

Chàng thầm nghĩ " Ta và Độc Nhân cũng đã chia ly một đoạn thời gian, chuyện về nghĩa phụ ngày mai sẽ đi hỏi thần y tỷ tỷ vậy.

Khi nghĩ tới nàng, chàng ta lại không kiềm lòng được mà nhớ tới giọng nói tiếng cười cùng với đôi bàn tay như búp sen của nàng mà suy nghĩ miên man đến khi ngủ quên lúc nào cũng không hay.

Sáng sớm, ánh mặt trời rọi xuống từng khe lá, chàng đã rời khách điếm, quay lại Đào Tiên Cốc, vẫn như mọi ngày, người bệnh tới lui không ít.

Chàng tới tìm gặp tiểu muội muội Ôn Nghi thấy nàng đang còn say giấc trong lòng mẫu thân, chàng nhìn cô bé một hồi mới vui vẻ rời đi.

Chàng bước chân ngập ngừng tiến từng bước tới trước mắt ông lão họ Huyền, rụt rè toan nói, nhưng bộ đang muốn nói lại thôi, chàng đang muốn quay đi thì lại nghe thấy tiếng nói của ông ta truyền tới: muốn học y thuật sao.

Ái Minh vội đáp:

Đúng đúng tiền bối, thần y tỷ tỷ nói ta tới chỗ người học một chút y thuật.

Ông ta bộ dáng không quan tâm, tay vẫn không ngừng đan nón nói: căn cơ ổn định, hơi thở điều hòa có phần khí huyết hơi rối loạn, đã từng học qua võ công, biết tới huyệt vị chứ.

Ái Minh cả kinh, chàng thầm nghĩ "lợi hại thật, không ngờ được người đan nón này lại chính là một cao nhân nhìn cũng không nhìn chỉ cần cảm nhận hơi thở liền biết trước đây ta từng học võ".

Trong lòng chàng không khỏi sinh phần tôn kính.

Chàng đáp: tiền bối quả nhiên như tiền bối nói, rước kia ta từng luyện qua võ công, cũng biết qua các huyêt vị.

Ông lão không vui không cười nói:

Vậy là tốt, trước đọc qua cho ta một lần các huyệt vị.

Ái Minh không dám trái lời, lần lượt đọc:

Huyệt Thế Nhất, ở phần sau gáy ba thốn, huyệt Đản Trung nằm ở giữa ngực.

Lần lượt chàng đem du huyệt, khí huyệt, cốt huyệt, khổng huyệt, tử huyệt,....ba trăm sáu mươi lăm huyệt toàn bộ trên cơ thể nhất nhất kể ra, gồm có một trăm lẻ tám đại huyệt, và hai trăm năm mươi bảy tiểu huyệt.

Ông lão họ Huyền lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn chàng khen, không tệ, trí nhớ rất tốt.

Nói rồi ông ngẫm nghĩ một hồi sau lại chỉ qua căn nhà lều tranh bên trái nói: trước tiên đi qua bên đó, trong đó có sách vở ghi chép lại y đạo, còn có tủ thuốc, ngươi hãy tới đó đọc cho kỹ, sau phân biệt các loại tài dược, lúc nào học được lại quay lại tìm ta.

Ái Minh sững sờ, không khỏi nghĩ thầm: đây là chuyện gì, lại có kiểu thầy dạy trò "vứt con ở chợ vậy hay sao"

Thấy ông ta bộ dáng không muốn nói thêm, bèn đi vào lều tranh mà ông ta chỉ

Phía bên trong mùi thuốc nồng nặc, có bốn cái tủ nhỏ và một cái tủ lớn, bốn tủ nhỏ chứa đầy các ngăn kéo thuốc.

Chiếc tủ lớn được đặt trong góc phòng, bên trong đầy những cuốn sách mang theo y đạo chất cao thành từng tầng từng tầng, chàng nhìn mà trợn tròn con mắt.

Thầm than: lão Huyền, tiền bối nói nhiều như vậy khi nào ta mới có thể học xong được đây.

Chàng gạt đi sự buồn bực trong lòng, chỉ đành cầm lên một cuốn sách có bìa xanh, đọc qua một lượt, bên trên chính là viết lại các loại dược tài, hình dáng, tính chất và cách thức sử dụng.

Ví dụ như Đương Quy, hình dáng thân thảo kích thước lớn sống lâu năm, bẹ to, đầu nhọn, trong sách có viết "Đương quy là thuốc của huyết phận, cay ấm mà tán, là khí ở trong huyết dược, cho nên khí huyết mà loạn uống vào thì yên, có khả năng lệnh cho tất cả các huyết đều trở về kinh mạch đáng lý phải về, cho nên mệnh danh là "Đương quy".

Ban đầu chàng mang theo bộ dáng chán nản càng về sau càng như mê như say, mãi khi đêm tối buông xuống mới sực nhớ tới việc đã hẹn ước với thần y tỷ tỷ.

Chàng vừa bước tới ngoài phòng đã nghe thấy giọng của thần y tỷ tỷ vọng ra: công tử tới rồi sao, ta thấy công tử mãi mê y thuật không dám làm phiền, công tử có duyên với y đạo học một hiểu mười thật là hiếm gặp.

Ái Minh ở ngoài gãi đầu đáp: thần y tỷ tỷ quá lời, nay thất hứa với nàng mong nàng đừng trách.

Thần Y đáp: không có việc gì ngày mai công tử lại tới là được. Nói rồi bóng đèn chợt vụt tắt.

Ái Minh đoán biết nàng có ý tiễn khách chỉ đành rời đi.

Rời đi lều tranh của thần y chàng lại tìm tới tiểu muội muội Ôn Nghi, vừa tới đã gặp muội ta đang ôm lấy đùi mẫu thân mà khóc.

Chàng hoảng sợ vội tiến lại hỏi:

Ông Nghi ngoan có chuyện gì lại khiến muội muội khóc vậy.

Vừa nghe thấy giọng của chàng nàng ta vội ôm chần lấy khóc lớn hơn, nàng nói:

Ca ca huynh đây rồi, muội tưởng rằng huynh đã bỏ quên muội rồi chứ, hôm nay ca làm gì lại không tới tìm muội.

Ái Minh xấu hổ, nhìn tới mẫu thân cô bé hỏi, tiểu di sao người không dẫn Ôn Nghi tới tìm ta.

Mẫu thân của Ôn Nghi xoa đầu nàng nói: thấy công tử đọc sách mê say sợ Ôn Nghi tới sẽ làm phiền tới công tử.

Ca ca người đọc sách gì, tại sao không nói với tiểu muội.

Ái Minh nhìn cô bé âu yếm nói: muội muội ngoan ta đang học y thuật để giúp thần y chữa bệnh.

Bạn đang đọc NHẤT MỘNG VƯƠNG sáng tác bởi VuHuongAnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VuHuongAnh
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.