Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiếm Thần Kinh Phong, Vũ Tiên Trấn Áp

Tiểu thuyết gốc · 3936 chữ

Ba người cưỡi tuấn mã lên chân núi Thiên Khuê khi này sắc trời đã lờ mờ tối, bọn họ chỉ đành dừng chân ở lại một tiểu điếm nhỏ , bọn người vừa xuống ngựa đã có một tên tiểu nhị từ trong khách điếm chạy vội ra dắc ngựa, miệng cười nói vui vẻ: khách nhân không biết mấy vị muốn dùng gì?

Cẩm Thạch nhìn tên tiểu nhị cười, nói : ở chỗ ngươi có, thiên hoa cúc hay hồ minh châu không.

Tên tiểu nhị vò đầu bứt tai lắc đầu nói: những thứ đó chỉ sợ kinh đô mới có, tiểu điếm nhỏ này thức sự không có được.

Long Hạo Nhiên nhìn gã tức giận mà nói: ngươi chính là không biết điều? Cẩm thạch cười hì hì nói nhỏ: công tử, hạ nhân chỉ là nổi hứng trêu ghẹo một chút thôi mà.

Ái minh ở bên chưa từng nghe 2 món mà Cẩm thạch vừa nói, bèn hỏi: Long ca, 2 món ăn nọ tên thật là mỹ miều không biết hương vị ra sao.

Long Hạo Nhiên vỗ vai cậu mà rằng: được rồi sau này ta sẽ dẫn huynh đài dùng thử 2 món ăn đó.

Ba người vui vẻ trò chuyện với nhau, bước chân không ngừng khi này đã đi tới lầu trên, bọn họ chọn chiếc bàn cạnh cửa sổ mà ngồi xuống.

Long hạo nhiên thấy tên tiểu nhị đáng thương nọ vẫn lẻo đẽo theo sau bèn gọi lại nói: 3 vò rượu, một bát thịt dê là được, đúng rồi ở chỗ của ngươi còn món gì tốt hay không?

Tiểu nhị hớn hở nói ngay: rượu Mai Linh, ngâm từ những cánh hoa mai vừa mới nở. Gà thiên quế gã đang muốn nói thêm thì Long Hạo Nhiên ngắt lời gã nói: được được, mang hết lên đây đi.

Tên tiểu nhị biết là khách quý đâu dám chậm trễ, chẳng mấy trốc một mâm thức ăn đã xếp đầy trên bàn.

Ái Minh nhìn thấy mâm thức ăn thịnh soạn như vậy không khỏi nhớ lại những ngày tháng khi còn ở vương phủ, cậu khi này tâm trạng rối bời từ lúc biết con người của Trấn Nam Vương nhiều lần mất ăn mất ngủ.

Thầm nghĩ: không biết ca ca hiện giờ ra sao, ta mong là Trấn Nam Vương không làm gì huynh ấy, nếu có chắc lẻ Chiêu Tiên cũng không để điều đó xảy ra.

Đúng lúc này, phía cầu thang truyền lại tiếng bước chân, kèm theo tiếng bàn luận sôi nỗi của những kẽ mới tới. Ba người hiếu kỳ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sáu bóng người đang chậm dãi bước lên, cả sáu người này y phục giống hệt nhau, trước ngực áo thêu một cây kiểm nhỏ, dắt theo trường kiếm bên lưng, rõ ràng là người của một môn phái nào đó.

Cẩm thạch vừa trông thấy ý phục trên người của họ đã đoán ra, gã nói khẻ với 2 người: bọn họ là người của Thiên Kiếm môn tọa trên đỉnh Môn Đăng thuộc Hà Nam, trong chính đạo lục phái bọn họ danh tiếng xếp sau cùng nhưng không thể xem thường tiểu nhân đã có 1 phen giao thủ qua với một người của môn phái này, kiếm pháp của bọn họ tinh xảo, biến ảo đa đoan.

Lão già có tròm râu dài kia chính là Hà xung, còn lão già bên cạnh hắn ta chính là Lãnh Ngôn, cả 2 người là thân huynh đệ với trưởng môn phái Thiên Kiếm môn, bốn người còn lại là đệ tử đắc lực của vị trưởng môn Thiên Kiếm.

Bốn người trẻ kia tiểu nhân còn có thể đối phó được còn hai lão giả kia tuyệt nhiên đều là hảo thủ. Hắn không nói rõ những cả hai người đều hiểu, hắn ta không phải là đối thủ của hai người này.

Trong sáu người này hai người thuộc ngủ tuần, hai người thuộc tứ tuần, hai người người lại trạc tuổi với Ái Minh và Long Hạo Nhiên, dường như bọn chúng là khách quý của tiểu điếm này vừa mới tới tiểu nhị đã bầy sẵn thức ăn lên bàn, Hà Sung ngửa cổ uống cạn bát rượu trong tay, nhìn sang Lãnh Ngôn đang ngồi đăm chiu bên cạnh nói: tam sư đệ phen này chỉ sợ Tam Trúc Tự phải ăn thiệt thòi lớn rồi.

Lãnh ngôn, nghe vậy mắt còn chẳng buồn nhíu chỉ ừ hữ hồi sau mới nói: phải, đúng vậy.

Hà Sung dường như đã quen với tính nết của sư đệ, lão ngửa cổ uống cạn một bát rượu khác nói tiếp: Tam Trúc Tự từ Bắc châu xuống tận nam châu xa xôi, không nhưng không bắt được lão ta còn uổng phí nhọc công một chuyến, người thì bắt được rồi đó nhưng cuối cùng lại tay không mà về.

Sư bá, người nói kẻ kia là kẻ đại thù với Tam Trúc Tự nguyên cớ do đâu. Kẻ hỏi là đại đệ tử của trưởng môn thiên kiếm môn.

Hà xung tính rất thích tán gẫu vừa nghe y hỏi, lão liền ngồi thẳng người dậy bắt đầu kể: hắn ta là một trong tứ đại trụ pháp vương của Tu La giáo, tên y là Hướng Vấn Thiên ngoại hiệu là trốn Giang hồ đặt cho y chính là Bạch Hổ Sát Tinh, hay còn được biết tới là Tây Kim Bạch Hổ.

Ái Minh vừa nghe tới đây cả người rung bần bật miệng cậu lắp bắp: bọn ho, bọn họ đang nhắc tới nghĩa phụ của ta, cậu rất muốn tiến tới gặn hỏi bọn người một phen nhưng biết lỗ mảng như vậy đừng mong tìm được tung tích của nghĩa phụ còn có thể bị bọn họ đánh cho một trận, cậu chỉ đành câm nín, hai tay bấu chặt vào đùi.

Long Hạo Nhiên nhận ra ngay, bèn hỏi: làm sao vậy người kia chẳng lẻ là người huynh quen biết hay sao?

Ái minh không dấu diếm gì nhẹ nói: ông ấy chính là nghĩa phụ của ta.

Cẩm Thạch khi này kinh ngạc không thôi, gã hớt hãi đánh rơi cả bát rượu đang uống, sáu người kia thấy bên bàn có động thì quay đầu nhìn lại, bọn họ chỉ liếc mắt nhìn ba người một lượt thấy chỉ là một vị công tử tuấn tú, một gã thiếu niên ăn mặc như khất cái và một tráng hán, mặc dù có đôi chút hiếu kỳ về việc một vị công tử trông bộ dáng là kẻ có tiền lại ngồi chung với một tên khất cái nhưng chuyện lạ trên thiên hạ có thiếu chi, bọn họ lại tiếp tục bàn luận vui vẻ.

Hà xung ngửa cổ uống cạn bát rượu kể tiếp, năm đó, ta cùng sư phụ của các ngươi và 4 vị thần tăng là Nhất Đăng, Nhất Tuệ,  Trí Giả  và Trí Viễn của Tam Trúc Tự, bọn ta đàm luận về cuộc luận võ trên đỉnh Huyền Nguyên Phong, bọn ta đang đàm luận vui vẻ

chợt có một đệ tử thuộc hàng chữ Huyền hớt hãi chạy vào, khắp người hắn ta là máu.

Tên hoà thượng kia chỉ vừa kịp nói phương trượng, bên ngoài có, có... thì đã ngất đi.

Ta và sư đệ nhìn nhau, trong mắt không che dấu nổi sự kinh ngạc đan xen cùng với hoảng sợ.

Cả sáu người chúng ta đồng thời chạy ra thì đã thấy trên quảng trường, đang diễn ra một cuộc đại chiến kinh thiên động địa giữa một người áo bào trắng và các tăng nhân của Tam Trúc Tự, xung quanh bạch bào nhân này, trồng chất mười mấy bộ thi thể, kẻ bị y đánh trọng thương thì nhiều vô số kể, những người còn đấu với y toàn là những hảo thủ số 1 của La Hán đường, Phục Hổ đường và Đạt Ma đường.

Tên đệ tử nhỏ tuổi nhất trong đam người không nhịn được đôi mắt tròn xoe mà hỏi: sư bá, vị bạch bào nhân người nói tới chính là Hướng Vấn Thiên hay sao, chẳng lẽ ông ta thật sự lợi hại như vậy.

Hà xung nhìn gã cười lớn nói: đương nhiên là lợi hại, xưa nay ma giáo cùng với chính giáo tranh phong bọn chúng không lợi hại đã bị lục phái, tam bang của ta thu thập từ lâu rồi.

Ái minh nghe lão khen nghĩa phụ mình thì hết sức hào hứng, cậu nhớ lại ngày đó nghĩa phụ chỉ nhắc qua về chuyện lên đỉnh Long Hổ đánh bại bấy nhiêu đệ tử Tam Trúc Tự mà nay lại được nghe vị hà sung này kể lại một cách tỷ mĩ chuyện như ngay trước mắt khiến cậu thầm cảm thấy khiếp sợ lại đan xen niềm kiêu hãnh.

Không riêng gì Ái Minh khi này, mà ngay cả Long Hạo Nhiên cùng với Cẩm Thạch đều tập trung lắng nghe.

Chỉ thấy lão ta lại kể tiếp: La Hán Phục Ma trận của Tam Trúc tự ai nghe danh đều sợ mất mật vậy mà gã ta đứng giữa trận đồ này vẫn bình thãn như trốn không người, tay phải chưởng tay trái quyền.

Quyền thế như gió chưởng vũ nhưa mưa xa, cùng lúc giao thủ với 8 vị cao thủ, còn có thể chiếm thế thượng phong, Nhất Đăng cùng Trí Viễn đại sư thấy tình thế không ổn liền lao lên trợ chiến, Nhất Đăng vừa nhảy tới tới đã sử xuất ra Long Hổ chảo nhắm thẳng ngực của hắn mà chụp tới một bên khác Viễn Trí đại sư, sử xuất Niên Hoa Tịch Diệt chưởng đánh về mạn sườn trái của gã, hai tuyệt kỹ này một chí cương một chí nhu, kết hợp cực kỳ ăn ý, gã Hướng Vấn Thiên thấy 2 đòn đánh hiểm vội tung người áp sát một đệ tử kế bên, một chảo chụp tới lập tức nắm được cổ y, ném về phía Trí Viễn đại sư, phen đó nếu Trí Viễn đại sư không thu tay kịp thời đệ tử kia ắt phải toi mạng, Trí Viễn đại sư biến chiêu cực nhanh, tay ông thu về tạo thành một vòng tròn, 2 ống tay áo no như đón gió, phóng mạnh ra, dùng kình lực hất văng tên đệ tử kia đi, nhưng do biến chiêu quá nhanh cả người ông loạng choạng như sắp ngã.

Hướng Vấn Thiên cười lớn buông lời diễu cợt nói: sư thúc, từ khi nào võ công giảm sút như vậy chứ.

Trí Viễn đại sư túc giận gân sanh nổi đầy mặt, hét lớn: phản đồ mau đền mạng, nói rồi ông lao người nhanh như lưu tinh, song chưởng tung ra ép sát tới, không những ông mà Nhất Đăng, Nhất Tuệ và Trí Giả đại sư cùng lúc lao lên trợ trận, cả tám vị đệ tử kia biết mình không phải đối thủ vội lùi lại, cứu chữa cho các tăng nhân bị Hướng Vấn Thiên đánh trọng thương.

Lại nói về bốn vị thần tăng, võ công bọn họ cao thâm đến nhường nào, vây đánh một mình gã chưa tới hai mươi chiêu Hướng Vấn Thiên đã rơi vào thế hạ phong, hai mươi chiêu tiếp sau đó trên người y thương thế chồng chất như núi, đoán trừng không chống đỡ tới 20 chiêu nữa, gã sẽ bị mấy vị thần tăng tru diệt. Ông nói tới đây đối mắt trở nên kinh hãi đến tột cùng, một tên đệ tử nghe đến đây không nhin được vẻ hiếu kỳ trong lòng, hỏi: sư thúc về sau thế nào, chẳng lẽ gã bị các cao tăng đánh chết hay sao.

Hà xung thở dài, một hơi sau mới nói: chuyện nào đơn giản như vậy bỗng từ phía xa, một bóng người mặc một bộ lam bào tư thế ung dung lướt tới, một bước đi của gã như xa mấy trượng không đến mấy hơi thở đã tiến sát bên trận chiến, người chưa tới lời nói của y đã vang vọng cả quảng trường, các vị thần tăng, kiếm thần tới thăm, mong mấy vị nương tay một phen được hay chăng?

Mấy vị thần tăng nghe thấy ngoại hiệu này nhất thời đều hướng ánh mắt nhìn qua, ngay cả Hướng Vấn Thiên đang tham chiến cũng nhảy lùi lại, làm tư thế bái lễ: bạch hổ, cung nghênh giáo chủ.

Người đệ tử vẫn hay hỏi kia ồ lên một tiếng kinh ngạc, sư thúc chẳng lẽ người mới tới chính là kiếm thần đại danh đỉnh đỉnh trong giang hồ. Một trong ngủ tuyệt sao.

Hà xung gật đầu đáp: không phải y còn có thể là ai, người dám mang ngoại hiệu này trên đời chắc chỉ có mình y đủ đảm nhận.

Bốn vị cao tăng kia, thấy y cũng phải kính trọng 8 phần.

Kiếm Thần nhìn thảm cảnh dưới sân không khỏi cau mày, ông trầm ngâm một hồi rồi mới nói: chuyện ân oán giang hồ, nói đến đây ông thở dài một hơi, nhìn nhất đăng đại sư mà hỏi: không biết Không Minh đại

sư có khỏe không, tại hạ có thể gặp ông để giải thích duyên cớ lần này được chăng.

Nhất Đăng đại sư nhìn qua ông rồi lại nhìn qua Hướng Vấn Thiên, mãi mới nói: được đại sư ở đình miếu nhỏ phía sau chùa ta dẫn túc hạ qua đó, còn vị Trụ vương kia của giáo phái các người cũng nên ở lại đây thôi, lời này của ông ta rõ ràng là muốn giữ người ở lại.

Kiếm thần cười cười nhìn 4 vị cao tăng mà nói: không cần phiền hà vậy đâu ta sẽ trực tiếp mang y đi gặp Không Minh đại sư mong ông trị tội.

Nói xong lời này gã chụp lấy vai Hướng Vấn Thiên, người nhẹ như không ung dung lướt đi, bốn vị cao tăng kia thấy y làm ra hành động đó ai cũng tức giận toan bắt y trở lại nhưng đến chéo áo của y còn chẳng thể sờ tới, khi lướt qua 4 người y chỉ vẻn vẹn để lại một câu nói: chuyện của ta và Không Minh đại sư mong các vị đừng làm phiền. Khi ấy ta chỉ thấy bốn vị thần tăng như bị trúng bùa cả 4 người cứ đứng khư khu ở nơi đó sắc mặt trắng toát. Ta và đại ca bước tới thì phát hiện trên gương mặt của họ bao trùm sự sợ hãi, mồ hôi chảy nhễ nhại, bàn tay của cả bốn người đều run lên bần bật.

...

Bọn ta muốn ở lại nghe ngóng tình hình một phen, nhưng bị các vị thần tăng lấy cớ là phải sử lý sự vụ trong tự mà đuổi bọn ta xuống núi.

Lão vốn là người không thích trầm ngâm suy nghĩ vậy mà nhắc tới đây gã liên tục thở dài, hồi lâu sau lão nói: thôi thôi, Lâm nhi ngươi điều tra ra người mỹ phụ kia là ai hay chưa.

Người mà ông nói chính là vị đệ tử trạc tứ tứ tuần cặp lông mày nhọn như mũi kiếm, y chính là nhị đệ tử của Cái Cửu U. Gã lắc đầu chán nản nói: vị mỹ phu kia hành tung quá bí ẩn, chỉ biết nàng ta rất giỏi về thuật dịch dung, nàng ta giả trang thành Tuệ Trí đại sư, cứu hắn trong đêm. Đến nổi đệ tử của Tam Trúc Tự mọc tóc còn người của trấn nam vương phủ loạn như bầy gà cũng chẳng thể làm gì hơn, nói đến những lời sau cuối y chuyển sang giọng mỉa mai, cay nghiệt.

Hà xung nghe vậy thì phì cười thành tiếng nói: người của trấn nam vương cùng với tam trúc tự loạn thành một đoàn tranh giành gã Hướng Vấn Thiên nọ, kết quả ra sao, lại bị một mỹ phụ lừa đi mất, quả làm chò cười cho người trong thiên hạ xem mà.

Khi này tên đại đệ tử sực nhớ ra điều gì, gã cẫn thận nhìn ngó xung quanh một lượt mới hạ giọng xuống nói nhỏ: sư thúc, sư bá con nghe nói tên Hướng Vấn Thiên kia cướp đoạt được từ tay Bạch Gia trang một món bảo vật cực độ trân quý, nghe nói vật này ngay cả Trấn Nam Vương cũng muốn có, thành thử bọn họ mới cùng Tam Trúc Tự giằng co.

Hà xung nghe tới đó liền ra hiệu cho mấy người ngồi sát lại, dường như đang muốn nói một chuyện gì đó cực độ tuyệt mật.

Giọng của lão nhỏ như tiếng mũi kêu nhưng từng câu từng chữ vẫn lọt vào tai của Ái Minh.

Ái Minh nghe rõ từng lời hắn ta nói cậu bất giác sờ tay lên người mình thấy ba tấm lệnh bài vẫn nằm yên ổn thì mới yên tâm, cậu thầm nghĩ: trước tiên ta phải tìm được tung tích của nghĩa phụ sau đó cùng người  sau đó giao ba tấm lệnh bài này cho người trong giáo, chỉ e rằng không lâu nữa cả thiên hạ đều biết bí mật của những vật này.

Long hạo nhiên vốn chẳng nghe được đám người kia đang thì thầm to nhỏ điều gì, chàng ung dung nhấp từng ngụm rượu Mai Linh, bỗng chàng thấy Ái Minh sắc mặt vui vẻ đến lạ thường bèn hỏi: ái huynh huynh nghe thấy chuyên tốt gì chăng ?

Ái minh vui mừng không nào kể xiết, cậu thấp giọng nói: tại hạ đã nghe thấy tung tích của nghĩa phụ.

Long hạo nhiên ồ lên một tiếng đoán ngay ra hỏi: là từ lời của những kẻ thuộc Thiên Kiếm môn kia sao.

Ái minh gật đầu nhẹ kể lại những gì mình vừa nghe được cho Long Hạo Nhiên nghe. Riêng chuyện về món dị bảo mà những người Thiên Kiếm môn kia nhắc đến thì cậu không hề nhắc tới.

Nguyên bọn họ nhắc đến 5 ngày trước nghĩa phu ta từng ghé tới Bạch Gia trang, để lại bút tích ở nơi đó, bọn họ còn nhắc đến chuyện về một Tiêu Dao đảo nào đó cái gì mà tru diệt tà ma.

Long hạo nhiên vỗ tay nhẹ một cái, y nói: đúng hợp ý ta, lần này ta xuống nam châu cũng là muốn tới Bạch gia trang điều tra một ít sự tình, ta sẽ cùng huynh đài tới đó một phen.

...

Bọn người của thiên kiếm môn, Bọn họ bàn đến đủ mọi chuyện của các môn phái, đủ loại chuyên trong thiên hạ. Đôi khi truyền đến tiếng cười lớn, đôi lúc lại truyền đến tiếng vỗ bàn chửi rủa.

Khi này hà xung đã ngà ngà say, y vỗ đùi một cái nhìn mấy vị đệ tử hỏi, ta hỏi các người, hiện tại minh chủ võ lâm là ai chứ, là tông chủ Huyền Nguyên môn chăng.

Lãnh ngôn vốn là người ít nói vừa nghe đến vấn đề này thì sắc mặt trở nên khác thường, đôi mắt gã liêm diêm như đang rơi vào mộng, lão thở dài một hơi nói: ngủ tuyệt mỗi một vị đều là thế nhân kỳ tài, đều là tuyệt đại kiêu hùng, mổi người một vẻ.

Hà xung ngửa cổ uống cạn bát rượu, rồi ném mạnh xuống đất, bát rượu lập tức vỡ thành mấy mươi mảnh vỡ, lão cười ha ha nói: nói bậy, nói bậy, nhớ năm đó chúng ta luận bàn cùng 4 vị thần tăng, coi ai là người đệ nhất thiên hạ mấy lão thần tăng kia cũng trả lời giống hệt như ngươi bây giờ, đều là sằng bậy. Nhớ cách đây 7 năm về trước có một cuộc luận kiếm trên đỉnh Huyền Nguyên kia, thời đó thiên hạ xuất hiện 5 vị đại cao thủ đại danh đỉnh đỉnh, người trong thiên hạ tự phong bọn họ là ngủ tuyệt, cuộc luận kiếm trên đỉnh Huyền Nguyên kia chính là cuộc tranh tài kinh thiên động địa của 5 người bọn họ, chỉ tiếc trận giao phong tranh cao thấp đó chỉ có một vài vị tiền bối được chứng kiến, trong đó có sư tổ của các ngươi, chỉ nghe lão nhân gia thuật thuật lại trận chiến của bọn họ tranh phong bảy ngày bảy đêm, kết quả khiến người đời càng thêm kinh ngạc, các ngươi biết là gì chăng.

Tên đại đệ tử trầm ngâm hồi sau đáp: chắc là vị kiếm thần kia dành thượng phong chăng, gã cho rằng năm đó ma giáo và chính giáo cầm cự lẫn nhau, nhưng nếu kiếm thần không thể áp chế trận luận kiếm kia thì làm sao bọn người ma giáo đủ sức kiềm chế chính đạo.

Hà xung cười hà hà nói lớn: Kiếm Thần, một chữ thần kia cũng đủ hiểu kiếm pháp của ông ta xuất thần nhường nào, chỉ tiếc rằng, kiếm của ông ta không phải Vũ Tiên kiếm, ha ha không đủ sắc bén, trận giao phong đó bất phân thắng bại.

Cả 4 vị đệ tử đều ồ lên kinh ngạc, sư bá điều này là thật sự chăng.

Hà xung gật đầu đáp, điều này chính miệng sư tổ của các ngươi trong lúc sắp lâm trung nói ra, ông còn nói trận chiến năm đó nếu không phải do Huyền Nguyên Tử sử xuất ra Vũ Tiên kiếm chỉ sợ bọn họ còn không dừng tay.

Đại đệ tử kinh ngạc nói: nếu theo lời nói của sư tổ đệ, nhất thiên hạ chính là Huyền Nguyên Tử tiền bối rồi.

Hà xung cười hà hà đôi mắt của lão hiện lên vẻ tham lam, lão như biến thành kẻ điên không ngừng cười lớn: lời ngươi sai rồi, đệ nhất thiên hạ chính là Vũ Tiên kiếm, người có Vũ Tiên kiếm chính là thiên hạ đệ nhất.

Các vị đệ tử thấy bộ dáng của lão ai nấy đều chẳng dám nói gì.

Hồi sau lãnh ngôn mở miệng cắt đứt không khí tỉnh lặng: đệ nhất thiên hạ đương thời có lẻ chính lạ vị Tiêu Dao đảo chủ. Nhớ năm đó y chỉ mới 18 tuổi.

Các vị đệ tử kia nghe thấy thì ai nấy đều bị dọa cho hết cả hồn, bọn họ lắp bắp: mới 18 tuổi sao, điều này làm sao có thể.

Lãnh Ngôn thở dài, nói: phải, hắn chỉ mới 18 tuổi nội tình chưa đủ đã có thể tranh phong với 4 vị nhất đại tông sư đương thời, sợ rằng đến nay võ công của y đã tới mức không thể đo lường được.

Hắn ta chính là kỳ tài luyện võ ngàn năm có một, đáng tiếng ngoài y ra thì 4 vị kia chưa từng xuất hiện qua, sau trận chiến năm đó để chứng thực suy đoán này của ta.

Ba người ái minh ngồi một bên chăm chú lắng nghe, đừng nói là bọn họ mà cả thiên hạ mấy người được rõ ràng sự tình này.

Bạn đang đọc NHẤT MỘNG VƯƠNG sáng tác bởi VuHuongAnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VuHuongAnh
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.