Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thập Nhị Thánh Sứ, Tuấn Mã Lạc Bước “Bạch Gia Trang”

Tiểu thuyết gốc · 4239 chữ

Cẩm Thạch gã vốn xuất thân là người trong võ lâm, nghe được câu chuyện của Hà xung kể, thở dài than thở nhẹ ngâm:

Không nhắc Vô Danh không cầu phật

Không nhắc Huyền Nguyên không cầu đạo

Không nhắc Tiêu Dao không cầu tự tại

Không nhắc Mộc Vương không cầu văn võ

Không nhắc kiếm thần không cầu kiếm

Ái minh và Long Hạo Nhiên đều kinh ngạc nhìn qua Cẩm Thạch, hai người không ngờ được một kẻ lỗ mảng như Cẩm Thạch khi này lại biết ngâm câu đối, Cả 2 đều hiếu kỳ hỏi: ngươi đang nói gì vậy.

Cẩm thạch thở dài cung kính đáp: trước đây tiểu nhân bôn tẩu trong võ lâm nhiều năm, từng nghe được thiên hạ nhắc đến ngủ tuyệt qua dòng đối này. Không người nào không nể phục không người nào không tôn kính. Nhắc đến ngủ tuyệt thì thiên hạ liền nhắc đến võ công cái thế của họ, mỗi người một vẻ, sánh vai nhau chia cắt chính ma lưỡng đạo.

Tiêu Dao đảo chủ và vị Kiếm Thần kia chính thuộc về ma đạo, trong ngủ tuyệt có một vị suất thân từ Tam Trúc Tự, thiên hạ không nguời nào biết danh tự của ông bèn gọi ông ta là vô danh đại sư, Huyền Nguyên tử chính là chưởng môn đời thứ 3 của Huyền Nguyên môn, vị còn lại đứng ở thế trung lập, đứng giữa lưỡng ma 2 đạo trước nay rất ít khi xuất thế Mộc Vương, chính là ngoại hiệu thiên hạ đặt cho ông, diện mạo của ông ta được che đậy bởi một chiếc mộc diện. Hành tung người này so với Vô Danh đại sư còn kỳ lạ hơn nhiều.

Ái minh vừa nghe đến đây, chợt run bắn người, cậu hét lên một tiếng: cái gì, mộc diện, hai từ văn võ kia có phải chỉ ông ta làm quan.

Cẩm Thạch thấy cậu thất thố như vậy thì trở nên tức giận nhưng càng kinh ngạc là Ái Minh lại biết điều mình muốn nói ra nhưng gã ngẫm nghĩ liền có thể đoán ra, nghĩa phụ của Ái Minh chính là một trong tứ trụ vương của ma giáo thì những chuyện này có lẻ cậu còn rõ ràng hơn chính mình những gã nào đoán được.

Gã nào biết được Ái Minh chỉ là đoán bừa, trong lòng cậu khi này suy nghĩ liên miên, cậu thầm nghĩ:

Thật không thể ngờ được sư phụ của nghĩa phụ ta lại là một trong ngủ tuyệt, mà cả thiên hạ đều sợ hãi.

Cậu lại nghĩ: tại sao nghĩa phụ ta lại không hề hay biết cơ chứ, lại thêm ông ta lợi hại như vậy tại sao lại không thay nghĩa phụ trả thù, lại để ông rơi vào cảnh ngộ kia.

Trong thoáng chốc không biết bao nhiêu câu hỏi xoay quanh trong đầu cậu.

Này này tên khất cái kia, ngươi la hét cái gì vậy. Người vừa quát chính là tên tiểu đệ tử nhỏ tuổi nhất.

Ái minh khi này đầu óc đang quay cuồng, chàng làm gì để tâm đến lời nói ngông cuồng kia của gã.

Tên tiểu đệ tử kia thấy Ái Minh không trả lời còn tưởng ái minh khinh khi hắn ta, liền cười lớn tiếng nói: chỉ là một tên khất cái cũng dám hỗn sược như vậy hay sao, hắn ném mạnh vò rượu vào đầu Ái Minh, vò rượu này cũng phải nặng tới 3 cân, nếu là người thường chỉ sợ lập tức vỡ đầu chết ngay.

Nhưng Ái Minh vốn đã luyện qua kim cương bất hoại thân cồng tuy chưa có thành quả to lớn nhưng gân cốt da dẻ của cậu đã luyện đến một mức độ người thường khó có được.

Lãnh Ngôn vốn không muốn phiền phức toan chụp lại vò rượu những đã muộn một bước, vò rượu kia bay thật nhanh, chỉ nghe choang một tiếng thật lớn, rượu trong vò bắn tung tóe. Ái minh ngồi bất động ở đó, trên người cậu không hề có bất kỳ một thương tích nào. Cả sáu người của Thiên Kiếm môn thấy cảnh này tất cả đều kinh ngạc không khép nổi miệng.

Bốn gã đệ tử kia còn đỡ, Hai lão nhân của Thiên Kiếm môn kia trong lòng kịch liệt rung động.

Hai người thấy Ái Minh bộ dáng bẩn thiểu như một tên khất cái nhưng chỉ sợ địa vị của cậu không hề đơn giản, Hai lão hết nhìn qua Long Hạo Nhiên lại nhìn qua Ái Minh đang ngơ ngẫn xuất thần ở đó.

Hà xung khi này như đã tỉnh rượu, lão bước tới sát cạnh bên người Ái Minh, hành một lễ nói: điệt nhi lỗ mãng xin thiếu hiệp thứ lỗi, không biết thiếu hiệp tên họ là gì, có quan hệ như thế nào với Đại Điền Bang.

Ái minh khi này mới quay lại nhìn lão, cậu thấy lão giả kia tuyệt nhiên hành lễ với mình thì trở nên mơ hồ, cậu hỏi lại.

Lão vừa nói gì.

Hà xung nhăn mày, dù gì lão cũng có địa vị không thấp trong Thiên Kiếm môn, lão hành lễ ngang hàng với Ái Minh để bồi tội, vậy mà Ái Minh lại làm ra điệu bộ không quan tâm, khinh khi lão như vậy, thì quá lắm.

Lão tức giận nói: tại hạ là hà xung, một trong tứ trưởng lão của Thiên Kiếm môn, các hạ việc gì phải kinh khi Thiên Kiếm môn ta như vậy, chẳng lẻ các hạ coi người Thiên Kiếm môn ta sợ hãi đại điền bang của các vị hay sao.

Ái minh không hiểu, cậu hỏi lại: cái gì là Đại Điền Bang, tiền bối muốn nói đến chuyện gì.

Hà xung tức giận nghĩ thầm: giả vờ giả vịt, ngươi muốn trêu đùa chúng ta sao, chẳng lẻ ngươi cho rằng người Thiên Kiếm môn ta thực sự sợi hãi đám khất cái, nông phu cái các ngươi.

Thiếu hiệp, chẳng lẻ ngươi muốn hai môn phái chúng ta vì chuyện nhỏ này mà nhấc lên một hồi tranh phong hay sao. Nghĩ là nghĩ như vậy nhưng lão vẫn dùng giọng bình hoà mà hỏi.

Ái Mịn nghe lời của lão không rõ mình đã đắc tội ở điểm nào, chân tay luống cuống ấp a ấp úng nói: ta,.. ta,..

Đột nhiên từ phía Tây vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, càng ngày càng gần, không đến mấy hơi thở, bọn người đã đuổi tới tiểu điếm, đám người trên lầu các hiếu kỳ ngó xuống, trong đêm đen, dưới ánh đèn hiu hắt, không nhìn rõ diện mạo, chỉ nhìn thấy bọn người tới rất đông, kẻ trước người sau xếp thành hàng lối ngay ngắn không khác nào tinh binh được luyện tập cẩn thận, rất nhanh tiếng bước chân lục tục vang lên trên cầu thang, người nào người nấy khoắc áo bào đen, trước ngực sau lưng thêu mặt quỷ giữ tợn ba đầu sáu tay. Đếm đi đếm lại cũng phải tới 30 người, bọn họ ngồi chật cả căn lầu các, tên tiểu nhị nhìn cảnh tượng này há hốc miệng, gã thầm than đúng là chuyện lạ, không biết ngày hôm nay xảy ra chuyện quái quỷ gì mà tiểu điếm của gã lại đột nhiên trở nên tấp nập như vậy, trước kia đến chim còn không thèm đậu.

Cẩm Thạch vừa nhìn tới biểu tượng mặt quỷ trên y phục của những kẻ này thầm hô không ổn: công tử bọn họ chính là ngươi của Tu La giáo, tiểu nhân không hiểu sao bọn chúng lại tới đông như vậy, lát nữa tiểu nhân sẽ chặn lối bọn chúng, rồi gã lại quay lại vẻ mặt cầu cạnh ái minh, gã nói: cầu xin các hạ hãy bảo vệ cho chủ nhân ta bình an thoát đi.

Thường ngày gã rất khinh khi Ái Minh, nhìn sắc mặt của gã khi này Ái Minh cũng rõ chuyện không hề đơn giản, bèn gật đầu.

Không phải chỉ có y mà chính cả sáu người của Thiên Kiếm môn đều nhận ra đám người mới tới, bọn họ trong lòng bất an.

Vốn lưỡng đạo, chính đạo và Mà Tà ở thế bất lưỡng lập, thấy nhau ở đâu liền giao tranh ở đó.

Hà Xung nhìn lại người bên mình lão và tam đệ còn đỡ, 4 tên đệ tử kia tuy võ công không tệ những 6 người họ so với ba mươi người kia thì thật khó mà so bì, lòng mang chĩu ý lão chỉ muốn quay gót rời đi ngay, chợt lão như tìm thấy cọng rơm cứu mạng quay qua Ái Minh nhẹ nói: túc hạ, hiểu lầm ban nãy hay để ngày sau tính toán, trước mắt nên cùng nhau hợp lực mới là chính đạo.

Ái Minh nhìn lão không tài nào hiểu thấu, chỉ thấy trên gương mặt cậu khi này hiện lên vẻ chán ghét.

Cậu đang muốn đáp lời thì khi này, từ phía bàn đối diện, truyền đến giọng nói bán nam bán nữ: ôi chao huynh nhìn sắc mặt của người ta đi, thật là chẳng muốn cùng huynh liên thủ chút nào, người đó lại nói tiếp, giọng nói the thé đan xen mấy phần mỉa mai: mấy vị huynh đài Thiên Kiếm môn đây, sao không ở Giang Tây cai quản môn phái cho cẩn thận, lại chạy tới một nơi xa xôi như thế này.

Hà Xung đánh ánh mắt căm tức về người nọ, chỉ thấy người vừa cất giọng nói bán nam bán nữ kia là khuân mặt của một nam nhân, mặt gã thoa phấn trắng dày mấy tấc, đánh má hồng, môi tô đỏ, không khác gì các kịch nhân trong các vỡ kinh kịch, diện mạo hắn ta thập phần quỷ dị.

Hà Xung vừa nhìn thấy đã nhận ra thất thanh kêu một tiếng ối chao, chỉ tay vào người vừa rồi nói: ngươi là ngươi là Sắc Yêu Lang sao.

Cùng lúc Cẩm Thạch nghe được cái tên đó, bỗng run lên như vừa có một trận gió lạnh thổi qua người, gã lẫm bẩm: Sắc Yêu Lang trong thập nhị thánh sứ, hắn ta là Tam Dục sứ.

Long Hạo Nhiên và Ái Minh lần đầu nghe qua cái tên này hai người đồng thời quay qua Cẩm Thạch chờ đợi gã giải thích, Cẩm Thạch đôi lông mày đen nhíu chặt, trán gã giật giật liên hồi, đợi đến khi Lòng Hạo Nhiên hỏi tới: người kia là người phương nào, võ công ra sao.

Gã mới giải thích: công tử Tu La giáo, phía trên có giáo chủ Kiếm Thần, hiện nay đã mất tích nhiều năm, sau là tứ Trụ Vương, đến nữa là Thập Nhị Thánh Sứ.

Người mặt mũi quái gỡ kia xếp thứ ba trong thập nhị thánh sứ, tiểu nhân chỉ nghe danh nhưng chưa một lần gặp qua, luận về võ công của bọn họ, đều là hão thủ trong thiên hạ, chỉ sợ lão Hà Xung và lão Lãnh Ngôn kia không cao hơn y là bao.

Gã nói tới đây như chợt nhớ ra điều gì khuân mặt chợt rạng rỡ vô cùng, mày giản ra, vui mừng nhìn Ái Minh nói: không phải công tử chính là nghĩa tử của Hướng Vấn Thiên lão nhân gia hay sao, phen này phải nhờ đến công tử rồi. Giọng điệu của gã khi này khác xa khi trước một trời một vực.

Ái Minh nghe ông ta nhắc tới chuyện này chợt bao ý nghĩ quay quồng trong đầu cậu và nghĩa phụ  kết nghĩa phụ tử chưa lâu, điều này người trong giáo có mấy ai biết, cho dù có biết sợ rằng cũng chẳng nương tay, chàng lại chẳng có vật gì làm chứng, miệng ấp úng: ta, ta.

Sắc Yêu Lang cất giọng cười the thé lấn áp cả lời nói của Ái Minh, giọng cười của gã nghe mà rợn người: Phải, phải ta chính là Sắc Yêu Lang, lão già ngươi còn trẻ một chút có lẻ là mỹ vị, còn giờ đây chỉ tiếc hơi gầy một chút, râu hơi nhiều một chút, xem chừng chẳng mấy chốc nữa là xuống lỗ.

Ay ya vị công tử này xem trừng thật là tuấn tú a.

Gã trông thấy Long Hạo Nhiên đôi mắt lập tức sáng lên, gã lướt ngay đến trước mắt chàng cười nói: Công tử à, danh xưng của người là gì vậy, có thể cho ta biết rõ trên họ được hay chăng.

Hà Xung khi bị gã chê trách là sắp xuống lỗ thì tức lắm nhưng thấy gã không để tâm đến mình thì như chút được gánh nặng lão ra hiệu cho đám sư đệ đồng môn toan rời đi.

Nào ngờ lão mới bước được một bước, đã nghe Sắc Yêu Lang nói: công tử có con chuột nhắt kia muốn chuồn đi, để ta biểu diễn cho công tử xem một tiết mục, họa mi vờn chuột được hay chăng.

Long Hạo nhiên vỗ tay hô lớn: được lắm, được lắm, mời thập nhị sứ biểu diễn cho tại hạ được chiêm ngưỡng.

Sắc Yêu Lang, nghe chàng nói mình là thập nhị sứ thì hơi kinh ngạc nhưng rất nhanh đổi thành vui vẻ, gã khẽ nhoẻn nụ cười, nụ cười của gã khiến cho người thấy phải sởn cả gai ốc.

Hà xung trước là bị Sắc Yêu Lang ví von già sắp xuống lỗ sau lại bị gã khinh khi là con chuột nhắt, cơn tức dâng lên tới tận mang tai, mặt gã đỏ bừng bừng, gã nghĩ thầm: tiên hạ thủ vi cường, nếu mà bắt sống được hắn ta, may ra chúng ta còn có thể trốn thoát một mạng, nói rồi lão lướt nhanh tới, miệng hô lớn, tam đệ mau tới trợ trận.

Hai huynh đệ của gã vốn tâm ý tương thông, không cần lão nói, Lãnh Ngôn nhìn ánh mắt của gã đã hiểu ý, hai người cùng lúc nhắm tới hai vai của Sắc Yêu Lang mà chụp đến.

Kỳ lạ rằng Sắc Yêu Lang trong tình cảnh như vậy vẫn cười tươi nói: ai yo, hai vị huynh đài liên thủ đấu với một mình ta, thật không biết xấu hổ hay sao.

Võ công của kẻ bán nam bán nữ này thập phần quỹ dị, rõ ràng hai người Hà Xung và Lãnh Ngôn đã chụp được vào vai lão, lại giống như chụp vào bông mềm, cả hai người đột ngột nhảy lùi lại, từ mạn sườn truyền đến cảm giác đau nhói, chỉ thấy ở nơi đó một mũi kim thâu cắm sâu tới 5 tấc, may mà mũi kim này không hề có tẩm chất độc, lại thêm mũi kim không đâm trúng nơi yếu hại, cả hai người vừa xuất thủ đã ăn thua thiệt nào dám lỗ mãng, ra tay cẩn trọng hơn rất nhiều.

Hà Xung cùng Lãnh Ngôn nhìn nhau đông thời tút trường kiếm ra, một người sử xuất Mê Tung Kiếm Pháp, lưỡi kiếm bay múa rợp trời, khiến gười ta phải hoa cả mắt.

Lãnh ngôn sử xuất một thức trong Thập Nhị Tiên Thiên Kiếm chính là chiêu Tâm Kiếm Chỉ Thiên, mũi kiếm hướng thẳng tới lồng ngực của Sắc Yêu Lang, được nửa đường đột ngoắc hất ngược lên trên không khác nào người đang dâng hương báo trời, chiêu thức biến áo kinh người, thật khó đối phó.

Mê Tung Kiếm Pháp của Hà Xung chính là ở điểm nhanh và xảo gây mê hoạc tâm thần người, Thập Nhị Tiên Thiên Kiếm trong tay Lãnh Ngôn, cương nhu kết hợp, chiêu số biến áp, hữu kình hữu lực, hữu kinh hữu hiểm.

Thấy hai người đều sử xuất ra chiêu số tuyệt học của bản thân nụ cười trên môi của Sắc Yêu Lang dần thu lại, gã phóng liên tiếp mấy mươi mũi kim châm.

Hà Xung tung trường kiếm gạt đỡ, ống tay áo phải căng phồng, thu lại liên tiếp mười mấy mũi kim châm còn lại, lão hừ nhẹ một tiếng vận lức phóng trả lại mười mấy mũi kim châm kia đồng thời mũi kiếm xoay tít tạo hành hình vòng tròn, không biết gã muốn đâm tới phương vị nào, bên khác Lãnh Ngôn, lướt nhanh ra sau lưng Sắc Yêu Lang, lưỡi kiếm chém trái đâm phải, sắc yêu lang bị kẹp vào thế hiểm, gã lại phóng hơn 20 mũi kim châm về phía Hà Xung.

Hà xung khi này tiến tới quá gần, đành đi chậm lại thế kiếm gạt đỡ 20 mũi kim châm vừa phóng tới , đường kiếm của gã hiễn lộ, nhờ đó Sắc Yêu Lang có cơ hội sử xuất ra binh khí của mình.

Binh khí của gã giống như một mũi cương tiên, đầu nhọn có 4 cạnh, 1 đầu cột chặt vào một sợi dây tơ hồng nối trên tay gã. Đã biết được đường kiếm của Hà Xung khi này hắn ta rất dễ tránh né, mũi cương tiên của hắn ta nhanh như tia chớp bạc đâm thẳng vào ngực trái Hà Xung.

Ban đầu Hà Xung còn khinh khi món thử vũ khí nọ, nào ngờ mũi cương tiên vừa mới chạm vào kiếm của lão, đột ngột đỗi hướng, đâm tới càng nhanh, Hà Xung hoảng hốt tung kiếm đón đỡ, liên tiếp thụt lùi về phía sau, thì ra đoạn dây tơ hồng kia bên trong còn chứa đựng huyền cơ, đoạn tơ hồng chỉ là che mắt người thật ra chui mũi cương tiên kia nối liền với một đoạn dây thép mỏng, dễ dàng biến đổi hướng đi của mũi cương tiên.

Sắc Yêu Lang đắc thủ chưa kịp vui mừng bỗng đằng sau phát lên âm thanh u u, lưỡi kiếm của Lãnh Ngôn chỉ cách lưng gã chưa tới năm tấc, hắn ta chỉ đành cúi người xuống tay trái vòng từ sườn phải vòng ngược về phía sau dùng mũi cương tiên gạt đi thế kiếm, chỉ thấy 2 món binh khí chạm vào nhau tóe lên tia lửa đỏ.

Sắc Yêu Lang chỉ thấy hổ khẩu mình tê rần, chiêu thức vừa rồi của Lãnh Ngôn sử xuất thập phần trầm trọng, bọn người tách ra chưa đến 5 hơi thở. Đã lại quấn vào nhau.

Ái Minh năm xưa từng thấy nghĩa phụ thôi quyền cùng với mấy vị đại cao thủ của Trấn Nam Vương phủ nhưng khi đó cậu không biết võ công, xem nhiều cũng chẳng hiểu được bao nhiêu, giờ đây đã khác thần công đã có chút căn cơ, cậu vừa xem liền biết điểm mạnh điểm yếu của ba người, cậu đang thầm suy diễn kết quả đột nhiên Long Hạo Nhiên ở bên vỗ vai chàng cười nói: ái huynh bây giờ không đi chỉ sợ không còn kịp.

Ái Minh choàng tỉnh gật đầu, bọn họ vừa mới bước đi được mấy bước, đám người Tu La giáo kia đã lập tức vây bọn họ vào giữa, kiếm sắc rút ra thế muốn đâm tới.

Cẩm Thạch khi này kinh hãi, hô lớn: công tử người mau đi, những người này hãy để ta và tiểu huynh đệ này chặn hậu là được rồi.

Gã toan liều mạng một phen, bỗng nhiên từ trên mái nhà truyền đến âm thanh uy nghiêm: A Di Đà Phật, Ma đạo phương nào, còn không mau chịu quy hàng, lời nói vừa dứt, mái nhà lập tức đổ sập xuống.

Đợi khói bụi đi qua, lộ ra năm bóng người, nhìn tăng bào của bọn họ liền biết, năm người tới chính là cao tăng của Tam Trúc Lôi Âm Tự.

Hà xung thấy mặt mũi năm người mừng không tài nào kể xiết gã hô lớn, Tuệ Trí đại sư, Hư Minh đại sư, mau giúp chúng ta, người của ma giáo quá đông, nhất thời chúng ta không thể làm gì được bọn chúng.

Tuệ Trí đại sư cùng với Hư Minh đại sư đều là hai cái tên vang đang trong thiên hạ, luận bàn vào vai vế và võ công hai người này tuyệt đối không thua kém Hà Xung và Lãnh Ngôn.

Có hai người tại, tình thế lập tức biến chuyển.

Ái Minh từng nghe nghĩa nhắc qua Tuệ Trí đại sư, người này bị chính tay nghĩa phụ phế đi một cánh tay, Ái Minh nhớ tới,  không khỏi nhìn qua.

Cánh tay bên phải của ông ta đã bị cụt đến tận khuỷu tay. Ông ta hận nghĩa phụ của cậu tới thấu tâm can.

Ái Minh cũng rõ điều này cậu thầm nghĩ: nếu bây giờ ta để lộ ra thân phận có liên quan đến nghĩa phụ, chỉ sợ ta và vị Long Hạo Nhiên huynh không thể nào chạy thoát thân.

Bọn ba người bị kẹp vào giữa lại chẳng biết phải theo bên nào. Mấy người đi với nhau đã lâu Ái Minh biết rõ Lòng Hạo Nhiên luận về văn chương thì khó có người sánh bằng nhưng nói tới võ công một chiêu, nửa thức chàng cũng chẳng hề hay biết nửa điểm. Cả ba người đều đứng ngẫm ra đó.

Khi này gã Sắc Yêu Lang lên tiếng: ấy yo, mấy vị thối hoà thượng, bắt trụ vương không thành lại còn tới đây muốn phá hư chuyện tốt của chúng ta hay sao.

Tuệ Trí, một tay bị Hướng Vấn Thiên chặt đứt, đồng môn huynh đệ lại bị chết dưới tay của ông ta không ít, hận Hướng Vấn Thiên thấu xương, nay gặp người trong giáo phái của Hướng Vấn Thiên, giận cá thì chém thớt, công thêm nổi sĩ nhục mấy ngày qua, người ở trong tay rồi lại còn bị kẻ khác cướp mất.

Vừa nghe lời nói chán ghét của Sắc Lang Yêu đã quát: Tà Ma Ngoại đạo mau chóng quy hàng, nói rồi lập tức ra tay động thủ.

Hỗn chiến xảy ra đám người Tu La giáo còn lý gì tới đám người Ái Minh nữa, bọn họ lập tức chuyển hướng sang 5 vị hòa thượng mới tới, đám người Ái Minh trong phút trốc lại chở thành kẻ xem hát.

Ba người biết ở lại lâu thêm chút nữa, khi hỗn chiến lan tới chỉ sợ xảy ra phiền phức liền lâp tức lên ngựa, giá một tiếng, tuấn mã hí một tràng dài, bốn vó cong lên, lướt đi thật nhanh.

Ba người chọn hướng Nam mà thúc ngựa chạy đi, tiếng gió rít bên tai ù ù, đêm nay mây đen cuốn cả vầng trăng đi đâu mất, đường xá tối đen một màu như mực. Cũng may giác quan của tuấn mã cực tốt

đi vào các con đường quanh co vẫn như một đường thẳng.

Ba người nhìn ra, chỉ đành thở dài mặc sức cho ba con tuấn mã chạy loạn, ước chừng chạy đi mấy mươi dặm đường khi này ba người mới cho ngựa dừng vó.

Ái Minh và Long Hạo Nhiên lần đầu trải qua tình cảnh trên trốn giang hồ như ban nãy, nghĩ lại không khỏi bật cười.

Cẩm Thạch vốn là người xuất thân trong giang hồ nhưng trước nay chưa từng gặp qua nhiều cao thủ như vậy, tay y gò dây cương run rẩy không kiềm lại được.

Ba người thấy đường đi không thấy lối, cho dù bọn người Tu La giáo hay bọn người Thiên Kiếm môn có đuổi tới cũng chẳng nhận ra phương hướng, nếu lại cứ đi nữa cũng chẳng biết sẽ đi tới đâu.

Toan xuống ngựa chợt nghe cánh hữu có tiếng khóc ai oán truyền tới, nơi đó lờ mờ có ánh lửa le lói, bọn người nhìn ra trong lòng là hiếu kỳ, bèn thúc ngựa về phương hướng nọ, càng tới gần tiếng khóc càng một thêm rõ ràng.

Ánh đuốc treo trên cành cành cây thông, lờ mờ sáng, tiền mã giấy vàng tung bay trong gió, bia đổ, miếu nát, tình cảnh thật rùng rợn.

Dù là thế, nhưng khi này nào còn chỗ nghỉ chân, bọn họ cột ngựa vào một gốc cây, chậm rãi tiến bước vào phía bên trong, đi được mười mấy bước, trước mắt bọn người bị chặn lại bởi một ngọn cờ bị đánh gãy đôi, trên cờ thêu một chữ Bạch.

Long Hạo Nhiên cùng với Ái Minh khinh ngạc nhìn nhau, Tiến thêm vài bước quả nhiên như bọn hai người nghĩ, một tấm biển sơn son thiết vàng, bị người tháo xuống vứt lăn lóc trên mặt đất.

Trên tấm biển có ghi ba chữ, " Bạch Gia Trang"

Bọn họ thúc ngựa về hướng nam chỉ mong càng xa đám chính tà lưỡng đạo càng tốt, thật sự không tính mà hợp, ma xuôi quỷ khiến như thế nào, lại dẫn lối bọn họ tới Bạch Gia trang.

Bạn đang đọc NHẤT MỘNG VƯƠNG sáng tác bởi VuHuongAnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VuHuongAnh
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.