Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết Bạn Long Hạo Nhiên

Tiểu thuyết gốc · 3748 chữ

Một chiếc thuyền lớn, lướt nước xui dòng mà đi, phía trên mũi thuyền hai bóng người một trước một sau, rõ ràng có phân biệt chủ tớ, Người trước là một thiếu niên độ chừng 16 tuổi, khuân mặt chàng tuấn tú, trán rộng mũi cao, đôi mắt sáng,  tay cầm quạt xếp, phe phẩy dáng vẻ thanh cao, chàng ung dung mà ngắn nhìn sông nước.

Chàng mặc một bộ thanh y, thêu các loại chim thú, trang phục lộng lẫy vừa thấy đã đoán được là một công tử của Phú gia

Phía sau chàng là một  vị tráng hán, sau lưng treo một thanh đơn đao, mặc một bộ bố ý sam màu xám, râu hùm, vai gấu thước người to lớn vạm vỡ.

Thiếu niên phe phẩy chiếc quạt xếp không quay đầu lại mà hỏi: núi kia tên họ là chi?

Vị tráng Hán không những không tức giận mà điệu bộ vui vẻ giải thích: công tử, sông này núi này là cảnh sắc có một không hai trên thế gian, núi này tên bạch mã, sông này tên Bạch Lòng Giang chảy dài từ trung châu tới tận nam châu.

Chàng thiếu niên gật đầu tự lẩm nhẩm: quả là cảnh sắc có một không hai trên thế gian, sông tựa núi mà nghỉ, núi mượn sông mà ngâm mình dong chơi.

Công tử, người so thấy con sông khi trước chúng ta đi qua so với con sông này thế nào. Vị tránh Hán khom mình hỏi.

Cảnh sắc non sông mỗi nơi một vẻ, không nơi đâu kém sắc nơi đâu, Độ Hải Qua Giang chạy quanh phật tích, đầy thiêng liêng tôn kính, dòng sông Thanh Làm cổ êm ả lặng thầm ghi lại cảnh sắc các triều đại đổi thay, dòng Bạch Lòng Giang này lại đặc biệt nơi cảnh sắc, núi sông cùng thời, mượn nhau mà khoe sắc.

Vị công tử này như có điều suy nghĩ sau mới nói tiếp : sách cổ thường ghi Cửu Long thành dòng, khó vẽ Cửu Long Giang không biết nam châu dòng sông đó có thật sự mỹ lệ như trong sách cổ từng ngợi khen.

Người hầu này nghe vậy không khỏi đắn đo, suy nghĩ nói: con sông đó nằm cuối nam châu, lần này chủ công ngoạn cảnh còn có mục đích, tiểu nhân chỉ sợ khó có cơ hội mà tới đó.

Vị công tử nọ gật đầu thất vọng nhưng trong đôi mắt của cậu không biết thất vọng về điều gì.

Như nhớ một điều rất chi quan trọng cậu quay người lại hỏi vị tráng Hán: người kia, hiện giờ thế nào?

Bẫm công tử, hắn ta thương thế chuyển biến cực nhanh, tiểu nhân cho rằng y là người trong võ lâm, thân thể của y không giống người thường, lúc trước ắt do kiệt sức mà ngất đi, rất có khả năng trong đêm nay sẽ tỉnh lại, mong người càng ít tiếp xúc với hắn ta càng tốt, kẻo xảy ra việc không nên.

Không sao là tốt rồi, ta tự có chừng mực, ngươi không nên quá quản đến việc của ta, tối nay ta muốn thưởng rượu ngắm trăng trên mặt sông, ngươi mau đi gọi thuyền gia chuẩn bị.

Người tráng hán vâng dạ rồi cất bước chở vào khoang thuyền.

Vị công tử nọ lẳng lặng nhìn ngắm bầu trời về đêm, đánh ánh mắt về phía xa xa mà xuất thần.

Về đêm dòng bạch Long càng trở nên lung linh, dậy sóng, không một điều gì có thể khiến nó trở nên trầm tỉnh, trăng treo cao trên đỉnh, soi bóng thuyền.

Đêm về 2 bên bờ, làng chài hò reo bắt cá, thuyền đăng lung tinh kẻ ngược người xui, tiếng cầm kỹ từ trong khoang thuyền phát ra, tiếng cầm tiếng tiêu liên miên không dứt, giọng hát của những Hoàng Hoa Khuê nữ, tiếng thi sĩ ngâm thơ quanh quẩn bên tai, vị thiếu niên kia vẫn ngồi yên bất động, trên tay chàng nâng một ly rượu nóng, trước mặt đặt một chiếc bàn gỗ, một vò rượu thơm và 3 loại Mỹ vị. Ngạc xa liễn, Điểu ngân câu, gà mơ xối mỡ.

Vị tránh Hán kia đứng một bên, không hề có ý định ngồi xuống.

Vị công tử nọ nhẹ thưởng cạn chén rượu trên tay nhẹ nói: Cẩm Thạch, nhanh ngồi xuống cùng ta đối ẩm, rượu ngon cần người mời, độc ẩm khác nào uống chén thuốc đắng đâu!

Cẩm Thạch vốn là tên của vị tráng Hán, gã thấy công tử kêu mình ngồi xuống thì nhất quyết không chịu gã nói: công tử thuộc hạ nào xứng ngồi cùng bàn với người.

Ngươi đó làm việc lúc nào cũng quá ư là cứng nhắc, chỉ cần ngồi cạnh rót rượu cho ta cũng câu nệ lễ nghi, chẳng lẻ phải bắt ta đích thân mời rượu lại ngươi mới chịu ngồi hay sao, vị công tử cầm chén rượu lên nhấp nhẹ một ngụm tỏ vẻ khó chịu mà nói.

Cẩm Thạch nghe vậy hốt hoảng, mặt gã nhăn không khác nào mặt khỉ nói: công tử vậy sao đặng , nếu mà lời này truyền ra ngoài tiểu nhân chỉ sợ có 10 cái mạng cũng không hết tội.

Vậy còn không mau ngồi xuống chẳng lẻ muốn ta rót rượu mời ngươi thật hay chăng.

Cẩm Thạch khi này mặt da xanh lại, chỉ sợ vị công tử nọ làm thật gã vội ngồi xuống một cách khép nép, thậm chí còn chẳng dám ngồi gần.

Vị công tử kia thấy bộ dạng của gã chỉ mỉm cười một cái, tay lăm lăm chén rượu vơi lên mũi ngửi qua mấy lần.

Cẩm Thạch, vội rót đầy chén rượu trong chén rồi nói: công tử đây là rượu Tam Hoa Đọ Sắc, nổi tiếng của vùng An Giang.

Vị thiếu niên nhấp môi, hương rượu còn đọng trong miệng, chàng phe phẩy chiếc quạt xếp trong tay mà bình phẩm: hương thơm thoang thoảng giống như mùi phấn son của thiếu nữ tuổi trăng tròn, nhưng lại mùi hương không chỉ một vị mà đến 3 mùi, vị rượu êm ái, có phần gay nóng trong bụng, có lúc lại thanh mát như được ngâm trong nước lâu năm.

Hạ nhân phen này phải khâm phục sát đất, gã như hồi tưởng lại chuyện quá khứ: năm xưa thuộc hạ một lần ghé thăm An Giang, uống hết cả năm vò rượu lớn cho đến khi say mèm, cũng không thể phẩm đúng được như công tử bây giờ.

Vị công tử cười gõ quạt xếp vào mặt bàn nói: ngươi là người luyện võ, đâu phải như mấy ông quan, thi sĩ, rượu vào dâng đến miệng thì liền ngửa cổ uống cạn. Chỉ có cái nết cứng nhắc là không thể bỏ.

Cẩm thạch nghe vậy không khỏi thẹn đỏ tới tận mang tai, hồi lâu sau y mới nói tiếp: hạ nhân nghe nói, loại rượu này ủ rất kỳ công, vò rượu vốn có 3 miệng, mỗi một thiếu nữ vừa tròn 18, y phục mặc trên mình đủ bảy bảy bốn chín ngày, sẽ được dùng làm vật đậy nắp vò rượu, túi thơm của thiếu nữ mang trên mình sẽ được bọc cẩn thận cho vào bình rượu để ngâm, sau đó sẽ bỏ bình rượu vào thùng gỗ và ném xuống đáy sông, mất tới 5 năm thì mới được lấy lên để dùng.

Vị gay nóng kia người ta cho rằng đó là hương vị của thiếu nữ nổi cơn ghen, Cẩm thành nói đến đây thích chí cười hô hô, rất nhanh gã biết mình thất thố bèn ngậm miệng lại, liếc mắt cẩn thận quan sát vị thiếu niên, chỉ thấy chàng ta không hề tức giận, vẻ mặt chàng rất điềm tĩnh, hai mắt khép hờ một tay cầm chén rượu đưa qua trái rồi lại đưa qua phải, một tay phe phẩy chiếc quạt xếp trên tay, mùi rượu nhờ đó mà càng dậy mùi.

Phải mất một lúc sau cậu từ từ mở mắt nhẹ khen: quả nhiên là tuyệt phẩm, như có điều nghĩ ra cậu tỏ vẻ hiếu kỳ nhìn qua Cẩm thạch hỏi: đã có rượu bàn về nữ nhân chắc hẳn trên đời này cũng có loại rượu nói về nam nhân đúng chứ.

Cẩm thạch nghe vậy khâm phục mà đưa ngón tay cái lên, gã hớn hở khen, công tử quả nhiên anh minh liệu việc như thần, quả thật có thứ rượu đó, khác với Tam Hoa Độ Sắc, loại rượu này tên là Anh Hùng Chí, rượu này dùng máu của nam nhân, đặc biệt là máu của nam nhân khi tòng quân, họ sẽ dùng máu của mình để mà ủ rượu, rượu này rất ít người mang ra bán, bởi nó được xem là kỷ vật của người con gửi tặng phụ mẫu trước lúc đi xa.

Nghe thấy vậy, vị công tử không khỏi thở dài nói: ta mong loại rượu này càng ngày càng ít, cậu nói đến đây liền không nói nữa một hồi sau, chàng nhìn bóng trăng đang treo lơ lửng trên mặt nước, cầm chén rượu nhẹ múc lấy ánh trăng và nói: ước muốn của ta cũng giống như chén rượu này của ta, cậu ngửa mặt uống cạn chén nước sông.

Cẩm thạch một bên muốn ngăn lại nhưng lại không dám. Gã bỗng quỳ sụp xuống mạt thuyền, nói: người đã làm tốt mọi việc, tiểu nhân tin sẽ có một ngày lòng người sẽ hiểu thấu cho công tử, nói đến đây đôi mắt của y chan lệ.

Ngươi không hiểu, có những điều dù biết không thể làm cho hoàn mỹ nhưng ngươi không thể không làm!

Chàng lặng lẻ uống từng ngụm, từng ngụm rượu lớn, uống liền năm chén rượu. Đến khi mặt đỏ tai nóng chàng mới dừng lại, chàng toan nhún mình đứng dậy.

Đúng lúc này một tiếng hét lớn từ khoang thuyền truyền tới. Chàng không khỏi bước nhanh vào trong, chỉ thấy một bóng người đã đứng chặn ở cửa, vẻ mặt hớt hãi, tóc tai bù xù, người này không phải Ái Minh thì là ai, Ái Minh vừa nhìn thấy vị công tử kia đã vội hô: ngươi chính là người cứu ta sao, ngươi có thấy nghĩa phụ ta ở đâu không? Ngươi có thấy không ? Lúc này cậu vô cùng nóng lòng tìm kiếm nghĩa phụ, chỉ nhớ trước khi ngất đi nghĩa phụ bị dòng nước xoáy hất văng lên bờ còn mình thì bị dòng nước kéo đi.

Vốn Ái Minh khi bị dòng nước cuốn theo may mắn được vị thiếu niên này vô tình đi cưỡi thuyền đi ngang qua cứu vớt.

Hỗn xược, tiếng nói đanh thét của Cẩm Thạch vang lên, gã tiến tới nhằm ngực ái minh mà giáng tới một quyền, gã nghĩ ái minh là người biết võ ra tay không hề lưu thủ, lại không ngờ được ái minh không hề ra tay gạt đỡ một quyền đó của gã.

Một quyền đã đánh ra nào có thể nói thu lại là thu, gã đang hốt hoảng sợ Ái Minh trúng một quyền của mình xong sẽ bị trọng thương, gã cố sức thu kình lực lại, nhưng gã nào có thể ngờ một quyền đó đấm vào người Ái Minh như đấm vào một cục sắt cứng, chính gã còn bị đẩy lùi lại mấy bước nắm tay đau đớn, không tài nào nhấc lên nổi, trước ngực khí huyết nhộn nhạo, gã phải điều tức mấy hơi mới cảm thấy dễ chịu, lòng thầm nghĩ không ổn, trong đôi mắt là sự sợ hãi đến tột cùng, gã nhảy lên phía trước đứng chắn trước mặt vị công tử kia. Gã quát: ngươi muốn làm gì, có biết đây là ai không.

Vị công tử kia, cầm quạt xếp gõ mạnh vào vai gã dùng ánh mắt tức giận mà nhìn trừng trừng, Cẩm thạch không muốn làm phật ý của chàng chỉ bèn lùi lại sau nhưng đôi mắt không chịu rời Ái Minh dù một điểm, thời thời đều có thể nhảy lên ứng cứu.

Vị công tử kia quan sát bộ dạng hốt hoảng của ái minh chàng dùng giọng điệu ôn tồn nói: ngày đó ta thấy ngươi nổi lênh đênh trên mặt nước, mới cứu lên, còn nghĩa phụ ngươi là ai ta chưa từng thấy qua.

Ái minh nghe vậy chân tay run lên, cậu đứng không vững ngồi bệt xuống đất, bộ dáng như người nói mơ: không có thấy, nghĩa phụ người ở đâu.

Vị công tử kia đóng cửa khoang lại rồi cùng Cẩm Thạc rời đi, chàng biết hiện giờ có nói thêm gì thì Ái Minh cũng không hề nghe.

Ước chừng nửa canh giờ sau, chàng quay người lại nói với Cẩm Thạch đang đứng hầu sau lưng, ngươi mau cho gọi người kia tới đây, nói ta có cách tìm kiếm nghĩa phụ của y.

Cẩm thạch không tình nguyện nhưng cũng chỉ đành làm theo, gã tiến vào khoảng thuyền thì thấy Ái Minh vẫn bộ dạng như trước, đôi mắt thẩn thờ nhìn lên trần, gã vừa truyền đạt ý của vị công tử kia, Ái Minh đã vội đẩy ngã gã sang một bên mà lao ra ngoài.

Vị công tử kia khi này vẫn ung dung thưởng rượu, chàng thấy ái minh quỳ mọp khấu đầu thì mới chịu  đứng dậy một tay đỡ ái minh lên nói: có thể kể lại sự tình cho ta xem một lượt được chăng.

Thấy vị công tử nọ khuân mặt tuấn nhã, tư thái lại nho nhã dễ gần, cộng thêm cậu nóng lòng muốn chàng giúp mình tìm kiếm nghĩa phụ liền chẳng giấu diếm gì, một lời kể sạch từ chuyện 2 người bị mắc kẹt trên vách núi đến chuyện nghĩa phụ đợi mưa lớn nước lên đóng bè, tình cảnh nghĩa phụ bị hất văng lên bờ đều nói ra.

Vị công tử kia nhàn nhã là thế vậy mà khi ái minh kể xong sắc mặt chàng giật giật, chàng không thể tin được trên đời lại có chuyện ly kỳ như thế, không khỏi thần khen: không biết vị nghĩa phụ của người này là, có thể xem là mưu lược hơn người.

Chàng thẫn thờ suy nghĩ  trong sự trông ngóng của Ái Minh hồi lâu mới nói: ta đã dạo quanh tại dòng Bạch Long này hơn ngày, nếu nghĩa phụ của vị huynh đài đây thực sự lạc vào dòng Bạch Long thì nhất định cũng đã có người cứu vớt.

Nhưng trong lời thiếu hiệp nói ta e rằng, bá phụ của huynh còn chưa rơi xuống thác, nhưng cũng nên kiểm chứng một phen, cẩu chỉ về phía xa xa nói, nơi kia là thôn Vĩ Dạ, chính là cửa ngõ của dòng thác kia cũng chính là nơi ta tìm thấy huynh đài đấy, huynh đài nên tới đó hỏi thăm, nếu không có tung tích gì huynh hãy trở lại núi Thiên Khuê một phen, liệu chừng còn tìm kiếm được mạnh mối.

Ái minh cẩn thận lắng nghe, nghe đến đây cậu vỗ đầu một cái, vội vái vị công tử kia 3 vái rồi khen lớn: thiếu hiệp quả là người minh trí, đa tạ thiếu hiệp, phen này ta đi tìm nghĩa phụ, nếu lần sau gặp lại ta nguyện làm vật tiêu khiển cho thiếu hiệp. Nói rồi cậu tính rời đi.

Vị công tử kia bật cười thành tiếng vội hô: huynh đài, ngươi muốn đi làm sao, chẳng lẻ bơi ngược qua đó hay sao.

Ái minh nghe vậy thì lúng túng gãi đầu.

Thấy bộ dạng của cậu như vậy, chàng nói, được rồi trước thay y phục của ta vào, ta sẽ tiễn huynh đài một đoạn.

Ái minh nghe chàng nói vậy thì mừng rỡ, vội đa ta luôn miệng.

Chỉ thấy Cẩm Thạch dùng bộ mặt hất hàm đưa cho ái minh một bộ y phục thêu hoa điểm ngọc vừa nhìn là biết đồ quý, gã hừ lạnh nói: mau cầm lấy, nếu không phải là công tử ép ta đưa cho ngươi thì ngươi nghĩ làm sao có thể có tư cách mặc.

Vị công tử nghe lời của gã nói ra, thì tức giận quát: Cẩm thạch, ngươi có muốn ta đuổi ngươi xuống thuyền hay không.

Chàng thấy vẻ mặt ái minh có phần tức giận bèn quay qua cười hoà ái nói: hắn là người hầu của ta, vốn tính loạn thất, không có tôn ti huynh đài không nên chấp nhất.

Ái minh cầm bộ y phục trên tay cảm thấy rất mềm mại, nhưng nhớ tới lời nói kia của Cẩm thạch bèn khước từ nói: y phục này ta mặc không quen xin thiếu hiệp cứ giữ lại.

Cậu không khỏi nhìn y phục rách nát của mình, bộ dáng không khác mấy tên khất cái là mấy.

Vị công tử kia xem thấy ái minh không muốn nhận cũng không ép, chàng nói: huynh đài tên họ là chi, mong được biết cao danh đẻ tiện xưng hô.

Ta không họ tên có 2 chữ là ái minh, làm gì có cái danh gì, thiếu hiệp tên gì, để ta còn biết sau này nhắc ơn.

Ta họ Long tên một chữ là Hạo Nhiên.

Ái minh nghe thấy thế chợt cảm thấy kỳ lạ họ Long trong thiên hạ nào có mấy người mang, dòng họ này vốn là của người hồ lỗ. Kẻ giám mang họ này không là người hồ thì cũng là kẻ ngoại lai.

Long Hạo Nhiên thấy bộ dáng của ái minh lại chỉ nghĩ là chàng đang nhớ đến nghĩa phụ bèn gọi Cẩm Thạch tới sai gã dặn dò thuyền phu chở về thôn Vĩ Dạ.

Cẩm Thạch nghe chàng dặn dò vậy lại bèn khuyên: Công tử, người này thân mang bản lãnh, hạ nhân chỉ sợ trong sự tình này có gian kế. Gã nói chuyện rất nhỏ, như tiếng muỗi kêu, nhưng từ lúc ái minh luyện thành thần công tới nay thính lực cực tốt nghe rõ mồn một những lời gã nói.

Cậu hừ nhẹ một tiếng liếc Cẩm Thạch một cái rồi khom người nói với Long Hạo Nhiên: đa tạ ơn chỉ bảo của Long huynh. Tiểu đệ tự biết mình thân phận không đủ, xin cáo từ.

Cậu nói xong liền cất bước toan nhảy xuống thuyền rời đi thật, Long Hạo Nhiên vội đủi theo nắm lấy cánh tay cậu mà khuyên: khoan đã, ta muốn giúp ái huynh thật ra là tự giúp chính mình.

Đừng nói là ái minh mà ngay cả Cẩm Thạch một bên cũng ngơ ngác không hiểu hàm ý trong lời nói của chàng.

Thấy bộ dạng hai người, Long Hạo Nhiên chỉ đành cười trừ giải thích: vừa nhìn ta đã biết Ái huynh thân mang trọng nghệ, ta không dấu gì Ái huynh, ta vốn là người từ Thanh Hoa kinh xa xôi đến đây, trên trốn Giang hồ biết mấy ai là hảo hữu, phụ thân của ta cũng mất tích cách đây 7 năm, nếu lần này quả thật ta giúp được vị huynh đài đây tìm thấy nghĩa phụ chỉ mong sau này có thể tương trợ ta một phen.

Ái minh nghe Lòng Hạo Nhiên nói vậy thì bao nhiêu hồ nghi đều tan biến lập tức nhận lời nói: được, nếu thiếu hiệp đã giao phó như vậy ta sẽ hết lòng giúp thiếu hiệp tìm kiếm tung tinh bá phụ.

Hai người trẻ tuổi gặp nhau, ta ngươi cùng cảnh ngộ, rất nhanh kết giao. Hai người vỗ tay thành tiếng cùng hô lớn: một lời đã định rồi cùng bật cười hô hô.

Con thuyền bình thản thuận buồn về thôn Vĩ Dạ nhưng khi này lòng người lại bồn chồn bất an, sau 10 ngày, đến một tung tích nhỏ cũng không có, Ái Minh thơ thẩn ngắm mặt nước dậy sóng.

Đoán được tâm trạng của cậu, Long Hạo Nhiên liền tiến tới an ủi, y nói: gấp gì chứ, chỉ sợ nghĩa phụ huynh đang trên núi Thiên Khuê đợi huynh thì chẳng nên, huynh rơi từ thác xuống còn không chết, thì làm sao nghĩa phụ huynh có thể xẩy ra chuyện gì?

Nghe y nói vậy ái minh lập tức chở nên phấn chấn hơn, cậu nhẹ nói cảm tạ.

Ba người sau một phen bàn bạc liền quyết định lên núi Thiên Khuê một phen, bọn họ vừa bước chân xuống thuyền, thuyền phu đã cẩn thận chuẩn bị cho bọn họ 3 con ngựa tốt.

Ái Minh nhìn bộ dáng của thuyền phu, cậu thầm suy đoán: vị Long huynh này chắc hẳn xuất thân chẳng tầm thường, gã thuyền phu kia nước da trắng, bàn tay nhẵn nhụi không là một vị tiên sinh cũng là kẻ cầm bút, trên đời này ta nào thấy thuyền gia nào như thế, chắc hẳn là gia nô trong nhà y, nhưng kỳ lạ ở điểm việc gì phải ngấm ngầm bảo vệ, thật là kỳ quái, thật là kỳ quái.

Thấy vẻ mặt đăm chiêu của ái minh, Long Hạo Nhiên cười nói: ái huynh, ngươi sao vậy, chẳng lẻ còn chuyện gì khó giải quyết hay sao.

Ái minh xua tay nói: nào có, không giấu gì huynh ta thật sự rất hiếu kỳ về thân phận của huynh. Ta thấy thuyền gia và mấy người trên thuyền kia dường như đều là hộ vệ của huynh thì phải.

Ồ huynh nhận ra sao, y không phủ nhận mà nói ngay: bọn họ đích thị là người hầu của ta, còn về thân phận không phải ta muốn dấu huynh nhưng ta không thể nói được.

Ái minh nhìn gã thầm nghĩ: vị tôn huynh đây thật đáng kết giao, y chẳng dấu ta điều gì, có lẻ bởi vì thân phận có điểm khó nói thật mới không nói ra mà thôi.

...

Bạn đang đọc NHẤT MỘNG VƯƠNG sáng tác bởi VuHuongAnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VuHuongAnh
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.