Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ba Năm Ôm Mộng, Thoát Khỏi Thiên Khuê

Tiểu thuyết gốc · 3768 chữ

Thời gian như thoi đưa thoáng một hồi xuân qua đông đến, hai người đã trải qua ba năm ở nơi đây, Năm tháng đưa đẩy nhanh chóng biến một cậu bé ngây thơ, lém lỉnh chở thành một chàng thiếu niên, tuấn tú dáng người rắn giỏi.

Ái minh đang luyện công ở trong động bỗng phun ra một ngụm máu bầm, cậu lăn ra đất không ngừng chống chịu sự dày vò trong cơ thể.

Hướng Vấn Thiên khi này đang ngắm nhìn sắc trời bên ngoài cửa động vội chống nạng bước tới, ông lo lắng hỏi:

Lại tới nữa rồi sao, con cảm thấy thế nào? Ông lấy nước cho cậu uống rồi cẩn thận lau mồ hôi trên mặt cậu.

Con không sao, lại tới nữa, những năm này chúng càng tới nhanh hơn, khi xưa chỉ một năm một lần, hiện tại chưa đầy nửa năm chúng đã tới, không thể tránh khỏi. Hồi lâu, ái minh mới đáp lại giọng cậu mệt mỏi và thở dốc, cậu kiên chì đáp lại giúp nghĩa phụ bớt phần lo lắng.

Ban đầu Hướng Vấn Thiên cho rằng đã áp chế hoàn toàn 2 nguồn nội lực kia của Cửu  U nhị lão, nhưng nào ngờ nửa năm sau đó ông mới phát giác ra điều bất thường, trong chưởng pháp này còn ẩn chứa một tia độc đạo.

Không thể giải trừ nổi. Ba năm trước cứ một năm cậu lại phát bệnh một lần, đến hiện tại chưa đầy nửa năm cậu lại đã phát bệnh, lần sau nặng hơn lần trước, chỉ là cậu cố kiềm nén khiến cho Hướng Vấn Thiên an lòng.

Nhưng dù cậu có che dấu tốt tới đâu Hướng Vấn Thiên với kinh nghiệm lăn lộn mấy mươi năm trên trốn giang hồ vừa nhìn vết máu trên đất ông liền nhận ra không khỏi than thở nói: một lần sẽ lại nặng thêm một lần, thật sự sẽ không có cách nào chữa khỏi hay sao, ta thật sự không cam lòng.

Nghĩa phụ người không cần quá lo lắng, bệnh tình của con có lành lại hay không cũng không trọng yếu, quan trọng được sống vui vẻ bên nghĩa phụ. Ái minh kìm nén cơn khó chịu trong cơ thể nói ra.

Hướng Vấn Thiên khi này xem cậu không khác nào đứa con ruột của mình khi cậu, ông nhìn cậu không tự chủ được, hai hàng lệ chảy dài xuống má, ông vội đưa tay lên lau ngay, rồi như có quyết định, ông nói: chúng ta sẽ cùng nhau rời đi nơi này, ta sẽ đem con tới Đào Tiên Cố để mà cầu tình, nơi đó có một vị thần y người chết cũng có thể cứu sống, thương thế trong người con chắc cũng chẳng thể làm khó y đi.

Ái minh nghe ông nói như vậy không khỏi kinh ngạc, cậu trước nay chưa từng nghe có nơi tên là Đào Tiên Cốc, cậu hỏi lại: nghĩa phụ nơi đó là nơi nào? Vả lại chúng ta đang lơ lững ở giữa vách núi, con tuy nội lực có phần tinh tiến nhưng để xuống được chân núi là điều không thể.

Nghe cậu nói như vậy Hướng Vấn Thiên thở dài ảo não nói:

Trước đây do ta ích kỷ không muốn dời đi nơi đây, ta cảm thấy thế gian so với ở nơi này hiểm ác loạn lạc, nhưng giờ ta đã quyết định, con còn nhỏ cần ra ngoài cần có cuộc sống tự do của mình, nam nhân sống ở trên đời phải đánh ra một cái tên ta không thể ngăn cản bắt nhốt con ở một nơi như vậy mãi được.

Thấy nghĩa phụ đáng thương như vậy, cậu liền nói:

Nghĩa phụ con chỉ cần ở bên người, cần gì phải đi đâu?

Miệng cậu nói như vậy nhưng trong tâm can sâu thẳm của mình cậu vẫn mong muốn rời đi, tìm ca ca và chiêu tiên, trong đầu cậu không khi nào là không quanh quẩn câu hỏi, hai người họ bây giờ như thế nào?

Hướng Vấn Thiên vỗ vai cậu rồi kiêm quyết nói ra: Hùng ưng không phải là nhạn, nó cần bay lên nhìn vô tận trời xanh mà không phải làm tổ đợi ngày chết.

Ái minh nhìn sâu vào mắt ông thấy được sự quả quyết của ông, ba năm ở chung khiến cậu hiểu rõ tính cách của nghĩa phụ, ông đã quả quyết như vậy dù cậu có  nói thêm thì nghĩa phụ cũng không nghe.

Lại nghe Hướng Vấn Thiên nói:

Nhưng năm gần đây trong lúc rảnh dỗi ta đã tìm ra biện pháp rời đi, ông tường tận nói ra kế hoạch của mình. Quế nguyệt hàng tháng, mỗi năm vào ngày mùng 1 tháng 7 khi này mưa nhiều nhất, rảnh thiên Khuê 2 bên cách nhau chưa đến 10 trượng, sau cơn mưa mực nước dâng cao đến mấy trăm trượng, đó chính là cơ hội để hai chúng ta tìm cách rời đi.

Ông lại nói tiếp, những ngày mưa to, ta đều kết dây leo thành một đoạn dây mỏng, một đầu cột sẵn một cục đá bên trong khét một lỗ nhỏ, khi thả xuống phía dưới nếu như khi ta kéo hòn đá lên, hòn đá này ngập nước quá nửa thì coi như đã chạm xuống mặt nước. Ta thử bảy bảy bốn chín lần, thì mới hay mỗi cuối tháng 7 mực nước sẽ dâng cao nhất, cách chúng ta gần 30 trượng, theo tính toán của ta có thể đóng bè liều thử một phen.

Ái minh khi trước thấy ông suốt ngày ngắm ra ngoài cửa động khẩu, cậu còn cho rằng chính là ông đang nhớ về nương tử và người nhà, thì ra ông đang quan sát địa hình mà tìm kiếm lối ra.

Cậu nhìn ông hồi lâu lúc này tâm trí chở nên rối bời.

Hướng Vấn Thiên thấy biểu hiện của cậu kỳ lạ bèn hỏi: con làm sao vậy, thấy lão già này thần kinh rồi hay chăng.

Ái minh lắc đầu nói: con không có ý đó, cậu nói hết mấy lời này thì quỳ xuống, vái một lạy với hướng vấn thiên nhẹ nói: đa tạ nghĩa phụ.

Hướng vấn thiên lệ nóng dưng dưng, ông hiểu được tâm ý trong lời đa ta của cậu, gật đầu một cái nhẹ đỡ cậu dậy, ông không nói gì mà xua tay ý bảo cậu mau đi chuẩn bị.

Hướng Vấn Thiên ở trong động khẩu, lấy đất làm giấy lấy than làm bút, tính toán cẩn thận từng bước,

Ái Minh trải qua ba năm luyện tập võ công, gặt hái được thành tựu rất lớn, khi này cậu đang treo mình ở giữa dốc vực lởm chởm đá mà tìm kiếm cành cây khô để đóng bè.

Điều kỳ lạ là, ở cái nơi dốc đứng như vậy, lại có vô số cây cổ thụ lớn mọc xiên xẹo rễ cắm sâu vào từng tấc đá.

Ái minh tay không chặt củi thần lực của cậu kinh người, lấy tay thay đao kiếm, nhẹ một dáng đã chặt gẫy một đoạn cây tươi to như bắp đùi của người lớn.

Khi này hướng vấn thiên đang suy nghĩ xuất thần, ông trước kia có làm quan đến chức thê huyện nên cũng biết một chút thuật thôi diễn tính toán, đúng lúc ông đang nhập tâm suất thần này, bỗng ái minh hớt hải chạy lại, miệng không ngừng hô lớn: Nghĩa phụ, người mau xem ta tìm kiếm được thứ gì đây.

Cậu vác trên lưng bức tượng kỳ hữu mà trong cái đêm của ba năm về trước Hướng Vấn Thiên một thân phong phạm mang theo trấn áp cả Trấn Nam Vương phủ.

Hướng vấn thiên nhìn bức tượng trên lưng Ái Minh như hồi tưởng  lại tình cảnh khi đó, ông nhẹ cười chua chát, khi hai người rơi xuống vách động này, Hướng Vấn Thiên cũng đã lưu tâm tới bức tượng này, muốn biết nó là vật gì.

Ông không nghĩ Trấn Nam Vương lại vì nó mà địch diệt một đại gia trang mà cả thiên hạ đều kính trọng.

Ông lại càng không nghĩ tới lần này ái minh đi kiếm cũi làm bè lại có thể thấy được.

Hướng Vấn Thiên nhăn mày tiếp lấy bức tượng từ tay ái minh kỹ càng quan sát: chỉ thấy trên thân của tượng đá kỳ hưu loang lỗ là vết dạn do va chạm mà tạo thành.

Ái minh một bên nói: con nhìn thấy nó bị kẹt tại trên một thân thông, có lẽ vì lý đó mà nó không rớt cùng chỗ với chúng ta.

Hướng Vấn Thiên gật đầu đi lại mấy vòng bên bức tượng, hồi lâu sau ông mới nói: ta thật không cho rằng bức tượng này có gì trân quý. Ngoài được làm bằng vàng ròng thì cách chế tác lại hết đổi bình thường. Vậy mà khiến trấn nam vương nổi lòng tham tịch diệt Bạch gia trang thì thật sự quá kỳ lạ.

Ái minh nghe ông nói vậy thì rùng mình, cậu ngập ngừng một hồi mới hỏi: con suy nghĩ cũng đã rất lâu, tại sao một người như con và ca ca lại được ông ta cực nhọc tìm kiếm, suất ra nhiều âm mưu ngụy tạo vả lại đối sử hết mực ân cần.

Cậu sống đã lâu với Hướng Vấn Thiên khi này đã hiểu một chút thế sự trốn giang hồ không còn khờ khạo như khi trước.

Hướng vấn thiên lắc đầu nói: hắn là kẻ đa mưu túc trí, thủ đoạn phi xà kiếp độc, hắn trước nay chưa làm gì mà không có mục đích, 2 huynh đệ con chỉ là người ở vùng quê nghèo, địa vị không có, tiền tài cũng không, đáng lý ra là hắn không nên chọn 2 người con với phải, theo như suy đoán trước kia của ta thì 2 huynh đệ con, phía sau còn có bí mật hay một địa vị nào đó.

Ái minh đã nghĩ đã vô số lần, có nghĩ mãi cũng không ra nên bèn chuyển chủ đề sang bức tượng đá, cậu nói: nghĩa phụ, ở trấn nam vương phủ con từng trông thấy có rất nhiều vàng bạc châu báu, một bức tượng vàng tuy lớn như vậy rất hiếm có nhưng không phải ông ta không có, con cho rằng phá nó đi, rất có thể bí mật ở phía bên trong.

Hướng Vấn thiên gật đầu với cậu, ông gõ binh binh lên bức tượng, vừa nghe là biết bên trong được làm rất đặc, nhưng hai người, đúng như câu: dã nhân cầu thịt ngon rượu nóng, cầu chi miếng vàng to bằng chiếc đấu.

Một bức tượng vàng kia cho dù rơi vào tay hai người cũng chẳng hề có chút giá trị nào, bức tượng vàng loang lỗ nhiều chỗ nhưng trông không dễ phá vỡ.

Vậy mà ái minh vận lực vào cánh tay chỉ vỗ lên một vỗ đã khiến bức tượng vàng tan tành. Từ khi cậu tu tập võ công tới nay, công lực tinh tiến kinh người một quyền của cậu tựa như thái sơn giáng xuống, lực lượng hùng hồn. Khiến cho tượng vàng chia thành nhiều mảnh, để lộ ra bên trong 3 miếng kỳ đồng, ba miếng kỳ chỉ dài 3 thước một bên trạm khắc kỳ văn một phần giống như chữ phạm một phần lại giống như chữ người nguyên di, bên còn lại trạm khắc một con ngủ trảo kim long, hình khắc giống y đúc hình tượng ngủ chảo kim Long trên y phục của hoàng đế.

Ái minh thấy 3 miếng kỳ đồng này chợt nhớ lại mấy miếng kỳ đồng mà trước kia Chiêu Tiên cho cậu xem.

Hướng Vấn Thiên xưa kia đã từng làm quan, ông từng đọc rất nhiều kinh lý và minh sử vừa nhìn đã có thể đoán ra: đây là vật có liên quan tới hoàng đế đời nhà nguyên vì ông biết trên hình rồng trạm khắc rồng ngậm ngọc bên trên còn có 2 đầu rồng nhỏ, mà chỉ có đời nhà nguyên mới có, từ khi bọn hồ lỗ nối vị, trang phục được sửa lại rất nhiều, chỉ để lại một ngủ chảo kim Long miệng ngậm minh châu. Hai con rồng nhỏ cũng từ đó biến mất.

Hướng vấn thiên lật qua lật lại hồi lâu ông đem qua ngọn lửa cũng không thấy miếng lệnh bài bằng đồng kia đổi sắc, so ra với bức tượng vàng kia còn kém xa, nhưng cẩn thận suy xét lại một vật tầm thường nào có thể dấu tại nơi như vậy.

Ông suy nghĩ hồi lâu cũng chẳng nghĩ ra điều khó hiểu này, bèn giao cho ái minh nói: 3 vật này con trước hãy giữ lấy, đừng để rơi vào tay người xấu, sau này gặp người trong giáo cứ đưa cho họ là được, huynh đệ trong giáo tuy hành động cổ quái nhưng đều là người trọng tình nghĩa, giao được đến tay bọn họ là tốt nhất.

Ái minh không nghĩ nhiều liền nhận lấy cất kỹ vào trong ngực. Trên mặt đất nơi chỗ ông nằm khi này chi chiết là chữ viết và hình vẽ ông kéo tay ái minh tới gần đông chỉ một cái Tây chỉ một cái, rồi mới để cậu rời đi.

Chỉ trong một buổi chiều ái minh đã kiếm đủ hơn 20 thân gỗ lớn, cậu lấy dây leo trong hàng bện lại với nhau tạo thành một chiếc dây thừng, rồi dùng nó để cố định các thanh gỗ lại với nhau.

Khi này đã là trung hoán của thư nguyệt (giữa tháng 6) chỉ không đầy 1 tháng họ phải bắt đầu chuẩn bị cẩn trọng để rời đi, vì vậy mọi chuyện rất gấp rút, lần này cực độ nguy hiểm một chút lơ là cũng không thể có.

Mất đến một tuần trăng, ái minh mới có thể làm xong chiếc thuyền, bây giờ đã là hạ hoán( cuối tháng) những ngày này trời bắt đầu đổ mưa tầm tã, ái minh nhìn trời không khỏi thầm thở dài cậu tự lẩm bẩm nói: nhanh thật, đã qua được 3 năm, ca ca đợi ta, ta sắp chở về thăm người.

Không ngoài suy đoán của hướng vấn thiên, đúng vào tuần trăng đầu của trung hoán tháng 7, ba ngày này liên tiếp mưa rền sấm lớn, dấu hiện cho đợt một đợt mưa cuối cùng.

Hai ngày sau đó mưa đã nhỏ lại không ít, từ vách động nhìn xuống có thể nhìn mơ hồ nhìn thấy mặt nước phía dưới.

Bạch sư thấy vậy không khỏi hô lớn: trời cũng muốn giúp ta, lần này trời mưa còn lớn hơn so với những lần trước.

Ái mình nhìn sâu bóng lưng nghĩa phụ, cậu thầm nghĩ: nghĩa phụ vì muốn chữa bệnh cho ta nên mới quyết định rời đi, thật sự ông ấy không muốn rời đi nơi này, nơi đó trong lòng ông là một nỗi đau thương cũng với ký ức tang thương của cuộc đời ông.

Hai hàng lệ cậu không biết chảy xuống từ khi nào, cậu nhanh gạt hết những giọt lệ đi, không muốn nghĩa phụ chứng kiến.

Hướng vấn thiên nhìn trời thở ra một hơi thật dài sau đó quay lại , nhìn ngó khắp nơi mình đã ở bao nhiêu năm, một chiếc giường bằng giây leo, một cái áo nhỏ,. Trong lòng ông bỗng nổi lên cảm giác bồi hồi khó thể tả nổi, ông nhắm mắt hít thật sâu, không khí nơi đây lần cuối. Đôi mắt nhắm hờ như tận hưởng, hồi lâu sau

Hướng vấn thiên lại thở dài nói: hài nhi đã đến lúc rời đi rồi.

Ái minh vâng lời, cậu nhìn thấy nghĩa phụ như vậy trong lòng vừa thấy ấm áp lại vừa chua sót. Đợi hướng vấn thiên nhắc tới lần thứ 2 cậu mới chịu rời đi.

Cậu nắm sẵn một sợi dây thừng bện bằng dây leo, sau khi nghĩa phụ ngồi cẩn thận trên lưng cậu, cậu dùng giây leo đó cột chặt 2 người lại với nhau.

Cậu đẩy từ từ chiếc bè ra mép hang, cậu quay lại hỏi: nghĩa phụ, chúng ta có thể không rời đi được hay không.

Hướng vấn thiên nghe vậy thì đùng đùng nổi giận quát: vớ vẩn, con thấy ta trước giờ là giỡn chơi với con hay sao.

Ái minh nghe phụ thân nói vậy thì không giám nói nữa, cậu dùng lực đá chiếc bè lên cao, 2 chân nhún một cái nhẹ búng người theo sát, một tay nắm một bên mạn bè, cưỡi bè mà lao xuống, tiếng gió riết bên tai, chỉ nghe ù ù, vào thời khắc này vô vàn nguy hiểm đang đợi chờ 2 người họ, chỉ không cẩn thận một chút, 2 người phải trả giá bằng cả tánh sống, thời gian có khi một khắc như một ngày, đôi lúc một ngày chỉ như một khắc, 2 người rất nhanh đã chạm mặt nước, ái minh mượn đà đạp lên bè gỗ nhảy lên, tránh thoát lực rơi, chỉ nghe ầm một tiếng, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên đúng là chỉ lúc này, chiếc bè gỗ dù ái minh đã cố gắng làm rất chắc chắn nhưng khi rơi xuống cũng không thể khiến nó còn nguyên hình, một tiếng ầm, dễ dàng xé nó làm đôi. Mặc dù vậy ái minh cũng dễ dàng đáp trên một miếng, cậu vội ôm lấy một miếng bè vỡ, mặc cho dòng nước xiết quấn đi, cậu giữ chắc miếng bè đến nổi tay cũng phải chảy máu, tốc độ lao đi của mảnh bè vù vù không khác gì cưỡi ngựa xích thổ tiếng nước ầm ầm vang vọng bên tai, cái bè như con quay, một vòng hai vòng cứ như vậy mà lao đi.

Chỉ cần bây giờ cậu buông tay, liền khiến cả 2 người vùi dưới dòng nước xiết.

Ái minh cố gắng bám chặt mạn bè, chàng gồng sức đến độ răng cắn vào môi ứa máu, chàng hô lớn:

Nghĩa phụ không xong rồi phải làm sao bây giờ, trước mặt chúng ta là một con thác lớn. Ái minh nhìn cái thác lớn đáng sợ trước mặt cả người run lên, nó như một cái miệng lớn hút nước, không cần nghĩ ngợi cũng có thể biết với thế nước như phi mã này, nếu lao xuống sẽ có bao nhiêu phần cửu tử vô sinh.

Hướng vấn thiên cười lớn nói: thiên mệnh vốn có ăn bài, ngày hôm nay ta không chết ăn mai sau trở thành bậc đại trượng phu.

Càng đến gần càng nghe rõ tiếng gào thét của thác nước, như sóng giữ ở biển đông, như nước lớn vỡ đê, dòng nước quận thành nhiều vũng xoáy, và chạm cùng một chỗ với nhau tạo thành âm thanh đùng đùng.

Ái minh hít xâu một hơi bám chặt hết vức vào ván bè, chỉ thấy khi bè gỗ của 2 người đâm vào vùng xoáy, cả chiếc bè bay lên hơn trượng, cả thân bè bị đánh tan nát, rời rạc thành từng thanh gỗ đơn lẻ.

Cùng  lúc đó, sợi dây nối hai người lại với nhau bị nước xiết đứt.

Ái Minh ôm vội lấy một miếng gỗ hốt hoảng tìm kiếm nghĩa phụ, cách đó không xa Hướng Vấn Thiên đang nằm trên một thân gỗ, ông đã hôn mê, mặc cho ái minh hò hét điên cuồng như thế nào ông cũng không hề trả lời.

Cậu nhìn dòng xoáy trước mặt ông không ngừng hô: nghĩa phụ, nghĩa phụ, mau tỉnh lại coi chừng phía trước. Cậu nhói mắt nhìn nghĩa phụ mình bị vùng xoáy nước hất mạnh sang một bên bờ, ái minh cố gắng vùng vẫy như thế nào sức người cũng không thể đọ lại quy luật của tự nhiên, dòng nước như đang mỗi một căng cuộn hút càng mạnh hơn, cậu kiệt quệ , thở hồng hộc, tâm trí đã rơi vào mê thất.

...

Thời Lê đế, có tổng 12 đời vua, sách sử có ghi rằng hoàng thái tổ chính là vị vua anh minh nhất trong triều đại này.

Tương truyền một lần vua hoàng thái tổ, đi du ngoạn đã cưỡi thuyền rồng đi hơn 2000 dặm từ Bắc châu đến tận nam châu xa xôi, vua xuôi theo dòng trung châu sự ngoạn khắp bốn phương.

Ngày hôm đó vua đi qua một dòng sông rất hùng vĩ ông lờ mờ thấy bóng một con giao Long đang nằm ngủ dưới dòng sông, thấy chuyện lạ ông bèn hỏi viên quan cận thần bên cạnh.

Sông này tên họ là chi?

Viên cận thần đáp: sông này không họ không tên, mời thánh thượng ban tên họ!

Hoàng thái tổ quan sát thế sông thế núi một hồi, bèn lấy hột minh châu đính trên mão thả xuống sông mà nói, sông này như thế rồng quận, nước trong mây trắng, liền đặt là Bạch Long Giang đi.

Hoàng thái tổ vừa dứt lời, con thuyền rung lắc kịch liệt, con giao Long vừa thấy bạn nãy từ mặt nước bay lên trời chuyển mình mấy cái đã hoá thành một con Bạch Long, trong miệng nó còn ngậm hạt châu của hoàng thái tổ thả xuống khi nãy, nó quận mình chào ông rồi hoá thành điểm sáng bạc bay thẳng lên trời cao. Từ đó mỗi lần người ta nhắc đến sự tích giao Long hoá rồng đều không khỏi nhắc đến truyền kỳ tại bạch Long Giang

Bạch long giang là một con sông lớn dài 150 dặm, đi qua 2 tỉnh là Hà Châu và Hà Nam, nơi đây thuyền tới thuyền đi tấp nập, thi nhân tới ngâm thơ, họa thế sông nước, thương gia đi buôn kiếm vàng khối, quan quyền du lãm, ngư dân bắt cá vàng. Không gì không có, tạo nên một cảnh sắc sinh động hiếm có.

Bạn đang đọc NHẤT MỘNG VƯƠNG sáng tác bởi VuHuongAnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VuHuongAnh
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.