Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Canh Bò Hầm Măng

Tiểu thuyết gốc · 2143 chữ

Cả ngày đi đường mệt mỏi, cả đội đã sớm vừa đói bụng vừa mệt mỏi. Xuống dưới chân núi quái thạch Ngã Đạt quyết định mọi người sẽ dừng chân ở đây nghỉ ngơi dưỡng sức hai ngày. Khắc Lai Kiệt cùng ba thú nhân đi săn, Ngã Đạt và Tạp Lai Thụy ở lại bảo vệ hai giống cái cùng với thu thập chỗ nghỉ ngơi.

Mấy ngày nay trời đổ mưa to nên ban đêm không khí hạ xuống, mấy thú nhân bọn họ thì không sao nhưng hai giống cái yếu ớt rất dễ bị nhiễm lạnh. Ngã Đạt làm hai cái lều nhỏ bằng da thú, ít nhất vẫn có chỗ che mưa chắn gió. Làm xong hai cái lều hai người họ lại tìm một tảng đá to làm một cái nồi đá cho La Ngữ Yên nấu thức ăn

.

La Ngữ Yên dẫn Khả Lan xử lý măng tre, lột bỏ lớp vỏ bên ngoài, bên trong lộ ra là măng vàng nhạt, cô lấy dao đá gọt sạch một lớp cứng già bên ngoài đi, phần còn lại củ măng chỉ bằng hai phần ba so với lúc ban đầu. Thả năm củ măng đã làm sạch vào nồi đá, La Ngữ Yên đổ đầy nước vào nồi rồi nhóm lửa luộc măng.

Xử lý thêm năm củ măng nữa, cắt thành từng lát mỏng rồi ngâm với nước, thỉnh thoảng thay nước, để như vậy qua một đêm là loại bỏ được chất độc trong măng tươi. Nơi này không biết cách nguồn nước bao xa nên hiện tại nấu ăn và sử dụng nước uống đều lấy nước mưa từ trong ống tre ngày hôm qua cô đổ đầy. Nước không có nhiều, dùng nấu cơm là hết, La Ngữ Yên đành đợi Khắc Lai Kiệt trong lúc đi săn có thể tìm được nguồn nước.

Măng được đun sôi qua vài lần nước, La Ngữ Yên đổ ra ngâm nước lạnh.

Xử lý xong măng, La Ngữ Yên mới có thời gian xử lý vết thương cho Tiểu nha thú con, cô tìm trong đống thảo dược mang theo bên mình một lọ được vẽ hình giọt nước, đây là thảo dược trị thương cầm máu đã được cô mài thành bột. Nhờ Khả Lan giúp đỡ, cô cắt bỏ một mảng lông ở miệng vết thương của Tiểu nha thú, đổ một ít bột thảo dược lên trên vết thương rồi băng bó sơ qua.

“xong rồi, như vậy để vài ngày là khỏi.” La Ngữ Yên vuốt vuốt cái đầu nhỏ của Tiểu nha thú, đặt một củ măng nhỏ vào móng vuốt để an ủi nó.

“há há, Yên Yên tỷ, nhìn nó bây giờ buồn cười thật á.” Khả Lan chọc chọc vật nhỏ, cười phá lên.

Hình như Tiểu nha thú con nghe hiểu được giống cái trước mặt đang cười nhạo nó, vì thế nó quay ngoắt đầu đi, lủn lủn mình ra đằng sau La Ngữ Yên không để cái người cười nhạo nó động vào mình. Khả Lan thấy vậy, vươn tay nhất định phải sờ vào Tiểu nha thú, vật nhỏ hoảng sợ ôm đầu lùi lùi chạy trốn.

La Ngữ Yên nhìn thấy vậy bèn ôm Tiểu nha thú vào lòng vuốt ve, cười nói: “Đừng trêu nó nữa, đợi mấy ngày là lông mọc lại mà, nhìn cũng không xấu lắm đâu. Muội cũng bôi một ít thảo dược lên tay đi, đừng để ca ca muội lo lắng.”

Khả Lan đành thu tay lại, cầm lọ thảo dược: “Dạ.”

Đợi hai người xử lý xong vết thương, các thú nhân đi săn đã chở lại. Trên mặt đất là một con dã thú nhìn hao hao con bò, nặng cũng khoảng bốn năm trăm cân, trên cổ có một vết thương bị cắn be bép máu, thân mình cũng có vài đạo vết thương do móng vuốt để lại.

“Yên Yên, ta tìm được một con suối nhỏ, cũng đựng đầy nước trong mấy ống tre rồi, ngươi xem đủ dùng không?.” Khắc Lai Kiệt xách hơn mười ống tre đựng đầy nước đưa cho La Ngữ Yên.

“Chỗ này đủ rồi, nếu thiếu lại đi lấy sau. Ngươi ngồi đây nghỉ ngơi đi, ta đi nấu cơm.” Nhận ống tre đựng nước, La Ngữ Yên ấn Khắc Lai Kiệt ngồi cạnh lều cho hắn nghỉ ngơi, còn cô đứng dậy mang nước đi làm bữa tối.

“Ta đi với ngươi.” Không đợi La Ngữ Yên đồng ý đã xách mấy ống nước trên tay cô bước đi về phía đống lửa.

La Ngữ Yên đành bất đắc dĩ cười cười, cô chỉ muốn hắn nghỉ ngơi dưỡng sức thôi mà, quay lại nói với Khả Lan: “Muội trông Tiểu nha thú.” Rồi đuổi theo Khắc Lai Kiệt.

Tối nay cô sẽ làm một nồi măng hầm xương bò, măng đã được luộc qua, cắt thành từng lát mỏng cho vào nồi hầm với xương bò, cho thêm một ít muối vào rồi hầm nửa canh giờ.

Con bò các thú nhân săn được chia ra, hai cái đùi mang đi ướp rồi nướng, Khắc Lai Kiệt còn cắt một miếng thịt mềm nhất của con bò khoảng hơn sáu cân cho La Ngữ Yên.

La Ngữ Yên nhìn miếng thịt bò trên tay mà buồn rầu, cô nhớ là cô ăn rất ít nha, hình như A Kiệt có hiểu lầm gì về khẩu phần ăn của cô thì phải, haiz...

Cuối cùng miếng thịt đó được La Ngữ Yên mang đi làm thịt bò bít tết và thịt bò hầm măng, đúng là một món ăn xa sỉ mà.

Mấy củ măng đã được luộc qua, cô vớt ra thái lát mỏng, thịt bò cũng được thái miếng vừa ăn đem ướp với một chút muối,nước tương, gừng. Sau đó thịt bò bỏ vào nồi đá hầm nửa canh giờ để thịt bò mềm ra, sau khi thịt đã mềm thì cho măng vào, hầm thêm một lúc cho măng chín rồi đem ủ một bên giữ nóng.

Một nửa thịt bò còn lại được La Ngữ Yên cắt thành miếng dày 2cm rồi mang đi ướp, đợi miếng thịt thấm đủ gia vị thì thả từng miếng thịt bò vào phiến đá đã được quét một lớp mỡ. Đợi một mặt miếng thịt bò đã chín vàng thì lật lại, rắc lên trên miếng thịt một ít hoa tiêu và mê điệt hương. Miếng thịt bò được chiên đều hai mặt vàng giòn, bên trong vừa chín đều nên độ mềm và vị ngọt của thịt vẫn giữ được.

Số thịt còn thừa lại của con bò kia cũng được La Ngữ Yên mang đi ướp rồi để cạnh bếp lửa. Thời tiết bây giờ bắt đầu ấm lên, thịt mà không được xử lý cẩn thận rất dễ bị hỏng rồi vứt đi, ở nơi này mà lãng phí đồ ăn thì thật đáng xấu hổ.

Bữa cơm này mọi người đều ăn rất ngon, nhất là nồi canh bò hầm măng: măng được thái lát nên hương vị đều thấm đẫm, thịt bò được hầm lâu rất mềm, vào miệng là tan, nhất là nước canh, các thú nhân đều rất thích nước canh này, họ chưa được ăn món canh nào ngon như vậy, chỉ cần một bát canh nóng này thôi đã cảm thấy ấm áp cả cơ thể, xua tan mọi mệt mỏi trong ngày. Không giống các bán thú nhân giống cái của bộ lạc nấu canh thường cho đủ loại rau dại vào, gia vị chỉ có chút muốn, có khi còn không. Một bát canh như vậy như uống nước sông, rau dại lại vừa đắng vừa nhạt, chả khác gì gặm cỏ. Vì vậy họ đều rất ít ăn canh, cho dù có thiếu thốn thức ăn họ sẽ trực tiếp ăn rau dại hoặc gặm cỏ luôn cho đỡ tốn nước.

Ăn uống no say, La Ngữ Yên và Khả Lan ngủ trong một cái lều. Khắc Lai Kiệt và các thú nhân ngủ một cái, chia ra ba người canh giác nửa đêm đầu, ba người canh gác nửa đêm sau đến sáng.

“A Kiệt, ngươi làm gì vậy?” La Ngữ Yên ghé đầu lại hỏi, cô thấy hắn đang thả mấy cành lá xung quanh lều, loại lá này cô không nhận ra được.

“Đây là lá cây huỳnh, ta hái được lúc đi săn, mùi của lá huỳnh co thể đuổi được cái loại côn trùng và rắn, cũng che giấu mùi không cho dã thú đến gần.” Khắc Lai Kiệt vừa thả cành lá xuống vừa trả lời. Bây giờ phải ngủ bên ngoài trời, nguy hiểm càng tăng lên, hắn phải càng thêm cảnh giác để đảm bảo an toàn cho Yên Yên. Thả xong lá huỳnh quanh một vòng hai lều da thú, Khắc Lai Kiệt đẩy lưng La Ngữ Yên vào lều:“ Yên Yên vào trong lều đi, buổi tối bên ngoài lạnh, đừng để bị bệnh. Ta canh gác ngay ngoài lều, có việc gì thì gọi một tiếng là ta nghe được.”

La Ngữ Yên theo lực đẩy đi vào trong lều, nhưng cô không đi ngủ mà ngồi ngay cửa lều nói chuyện với Khắc Lai Kiệt.

“A Kiệt, đợi về đến bộ lạc, ta định nhờ mọi người làm một cái nhà rồi chuyển ra khỏi sơn động, như vậy có được không? Hay nên thuê họ thì tốt hơn nhỉ? Nếu thuê cũng chỉ có thể nấu cơm cho họ ăn, ở đây lại không có tiền để trả.”

“Ở sơn động ta thấy cũng được, nhưng thời gian dài ta thấy không quen, lại nhiều thứ bất tiện, không dễ chịu chút nào. Vẫn phảu xây ngôi nhà rồi ở mới thoải mái.” Mùa đông thời tiết lạnh, cô còn cố gắng chịu đựng được. Đợi mấy tháng nữa sang mùa khô hoặc mùa mưa, đến lúc đấy ăn ở ngủ nghỉ tắm rửa vệ sinh cùng một chỗ, làm sao mà sống nha. Với lại cũng không thể nấu cơm mãi ở cửa động được, rất nhiều bất tiện, La Ngữ Yên càng nghĩ càng quyết tâm xây một ngôi nhà, nếu có thể để mọi người cùng vào ở trong nhà thì lại càng tốt.

“Để ta nghĩ xem, nếu xây nhà thì xây chỗ nào thì tốt.” La Ngữ Yên vừa nghĩ vừa lấy cái que vẽ lại bản đồ của bộ lạc.

“Tìm được rồi! Trong bộ lạc có một con suối, bên cạnh là một khoảng đất trống lớn không dùng đến. Vậy quyết định chọn chỗ ý đi, dễ lấy nước, cũng gần ruộng rau, như vậy mùa hè đến, không cần đội nắng đi qua nửa bộ lạc mới đến ruộng, như vậy quá vất vả rồi.”

“Bên ngoài ngôi nhà sẽ có một hàng dào vây quanh, bên trong đất trống ta muốn làm một cái bếp riêng ở ngoài, không cần phải chịu cảnh khói bay vào trong hang động mỗi khi nấu cơm nữa,...Nè! A Kiệt có đang nghe ta nói không thế?” đang nói hăng say, La Ngữ Yên phát hiện người bên cạnh từ nãy đến giờ không đáp lại cô câu nào, quay sang nhìn, không biết thú nhân đang suy nghĩ gì mà thất thần. Cô khua khua tay qua trước mặt cũng không thấy A Kiệt có phản ứng, đành vươn tay lay lay người hắn mấy cái: “A Kiệt, ngươi đang nghĩ gì vậy? Ta nói nãy giờ mà ngươi không thèm phản ứng gì là sao?” La Ngữ Yên ủy khuất, cô nói nãy giờ mà hắn không thèm nghe, chê cô nói nhiều hay cảm thấy ý tưởng của cô sai.

Khắc Lai Kiệt vừa nghe La Ngữ Yên nói chuyển ra khỏi sơn động đã ngốc cả người, hắn bắt đầu bối rối. Sao Yên Yên lại muốn chuyển ra ngoài, không phải như bây giờ rất tốt sao, chẳng lẽ hắn làm gì chọc giận nàng ấy rồi, hay có ai nói xấu gì với Yên Yên, nghĩ đến đây Khắc Lai Kiệt tức giận, chắc chắn có ai nói xấu Yên Yên bị nghe thấy nên nàng mới không muốn ở chung với hắn nữa.

Như vậy không được nha, để Yên Yên chuyển ra ngoài hắn không yên tâm, các thú nhân trong bộ lạc nhất định sẽ chạy lại theo đuổi Yên Yên, hắn còn chưa theo đuổi được Yên Yên đâu, làm sao mà để mấy tên thú nhân khác lại gần nàng được. Chỉ cần nghĩ đến nhiều thú nhân nói chuyện, hoặc thân mật với Yên Yên là Khắc Lai Kiệt lại thấy đau lòng cùng mất mát.

Bạn đang đọc NHẬT KÝ XUYÊN KHÔNG ĐẾN DỊ GIỚI sáng tác bởi LaNgữYên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LaNgữYên
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.