Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu nha thú

Tiểu thuyết gốc · 2131 chữ

Đi lên phía trước một đoạn ngắn, dấu vết măng tre bị bẻ gãy càng rõ ràng hơn, cũng có nhiều măng hơn phía dưới. Khắc Lai Kiệt và La Ngữ Yên vừa đi vừa đào măng, những cái măng này chỉ to bằng cánh tay một chút, thỉnh thoảng mơi có cái to như bắp chân.

“Yên Yên tỷ! Ca ca!” Giọng Khả Lan vang lên từ bên dưới, La Ngữ Yên quay đầu lại, phía dưới mọi người đều tập hợp lại đủ, chỉ có cô và Khắc Lai Kiệt mải đào măng mà quên mất thời gian.

“Chúng ta tìm phía dưới này, chỉ thấy một ít măng tre nhỏ, mọc rất thưa thớt không đào được bao nhiêu đã hết rồi.” Già Kha hướng hai người hô, giơ giỏ tre ra cho nhìn, đúng như Gìa Kha nói, trong giỏ chỉ lác đác bốn năm củ măng nhỏ như nắm tay. Thật sự ít đến dáng thương mà (˚ῳ˚).

“Mọi người lên đây đi, trên này càng đi càng nhiều. Đủ đào.” Khắc Lai Kiệt hướng phía dưới hô to.

“Oa, ở đây nhiều măng thật nha!” Khả Lan vừa lên đến nơi liền hô to. Có nhiều măng như vậy mang về, nhất định Yên Yên tỷ sẽ nấu được thật nhiều đồ ăn ngon a.

“Ở đây có dấu vết động vật qua lại, mọi người đều cẩn thận một chút.” Vừa đặt chân lên Ngã Đạt đã phát hiện ngay nhiều vết gặm cắn, bẻ gãy do động vật tạo thành.

Nơi đây địa thế cao, không biết động vật kia có tạo thành nguy hiểm gì không, y nhất định phải theo sát muội muội thật kỹ, tránh cho nguy hiểm đến lại bảo vệ không kịp.

Mọi người vừa chọn những củ măng to dài để đào vừa di chuyển dần lên trên. Leo được một đoạn cũng đặt chân đến điểm cuối, không như tưởng tượng của mọi người, trên đỉnh là một mặt phẳng rộng rãi. Nơi mọi người đang đứng được tạo nên từ các quái thạch trong suốt nhìn rất rõ các mầm măng non, phía trước mặt măng to măng nhỏ nhô lên hàng loạt, đủ để ăn hoài không hết. Nhưng điểm thu hút ánh nhìn của mọi người lại không nằm trên măng tre, mà là những con Tiểu nha thú đang ngồi thành một đoàn gặm măng tre.

Tiểu nha thú có ngoại hình giống chuột (hamster) với hai vệt đỏ hồng hai bên má là nơi túi má dự trữ thức ăn, lại như Bạch thố có hai tai dài và chạy nhảy rất nhanh, chúng rất thích phơi nắng, bộ lông toàn thân màu vàng óng với hai vằn đỏ trên lưng, đôi mắt đen to tròn lúc nào cũng ánh nước, nhất là bộ dáng khi bị chọc tức của chúng, toàn bộ lông đều xù hết lên, thoạt nhìn cả người nó như một quả cầu nhung mềm mại. Cho nên những bán thú nhân giống cái đều thích nuôi loại động vật này.

Bọn họ cũng chỉ thấy được ở lễ tế thần vùng đồng cỏ, các giống cái bán thú nhân nuôi Tiểu nha thú rất nhiều, chạy nhảy khắp nơi nhìn rất đáng yêu. Khi đó họ còn đáng tiếc vì không đổi được con nào mang về cho giống cái mình theo đuổi, cứ tưởng nó chỉ sống ở vùng đồng cỏ, không ngờ lại gặp được ở đây.

Khi nhìn thấy cả một tập đoàn lông vàng trước mặt, La Ngữ Yên kích động đến nói không nên lời. A A A ai nói cho cô biết vì sao ở đây lại xuất hiện động vật nhìn giống pikachu như vậy không? Cô còn không tin vào mắt mình và dụi dụi vài cái, nhưng trước mắt vẫn là cả một đàn pikachu hàng thật giá thật, chỉ có cái đuôi là khác, không còn hình sét nữa mà tròn tròn một cục như đuôi thỏ. Từng con lớn đang nằm ghé vào quái thạch ngủ, các con non thì đang lăn lộn với măng tre, nhìn hảo đáng yêu a!

“Là Tiểu nha thú!”

“Không ngờ ở đây lại có nhiều Tiểu nha thú như vậy, ta còn nghĩ chúng nó chỉ có ở vùng đồng cỏ chứ.” Đạt Nhĩ cảm thán, nhiều Tiểu nha thú như vậy mà không bị ai phát hiện ra, thật hiếm gặp.

“A a a a.... hảo đáng yêu! Ca ca, ca ca, bắt cho ta một con, bắt cho ta một con. Ta phải mang về nuôi, nhất định mấy bán thú nhân giống cái trong bộ lạc sẽ thật hâm mộ ta cho mà xem.” Khả Lan kích động kéo tay Ngã Đạt nhảy cẫng lên, sẵn sàng tư thế lôi huynh trưởng lên phía trước bắt một con ôm vào lòng.

“Được, được, được. Muội buông tay đã, ta sắp ngã rồi.” Ngã Đạt bất đắc dĩ giữ chặt muội muội. Bọn họ còn đang đứng ở mép ngoài, muội muội cứ kích động như vậy, hai người họ sẽ ngã xuống mất.

Lôi kéo Khả Lan đi lên phía trước, trước hết họ phải đào măng tre đã, còn việc bắt Tiểu nha thú, phải đợi lúc nào về, canh thời gian bắt một hai con, như vậy đàn Tiểu nha thú mới không phát hiện ra. Không phải họ sợ đàn Tiểu nha thú này tấn công, mà họ sợ làm tổn thương đến chúng, ở đây có lẽ chỉ có một đàn Tiểu nha thú duy nhất này, phải bảo vệ thật tốt. Có thể nó sẽ giúp việc theo đuổi giống cái của các thú nhân thuận lợi hơn, hoặc cũng có thể mang theo đổi giống cái bán thú nhân bộ lạc khác.

“Yên Yên, ta cũng bắt cho ngươi một con mang về nuôi nhé?” Khắc Lai Kiệt nhỏ giọng nói bên tai La Ngữ Yên, hắn đã thấy ánh mắt tỏa sáng, nụ cười đáng yêu của Yên Yên khi nhìn đến mấy con Tiểu nha thú, chắc chắn Yên Yên cũng rất thích.

“Được a, bắt hai con, một đực một cái, nuôi cho chúng sinh thêm nhiều con non.” La Ngữ Yên gật đầu, đàn Tiểu nha thú này cũng phải gần trăm con, cô bắt đi hai con cũng không ảnh hưởng gì. Nghĩ đến ngày ngày có một cục bột xù nho nhỏ để ôm, La Ngữ Yên cao hứng ánh mắt tỏa sáng nhìn Tiểu nha thú, hảo muốn xoa xoa a~ ~.

Đứng quan sát một lúc mơi phát hiện, đàn Tiểu nha thú này cho dù có vật sống khác lại gần cũng không hề phản ứng lại, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, không hề ý thức bảo vệ gì cả.

Phía trước không xa La Ngữ Yên nhìn thấy một con Tiểu nha thú con đang mải ăn mà chạy xa khỏi đàn. Hai giống cái nhẹ nhàng ngồi xuống nhìn Tiểu nha thú con.

“Tỷ, con này thật đáng yêu. Muội bắt nó nha!” Khả Lan nói xong liền vươn tay ra định bắt Tiểu nha thú con.

Con Tiểu nha thú đang gặm thức ăn hăng say, trước mặt đột nhiên suất hiện một vật thể lạ muốn chạm vào nó, vì thế Tiểu nha thú con liền không khách khí vươn tiểu trảo ra “xoạt” một phát lên vật thể kia rồi quay lưng lại tiếp tục gặm thức ăn.

“A..” Khả Lan giơ mu bàn tay với một vết cào xước lên trước mặt, “Con này hung dữ thật a. Muội còn chưa động vào nó đâu, đã bị ăn cào rồi!” vuốt vuốt vết cào, tuy không đau nhưng trong lòng cô bé hơi buồn, nhìn đáng yêu vậy mà không cho động và

La Ngữ Yên nhìn vết cào kia, chỉ là vết xước nhẹ nên cũng yên tâm, vỗ đầu an ủi cô bé “Không phải buồn, lúc nào xuất phát quay về nhờ mấy thú nhân bắt cho muội con lớn, mang về dễ nuôi hơn. Đợi muội nuôi béo lên có khi còn sinh con được nữa đấy.” Nói xong liền quay sang quan sát Tiểu nha thú, vừa nãy gia hỏa này vươn móng vuốt lên cô hình như thấy một vết thương trên bụng nó, không biết bị gì mà chảy máu, nếu không phải cô cẩn thận nhìn kỹ có lẽ không phát hiện ra.

“Thật không tỷ? Nếu vậy mai muội phải bảo đại ca bắt cho muội hai con mới được, như vậy chúng nó mới sinh ra nhiều Tiểu nha thú con.” Khả Lan nghe được có thể sinh thêm nhiều Tiểu nha thú con liền hưng phấn, nghĩ đến năm sau là sơn động của cô bé sẽ có thêm một đàn Tiểu nha thú con, cô bé đã vui đến muốn nhảy cẫng lên rồi.

La Ngữ Yên giơ tay tóm hai tai Tiểu nha thú giơ lên, vật nhỏ bị kinh hách ở trên tay cô run rẩy vặn vẹo cái mông nhỏ, thấy bản thân vẫn không được thả ra đành nằm im, duỗi tay chân ra như giả chết, cho dù La Ngữ Yên có lắc lắc cũng không động đậy. Cô đành bất đắc dĩ ôm Tiểu nha thú vào lòng, vạch nhẹ lớp lông ở bụng nó ra, vết thương không sâu lắm, chắc bị vật nhọn quẹt phải. Máu đã đông lại nhưng nếu không xử lý tốt vẫn sẽ bị nhiễm trùng.

“A, nó bị thương rồi, chắc nó đau lắm, thật tội nghiệp mà! Chúng ta mang nó về chưa thương đi Yên Yên tỷ.” Khả Lan nhìn thấy vết thương trên bụng vật nhỏ bèn kinh hô ra tiếng.

“Được, mang nó về chữa thương.” Đặt Tiểu nha thú con vào giỏ tre, bẻ thêm vài củ măng nhỏ đặt vào cho nó ăn. Khi được đặt xuống, gia hỏa kia liền nhổm dậy, lui lui cái mông nhỏ định che khuất thân thể trong đống măng. Chỉ tiếc vì động tác quá mức ngốc nghếch, thời điểm xoay thân “ba” một tiếng ngã xấp ra, nhất thời thân thể tròn vo té thành một cục bông, cái đuôi ngắn lông mềm như nhung nhịn không được run lẩy bẩy, chi trước ôm lấy đầu toàn bộ lui đến bụng dưới. Bộ dáng kia thấy thế nào lại đáng yêu đến như thế.

La Ngữ Yên bị manh đến chết đi sống lại, nâng lên Tiểu nha thú nhỏ núc ních ôm lấy, hết hôn lại thân, cao hứng vô cùng.

Khả Lan ở bên cạnh nhìn hâm mộ chết mất, nhưng cô bé biết cái con Tiểu nha thú này không cho cô động đến, cho dù có muốn cũng chả làm gì được.

Vì sự đáng yêu kia của Tiểu nha thú, La Ngữ Yên quyết định ôm nó luôn, ôm cục bông trong lòng, La Ngữ Yên cao hứng vô cùng, cô đã muốn nuôi một ít động vật nhỏ đáng yêu rồi mà không có điều kiện với thời gian, bây giờ coi như hoàn thành tâm nguyện rồi.

"A Kiệt, ngươi xem xem, có phải rất đáng yêu hay không? Lông xù xù, sờ vào hảo mềm mại, ta đã muốn nuôi một con thú cưng như vậy rồi, mà chưa có cơ hội,..." La Ngữ Yên thao thao bất tuyệt hướng về phía thú nhân nói.

"...." Khắc Lai Kiệt đứng bên cạnh nhìn chằm chằm cục nhỏ trong ngực La Ngữ Yên, hừ, hắn đối với thứ này không có hứng thú, chỉ biết thứ này chiếm lấy ôm ấp của người mình thích, chố đó mình cũng chưa từng thân cận qua đâu....

“Ha ha, ta nghe đâu quay đây có mùi chua nha, mọi người ngửi thấy không?” Già Kha nhìn bộ dạng Khắc Lai Kiệt như vậy liền trêu ghẹo.

Đạt Nhĩ khoác tay lên vai Già Kha tiếp lời: “Có thấy, chua lét bốc lên rồi.”

Tạp Lai Thụy ghé đầu vào nói nhỏ: “sao Kiệt vẫn chậm chạp như vậy nha, qua cả mùa đông rồi mà vẫn chưa theo đuổi được người ta. May mà tiểu giống cái còn chưa trưởng thành, không thì hắn chỉ có ngồi khóc thôi.”

Mấy thú nhân nghe vậy đều phá lên cười, làm Khắc Lai Kiệt và hai giống cái không hiểu gì hết.

“Khụ, được rồi. Trời sắp tối rồi, mọi người xuống dưới tìm chỗ nghỉ ngơi đã.” Ngã Đạt trong mắt đầy ý cười nhìn mọi người.

Tác giả: vì mình bị bệnh nên không có thời gian viết truyện, hôm nay mình bù lại ba chương nha.

Bạn đang đọc NHẬT KÝ XUYÊN KHÔNG ĐẾN DỊ GIỚI sáng tác bởi LaNgữYên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LaNgữYên
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.