Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thu hoạch Tre và Ngô

Tiểu thuyết gốc · 1826 chữ

Chưa để Khắc Lai Kiệt kịp nghĩ biện pháp để Yên Yên không dọn ra ngoài thì bị cô lay tỉnh khỏi suy nghĩ. Vừa tỉnh đã nghe được câu nói đầy ủy khuất của La Ngữ Yên, hắn làm gì còn suy nghĩ được gì nữa.

Khắc Lai Kiệt cầm tay cô luống quống trả lời: “Ta...ta xin lỗi, Yên Yên đừng tức giận, ta là đang nghĩ Yên Yên muốn dọn ra khỏi sơn động. Không phải như bây giờ rất tốt sao, sao Yên Yên lại muốn dọn ra? Có phải có ai nói xấu gì với Yên Yên không? Ta...”

“Dừng, dừng, dừng!” La Ngữ Yên vội hô, “A Kiệt, ngươi chỉ nghe được mỗi ý là ta muốn dọn ra ngoài sao, mấy điều còn lại đâu?” cô còn tưởng điều mình nói có vấn đề gì, ra là y cắt câu lấy chữ, chỉ nghe lọt mỗi việc cô định dọn ra, còn lại không cần nói cũng biết, hắn chắc chắn không để ý gì.

“Còn lại? Ta...ta không để ý, ta xin lỗi. Yên Yên ngươi nói lại đi, lần này ta sẽ chú ý nghe mà.” Khắc Lai Kiệt tưởng việc mình suy nghĩ lung tung không chú ý nghe làm Yên Yên tức giận, lo lắng nhìn cô.

Trời bắt đầu mưa nhẹ, La Ngữ Yên lôi Khắc Lai Kiệt ngồi gần vào trong lều tránh mưa vừa nhẹ nhàng nói: “Không sao, ta nhắc lại được mà.”

“Quê nhà của ta ở trước kia không sống trong sơn động, chúng ta ở một nơi gọi là nhà. Nhà được dựng lên từ gỗ, tre, bùn đất hoặc bằng đá, sống ở trong nhà rất rộng rãi thoáng mát, hầu như cả ngày đều đón ánh nắng, cả căn nhà lúc nào cũng sáng. Vừa tránh được mưa gió bão tuyết lại còn đông ấm hạ mát.”

“Chúng ta còn dùng hàng rào vây quanh căn nhà, bên trong có thể trồng cây, trồng hoa hoặc nuôi động vật đều được. Nói chung là sống trong nhà rất tiện lợi lại thoải mái nữa.”

“Riêng nơi nấu cơm được dựng bên cạnh, như vậy khi nấu ăn khói bụi sẽ không bay vào nhà được. Nhất là có nơi tắm rửa vệ sinh riêng, cũng không cần nửa đêm cần giải quyết lại phải đi trong phòng hoặc leo xuống sơn động.” Nói đến đây La Ngữ Yên lại căm phẫn trong lòng, cơ thể giống cái ở thế giơi thú nhân không có chu kỳ kinh nguyệt như con gái ở trái đất, lúc ở một mình cô còn tưởng tuổi nhỏ dinh dưỡng không đủ nên chưa có. Nhưng cô đã dò hỏi Khả Lan, mới biết rằng giống cái bán thú nhân ở đây không có bà dì ghé thăm hàng tháng, trong cở thể bán thú nhân giống cái có khoang sinh sản, đây là nơi thụ tinh nuôi dưỡng nên một sinh mệnh mới, người có tỷ lệ sinh sản cao chỉ cần vài lần là mang thai, còn ai có tỷ lệ sinh sản thấp chắc phải vài năm, có khi cả đời mới có một đứa bé. Không có dì cả là sự may mắn đối với La Ngữ Yên, mũi của thú nhân giống đực rất thính, chỉ cần một chút mùi máu sẽ bị họ phát hiện, nhất là nơi đây điều kiện thiếu thốn, rất dễ bị nhiễm trùng.

Nhưng bù lại, ở đây hầu như mọi người không hề ý thức được việc riêng tư cá nhân, đi vệ sinh đa số là tìm đại một bụi cỏ nào đó để giải quyết, nếu mà ở trong sơn động họ sẽ lấp sau tảng đá. Thú nhân giống đực nếu không đi xa sẽ nghe tiếng rất rõ ràng. Đây là lý do từ khi ở cùng Khắc Lai Kiệt cô không dám uống nhiều nước vào buổi tối, chỉ sợ bản thân cần đi vệ sinh, đến lúc đó xấu hổ chết mất, cho dù đi ban ngày cô cũng ra khỏi bộ lạc tìm một nơi không người, xong còn phải chôn đất, mỗi khi đi vệ sinh cô đều phải lên tinh thần 100% đề phòng có người lại gần hoặc rắn bò đến, đến lúc xử lý còn phải dùng lá cây. A a a...Khổ không thể tả mà ToT!

“Yên Yên muốn dựng một căn nhà như vậy để ở sao?” Khắc Lai Kiệt lên tiếng hỏi. Hắn nghe cô tả như vậy thôi cũng có thể tưởng tượng được nhà nơi Yên Yên sống trước đây rất đẹp và thoải mái.

Bây giờ hắn có chút ghét bỏ sơn động tối tăm của mình rồi đấy.

“Ừ, ừ! Ta đã muốn trồng mấy loại hoa quanh nhà, nhưng ở trong sơn động không trồng được.” La Ngữ Yên gật đầu nói.

“Được, đợi qua lễ trưởng thành thú nhân, ta làm nhà cho Yên Yên.” Khắc Lai Kiệt quyết tâm trong lòng, việc này nhất định phải làm được, nhìn Yên Yên mong đợi như vậy, không thể để cô thất vọng được.

“Hảo!” La Ngữ Yên vui vẻ đồng ý, nhìn trời đã tối đen như mực, mưa vẫn còn đang rơi, cô ngáp một cái, đã quen đi ngủ sớm, hôm nay thức muộn một tý mà cơ thể đã phản ánh rồi.

Khắc Lai Kiệt thấy bộ dáng buồn ngủ của La Ngữ Yên, bèn thúc dục: “Đã muộn rồi, ngươi vào đi ngủ đi.”

Biết hắn còn phải gác đêm, La Ngữ Yên cũng gật đầu, lấy tấm da thú cô đang khoác đưa cho Khắc Lai Kiệt: “Vậy ta vào đây, ngươi khoác tấm da này đi, đừng để bị lạnh.”

“Được. Ngủ ngon!” Nhận lấy tấm da thú, xác định La Ngữ Yên đã ngủ hắn mới ngồi dịch vào trong tiếp tục canh gác.

La Ngữ Yên chui vào bên trong lều, Khả Lan đã ngủ say từ sớm, Tiểu nha thú con đang nằm chổng vó một bên ngủ, cô cũng nằm xuống, đắp da thú lên người rồi chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, mọi người thu dọn sơ mọi thứ liền leo lên ngọn đồi quái thạch. Hôm nay mọi người phải đào thật nhiều măng để mang về, thứ này có thể bảo quản được lâu, không sợ mang nhiều về ăn không hết.

Khắc Lai Kiệt và Già Kha dẫn theo La Ngữ Yên và Khả Lan đi đào măng, Ngã Đạt sẽ dẫn ba thú nhân khác đi chặt tre. Tuy chuyến đi này của họ chủ yếu là để tìm tre, nhưng cũng phải có thu hoạch mang về, hiện tại nếu mang cả cây về thì rất bất tiện, vì thế La Ngữ Yên dạy họ cách chẻ tre thành lạt, như vậy khối lượng chở cũng giảm đi nhiều, lại thuận tiện hơn nhiều.

Đợi đến khi họ làm xong cũng đã là ba ngày sau, măng tre thì chỉ cần đào đầy năm sáu giỏ tre, Khắc Lai Kiệt và Già Kha đào trong nửa ngày là xong. Chỉ có xử lý tre hơi lâu, dao đá không được sắc bén, các thú nhân phải dùng móng vuốt của mình để tách tre thành lạt. Hiện tại trong bộ lạc chỉ cần đến mấy loại như giỏ tre, rổ, mẹt hoặc túi nên mọi người cũng chỉ làm thành lạt mang về, đợi đến khi cần dùng đến tre thì lại đến đây lấy.

Chuẩn bị xong hết thảy, mọi người lên đường chở lại hang động cũ lúc trước, lúc về không còn nhẹ nhàng như lúc đi nữa. La Ngữ Yên và Khả Lan đều do Khắc Lai Kiệt chở, để năm thú nhân chở sáu giỏ măng tre và sáu ôm lạt tre. Mọi người đã rời bộ lạc hơn mười ngày, đã qua thời gian dự định nhiều ngày như vậy, sợ người nhà lo lắng, các thú nhân đều tăng tốc độ bay, rút ngắn thời gian để chở về.

Chỉ bay mất hai canh giờ đã đến được nơi Khắc Lai Kiệt tìm được bắp ngô đỏ. Từ trên trời nhìn xuống, nơi đây thật sự nổi bật trong khu rừng nguyên sinh, cả cánh đồng ngô màu đỏ đứng thẳng giữa cánh rừng, không sai, là cánh đồng ngô đỏ, kể cả lá hay thân cây ngô đều là màu đỏ, La Ngữ Yên đã quan sát kỹ cây ngô ,thật sự không tìm được màu sắc nào khác trên cây ngô.

“Trời, nơi này thật lớn.” Già Kha há to mồm nhìn cả cánh đồng ngô trước mặt.

“Thật nhiều bắp ngô.” Ngã Đạt cũng ngạc nhiên nhìn, sau đó là kinh hỉ, trước đây hắn không hề biết nơi đây có một cánh đồng như vậy, nếu bộ lạc cũng có nhiều bắp ngô như vậy, nhất định mọi người sẽ không phải lo bị đói bụng nữa.

"Còn thừa ba cái giỏ tre, chúng ta trước thu hoạch đầy giỏ mang về trước, đợi bàn với tộc trưởng rồi tính sau. Vì bắp ngô này do Kiệt phát hiện, số ngô hôm nay mọi người mang về đều đưa cho Kiệt, công lao của hắn là không thể thiếu." Ngã Đạt giọng trầm thấp nói với các thú nhân về ý nghĩ của mình.

"Được, nơi này còn nhiều như vậy. Cho Kiệt trước, lần sau chúng ta quay lại vẫn sẽ có." Già Kha lên tiếng đồng ý. Mấy thú nhân còn lại cũng gật đầu đồng ý, họ thì không có ý kiến gì, chỉ cần thức ăn do người nào tìm được, đến lúc chia đương nhiên người đó phải được phần hơn, như vậy mới công bằng.

La Ngữ Yên nghe thế liền yên tâm, nếu để họ chọn ngô trước, vậy cô sẽ không khách khí: "Mọi người bẻ ngô nhớ chọn bắp nào vừa to tròn, hạt căng mẩy, thẳng tắp nhé. Những bắp như vậy để làm giống rất dễ mọc. Chỉ cần bẻ một giỏ tre thôi, còn lại thì chọn bắp ngô già, ngô già dễ bảo quản được lâu hơn ngô non."

"Được."

Các thú nhân bắt tay vào bẻ bắp ngô, dựa theo lời La Ngữ Yên nói để chọn ngô, họ đều không có ý kiến gì với lời nói của cô, nếu đã đồng ý để hai người lấy trước, vậy họ có quyền chọn loại tốt nhất. Ở đây nhiều bắp ngô như vậy, lần sau thu hoạch nhất định tộc trưởng cũng sẽ chia một phần tốt nhất cho họ. Nếu không phải kiến thức của tiểu giống cái nhiều, có lẽ họ còn chưa biết được ở đây có ngô đâu. Đối với họ, đây giống như là Thú Thần phù hộ cho bộ lạc, mới để cho Kiệt gặp gỡ tiểu giống cái.

Bạn đang đọc NHẬT KÝ XUYÊN KHÔNG ĐẾN DỊ GIỚI sáng tác bởi LaNgữYên

Truyện NHẬT KÝ XUYÊN KHÔNG ĐẾN DỊ GIỚI tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LaNgữYên
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.