Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cây Tre

Tiểu thuyết gốc · 1817 chữ

La Ngữ Yên ghé vào trên lưng lão hổ, nhéo nhéo mao, đã tìm gần hết ngày rồi mà vẫn không thấy. Mọi người đã bàn ngày mai quay trở lại sơn động, tuy cô có lòng muốn tìm tiếp nhưng cũng không thể để mọi người mất sức tìm mãi như vậy được. Cũng đến lúc quay về rồi.

Ngày tại lúc La Ngữ Yên đang không ngừng thất vọng, mấy người họ liên tục đáp xuống, cô phải nắm chắc lông của lão ổ mới giữ vững được bản thân không ngã.

Phía trước là một vách núi đá ngăn trở, không thể bay lên cao. Các thú nhân đành đáp thấp xuống để tìm đường.

“Ở đây có đường đi qua.” Sau tiếng nói đó của Già Kha, mọi người liền chạy nhanh về phía đó.

Đi qua vách núi đá một đoạn là mọi người không thể qua được nữa. Vài thú nhân lần lượt biến thành nhân hình, La Ngữ Yên bò xuống lưng hổ, nhìn phía trước. Nơi đây một mảnh cỏ cây xanh um, xen kẽ có thể nhìn thấy bên trong là từng viên từng viên đá pha lê trong suốt.

Các thú nhân cảnh giác xem xét xung quanh an toàn mới dẫn theo hai giống cái tiến vào trong.

“Có phải nơi này không?” Già Kha không giấu nổi tò mò, hắn chưa đến đây bao giờ. Nhìn nơi này không giống như sẽ có cây mọc.

La Ngữ Yên sờ sờ những viên đá pha lê chồng chất dày đặc dưới chân, bên ngoài chỉ thấy một ít, không ngờ bên trong lại nhiều như vậy. Hầu như mọi người đều phải dẫm lên mặt viên đá để đi.

“A a a a, Ca ca xem này, trong viên đá này có cây. Nhìn thật lạ nha!” Khả Lan reo lên, chỉ vào một viên đá to bên cạnh, bên trong có thể nhìn rõ được mầm của cây đang phát triển.

Đối với thú nhân, chỗ này là một nơi xa lạ chưa bao giờ đặt chân đến, họ cũng không thể lý giải được tại sao trong viên đá trong suốt này lại có mầm cây.

"Muội đừng động vào nó, chỗ này có nhiều vật kỳ lạ như vậy, cẩn thận nguy hiểm." Ngã Đạt kéo Khả Lan đến bên cạnh mình răn dạy.

"Có lẽ là Măng tre." La Ngữ Yên đã thấy nó quen thuộc rồi, nhưng không thể nhận rõ được vì mấy cái mầm kia còn chưa mọc lên khỏi mặt đá.

Khả Lan vui vẻ quan sát cái mầm cây to kia: “Thật sao Yên Yên tỷ, nếu cái này là măng tre, vậy chúng ta đến đúng chỗ rồi.”

“Nhưng xung quanh đây chỉ có mầm đang mọc và cỏ thôi, không hề thấy một cây tre nào. Lẽ nào nó không mọc dưới đất à....” Bố Khắc La, thú nhân hình báo hoa mai, lên tiếng, tuy nói nhỏ nhưng mọi người vẫn nghe rõ ràng.

Đạt Nhĩ vỗ đầu hắn một cái, “Ở đây không có nước, nếu không mọc ở mặt đất thì mọc ở trên trời à? Ta còn chưa thấy cái cây nào mọc trên trời đâu.”

‘ở trên trời’, La Ngữ Yên, Khắc Lai Kiệt và Ngã Đạt cùng ngẩng đầu nhìn lên trời, rồi sững người. Mấy người còn lại thấy thế cũng nhìn lên theo.

Đây là một hình ảnh đồ sộ nhất La Ngữ Yên từng nhìn thấy, phía bên trên mấy phiến đá cư nhiên mọc ra rất nhiều cây tre xanh biếc đang lay động đầy sức sống. Đây thực sự là cây tre!

“Lần đầu tiên ta thấy cây mọc trên trời. Thật thần kỳ!” mọi người ngạc nhiên đến há hốc mồm, đến cả La Ngữ Yên cũng bắt đầu hoài nghi nhân sinh, không phải cô chưa nhìn thấy thực vật biến dị, đến cả động vật biến dị trong rừng cũng đầy rẫy. Nhưng biến dị kiểu này thì.... (˚▲˚)/ thật sự nằm ngoài sự hiểu biết của cô rồi.

Bởi vì càng đi vào trong, quái thạch càng dày đặc, còn cao tới gần mười thước. Mấy người quyết định đi lên trên xem một chút, Khắc Lai Kiệt ôm La Ngữ Yên, Ngã Đạt ôm Khả Lan, quái thạch này dù cao cũng không làm khó được thú nhân. Mấy thú nhân mượn lực nhảy lên trên.

Nhưng lên tới mặt trên rồi, mấy người lại câm nín, không có chỗ nào để đứng a! Cũng may là quái thạch có nhưng chỗ rất cao, cũng phải 10m, cây tre từng cây đứng sừng sững trên đỉnh. Khắc Lai Kiệt cẩn thận đặt La Ngữ Yên xuống trên mặt quái thạch nổi lên, còn chính hắn cơ hồ là cùng cây tre ôm một đoàn, “Yên Yên đừng nhúc nhích nha, cẩn thật rơi xuống dưới.” Tuy quái thạch cao, nhưng mặt trên lại rất bé, cơ hồ chỉ đứng được một người, không cẩn thận rất dễ ngã xuống dưới. Với cái chiều cao hơn kia, nhất định sẽ làm Yên Yên bị thương, thật là làm hắn lo sốt vó mà.

“Kiệt, nhìn ngươi cứ như con gấu ấy, ha ha ha...” Già Kha đứng cách đó không xa cười nhạo. Mấy người khác nhìn thấy cũng cười to, thật sự rất buồn cười mà, một thú nhân cao hai mét, ôm chặt lấy thân cây không rời, thật là rất buồn cười. La Ngữ Yên cũng mỉm cười, nhưng cô không để Khắc Lai Kiệt nhìn thấy, biết hắn lo cho cô mới phải đứng ở đây, thật sự rất cảm động đó.

Rừng cây tre này rất lớn, nhìn kỹ mới phát hiện, tre ở đây không to như trong thung lũng, mỗi cây ước chừng đường kính 20cm, đường kính nhỏ nhất cũng chỉ khoảng 5cm, thân cây thon dài, cao ngất, lá tre hẹp dài có hình ngọn giáo, trên mặt lá không có mao, mặt trái ngược lại có lông tơ nho nhỏ -- quả nhiên là cây tre chính tông. Tuy thỉnh thoảng cũng có một ai cây có màu xanh đậm một cách kỳ lạ, nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến niềm vui sướng bây giờ của La Ngữ Yên.

Các cây tre mọc dày đặc, gần như là từng cây xen kẽ vào nhau, các bộ rễ nối liền với nhau rậm rạp, vô hình chung đã tạo thành một tấm lưới bằng rễ tre, bao bọc cả một mảnh rừng bên dưới. Bây giờ La Ngữ Yên mới bừng tỉnh, mấy quái thạch kia có thể là hạt giống, nơi tre con mọc ra.

La Ngữ Yên nhìn từng quái thạch dưới chân mà vui sướng, có tre là có măng – măng từ xưa còn được xưng là “Một trong những thứ ăn trân phẩm, rất nhiều người nghĩ nó không dinh dưỡng, kỳ thực ngược lại, giá trị dinh dưỡng của nó phi thường cao, có thể là thuốc giúp thanh nhiệt tiêu đàm, ích khí cùng một số bệnh dạ dày. Ngoài ra măng còn có đặc điểm là giảm béo, lượng đường, tăng chất xơ cho cơ thể, dùng măng có thể giúp tăng cường hệ tiêu hóa, biếng ăn.

La Ngữ Yên nhìn từng quái thạch dưới chân mà nuốt nước miếng : Thịt xào nấm măng, thịt gà xào măng, măng tươi xào tỏi, thịt bò xào măng, chân giò hầm măng, canh gà hầm măng, măng kho thịt, canh măng hầm xương, măng ngũ sắc xé sợi.... Đúng rồi, còn có măng ngâm chua! Thứ này rất tốt, có thể lưu trữ được thời gian dài, hơn nữa vị chua chua ngọt ngọt, rất thích hợp làm món khai vị ăn kèm với bánh bao hoặc cháo.

Vì thế La Ngữ Yên cúi đầu tìm kiếm dưới chân, bên trong những quái thạch chỉ có mầm măng nhỏ còn chưa lớn, không thể đào được. Còn măng tre đã nhú đầu ra khỏi quái thạch lại không dễ tìm, La Ngữ Yên cúi sát người xuống nhìn mà vẫn không thấy bất kỳ cái măng tre nào mọc lên. Ngay tại lúc La Ngữ Yên đang băn khoăn không biết làm sao thì Khắc Lai Kiệt lên tiếng: “Yên Yên, ngươi đang tìm gì thế?” Hắn nhìn Yên Yên đã lâu, thấy nàng đổi tới đổi lui nhưng không có thu hoạch gì, hắn cũng nghi hoặc cúi xuống nhìn.

“Ta đang tìm măng, chính là mầm non của cây tre, nhọn, có màu thổ hoàng sắc. A Kiệt, ngươi có nhìn thấy cái nào không?”

Khắc Lai Kiệt nghe La Ngữ Yên miêu tả, nhìn kỹ dưới chân, thật sự không có cái nào giống như vậy, bèn chỉ nói: “Chúng ta xuống dưới tìm đi, bên trên này chỉ có tre trưởng thành thôi, không có cây con.”

“Được a.” Khắc Lai Kiệt lại ôm La Ngữ Yên nhảy xuống dưới. Bên dưới không gian rộng dãi hơn ở trên, tìm măng cũng dễ dàng hơn.

“Chỗ này không có mầm tre nào, chắc phải đi sâu hơn vào trong. Mọi người chia ra tìm măng đi, nhìn thấy cái nào nhọn, có màu thổ hoàng sắc thì đào.” Khắc Lai Kiệt nhìn xung quanh rồi nói với mọi người.

“Được, mọi người dựa theo miêu tả mà tìm, hai người một đội, nhớ chú ý xung quanh, thấy nguy hiểm lập tức quay lại đây.” Ngã Đạt ngay lập tức phân phó, y sẽ dẫn theo Khả Lan, muội muội phải trông thật kỹ, không đặt dưới mắt y không yên tâm.

Khắc Lai Kiệt và La Ngữ Yên vượt qua mấy quái thạch nhỏ bên ngoài, đường đi vào trong địa thế càng lên cao, cứ như dốc núi vậy, quái thạch lại trơn nhẵn như quả cầu thủy tinh được xếp lên nhau, rất khó để trèo lên.

Đi được một đoạn xung quanh bắt đầu có măng nhú đầu lên khỏi quái thạch, những cái măng đó cũng không lớn, mỗi cái chỉ như nắm tay, nhỏ nhỏ.

“Yên Yên, ở đây có dấu vết măng bị bẻ gãy.” Hắn để ý kỹ mỗi quái thạch, thấy một số cái đã mất chỉ còn lại gốc, dấu vết bám trên quái thạch cũng cho thấy có động vật không lớn từng đi qua.

“Không biết là động vật gì đã bẻ chúng, có lẽ ở bên ngoài chỉ còn măng nhỏ này thôi. Chúng ta đi tiếp một đoạn nữa vào trong xem có măng to nào không?” trong đầu La Ngữ Yên nhanh chóng lướt qua một loạt động vật ăn măng: gấu trúc, chuột. Ừmm hình như toàn là động vật nhỏ dễ thương. Không biết ở đây có thể nhìn thấy loại nào.

Bạn đang đọc NHẬT KÝ XUYÊN KHÔNG ĐẾN DỊ GIỚI sáng tác bởi LaNgữYên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LaNgữYên
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.