Chương 9
Quân nói anh sẽ lên hơi muộn. Tôi nhận thấy sự ngập ngừng của anh. Dù sao sau khi nói xong cái câu nhớ anh kia tôi cũng đoán trước được phản ứng của anh nên không quá để tâm lắm, chỉ ậm ờ vài câu rồi tắt máy.
Vinh Anh có qua chỗ tôi một lúc, mang cho tôi một ít hải sản ngon và hỏi thăm chuyện của Quân. Cậu ta có gửi lại lời an ủi và hỏi thăm của mình cho Quân.
Tôi hỏi:" Sao mày không gặp trực tiếp mà nói đi?!"
" Tao phải về quê gấp."
" Có chuyện gì à?"
" Ờ, chị tao kết hôn."
Tôi ngạc nhiên:" Má, tao tưởng chị Hoa sẽ mãi mãi làm bà cô luôn cơ. Thời thế thế thời nha~!!!!!"
Chị Vinh Anh hơn cậu ta tận mười một tuổi, tính hiện tại thì cũng đã hơn ba mươi rồi. Nhớ ngày xưa suốt ngày bị chị cầm dép đuổi đánh khắp phường, luyện ra một thân công phu tương đối, chí ít chạy nhanh nhất trường. Hoài niệm ghê, ha ha ha..... (=.=)/
Tôi lại hỏi:" Thế chú rể thế nào?"
" Cũng được, hơn bà ấy năm tuổi, làm nhà phiên dịch này nọ. Ông ta cũng tốt lắm, hai người đó hài hòa tốt lắm!" Vinh Anh nói ra lời này thì trông cậu ta khá mất mát, mặt hơi buồn buồn.
Tôi vỗ vai cậu ta mấy cái thật mạnh:" Con gái lớn rồi đương nhiên phải gả, âu cũng là chuyện tốt. Khi nào làm đám cưới??"
" Cuối tuần sau. Có rảnh thì ghé."
" Ok ok, lúc đấy tao sẽ sang."
Vinh Anh về thì căn phòng trọ lại trở nên trống vắng lạ thường, mọi thứ trở nên quạnh quẽ và im ắng tới trống trải. Nếu không có con Nạc đang duỗi lưng nằm trên kệ tủ, tôi còn tưởng đây chỉ là một bức tranh.
" ¿Es solitaria?"
( Có quá cô đơn không?)
Đăng bởi | Ủliễu |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 6 |