Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 8

Tiểu thuyết gốc · 663 chữ

Quân dạo gần đây đang chuẩn bị cho bài tốt nghiệp của mình, anh thường hay đến thư viện hơn, mang về nhà rất nhiều sách tham khảo và tài liệu chuyên ngành. Tôi dọn một góc bàn học của tôi cho anh để đồ, giúp anh đánh máy viết vài trang khi anh bận.

" Này, máu mũi kìa!!!" Tôi vừa quay sang nhìn thì đã thấy máu ở mũi anh đang chảy, tôi vội kêu lên, nhanh chóng rút mấy tờ giấy ăn nhét vào mũi anh. Anh cũng phối hợp ngửa đầu ra sau, lùi người lại từ từ nằm xuống.

" Anh đi ngủ đi, cũng 11 giờ hơn rồi."

" Ừm." Anh mệt mỏi nhắm mắt, mặc kệ đang nằm trên sàn cứ thế ngủ ngon lành. Tôi lấy gối kê dưới đầu cho anh nằm dễ chịu hơn, chỉnh quạt hướng phía anh.

~* Gâu gâu.

Tôi mở máy ra xem, là tin nhắn của Vinh Anh.

" Mai mày rảnh không?"

" Có. Sao?"

" Mai club của Trinh có chuyến đi chơi ở Hải Phòng, mày đi cùng tao nha."

" Sao rủ tao đi?? Cơ hội tốt cho chúng mày còn gì. (>'<)"

" (oo) Thế mày có giúp tao không đây? Đi một mình ngại lắm!!!"

Tôi nhìn Quân, anh nói mấy ngày này sẽ không đi đâu cả, anh muốn chuyên tâm vào bài hơn. Nghĩ một hồi, tôi nhắn lại cho Vinh Anh là mình không đi. Cậu ta kêu gào hò reo mấy lần nhưng mặc kệ, ôm Nạc đi ngủ cho tới sáng muộn hôm sau.

Quân dậy trước tôi, anh nấu ít mì với trứng. Mắt anh hơi thâm, da hơi nhợt nhạt, tôi thấy lo nên sờ thử tay anh, lạnh ngắt! Tôi hốt hoảng hỏi.

"Anh sao vậy???!!!"

Quân ôm chầm lấy tôi, khổ sở nói từng từ từng chữ.

" Ông nội..... anh..... ông anh...... đi rồi... Anh muốn..... anh..........."

Và sau đó anh không nói gì nữa. Hay đúng hơn là anh chẳng thể nói gì. Lồng ngực anh phập phồng lên xuống, dường như hít thở với anh lúc này thôi cũng đủ nặng nhọc và khó khăn lắm rồi. Tiếng hít thở của anh bất ổn và dồn dập, và tay anh cũng run rẩy theo từng hơi thở.

Quân kể cho tôi rất nhiều về ông nội anh. Ông là một thành phần trí thức cao, là một người hiền lành và ấm áp, là người mà anh thần tượng từ bé..... Anh vô cùng kính trọng và yêu quý ông nội. Và sự ra đi của ông khiến anh suy sụp và đau thương.

Quân về quê chịu tang ông, anh ở lại cả tuần liền. Khi anh gọi điện cho tôi thì đó đã là việc của năm ngày sau khi anh về quê.

" Em ăn chưa?" Tôi nhận ra giọng anh hơi khàn và thấp, nhưng có vẻ như tâm trạng anh đã tốt hơn.

" Rồi. Anh thì sao?"

" Chưa. Lát mới ăn. Em nhớ tắm cho con Nạc đấy, trời nóng thế này chỉ sợ lại có rận."

" Vâng."

" Lúc lên anh sẽ mang ít món ngon lên cho em. Đặc sản cả nhé!"

"...."

" Sao em không nói gì?"

"..... Anh bớt đau lòng." Tôi thấy mình dở tệ trong việc an ủi người khác thật!!!

".... Ừ. Còn tưởng em đang nhớ anh chứ." Quân trêu và sau đó là tiếng cười của anh ở đầu bên kia.

" Em nhớ anh." Tôi nói, và chắc chắn là tôi rất nghiêm túc.

Lần này Quân im lặng hơn nửa phút, tôi chào anh rồi cúp máy trước. Và tôi có thể cảm nhận được sự hồi hộp và xấu hổ của mình vì lượng máu đang chảy nhanh hơn so với bình thường trong tim tôi.

" ¡Venga ya! Es una pena!!!!!!"

(Không thể nào! Thật đáng xấu hổ!!!!!!"

Bạn đang đọc Nhật ký- Thường Nam sáng tác bởi Ủliễu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ủliễu
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.