Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 10

Tiểu thuyết gốc · 575 chữ

" El amor es impredecible, el amor es creativo, el amor requiere comunicatón y disciplina, es frustrante y emocionalmente exigente."

( Tình yêu là không thể nói trước được, tình yêu là sáng tạo, tình yêu đòi hỏi giao tiếp và kỉ luật, nó làm vỡ mộng và đòi hỏi khắt khe về cảm xúc.)

Quân nhìn tôi và nói những lời ấy. Tôi đương nhiên hiểu ý nghĩa câu nói đó nhưng không rõ lắm ý tứ của anh.

" Anh từ khi nào muốn viết văn bằng tiếng Tây Ban Nha vậy??"

Quân rất (○○) (==) (++) (~"~).

Tôi hoàn toàn không biết phải nói gì về biểu cảm của anh lúc này. Có ngạc nhiên có thất vọng có ỉu xìu có bực bội. (•'•)

" Anh đang bị mãn kinh à? Không, anh mới hai mấy thôi mà. Hay đói? Khát? Muốn tắm? Tức cảnh sinh tình???...."

"...... Anh phi thường muốn tông đầu vào tường."

" ?!!"

" Trước khi tông tường, anh rất muốn đập em vài phát cho bõ ghét...!!!!!"

" Hả?????? @,@"


Tôi về quê dự đám cưới của chị Hoa. Trong bộ váy cưới trắng tinh, chị trông đặc biệt xinh đẹp và hạnh phúc. Những tiếng cười nói, chúc mừng, trêu chọc như đang hòa vào nhau để làm nổi bật lên không khí hoan hỉ này.

Vinh Anh đã rơi nước mắt lã chã khi chị Hoa chuẩn bị lên xe hoa về nhà chồng, tôi cũng bị tâm trạng của cậu ta ảnh hưởng ít nhiều. Dù sao chúng tôi cũng lớn lên với nhau từ bé đến lớn, coi nhau như chị em ruột thịt. Tôi ôm chị thật chặt, tiễn chị về nhà người ta.

Sau khi dự lễ cưới xong tôi về nhà mẹ trước. Dượng đang ở nhà.

"... Con chào dượng." Tôi hơi ngượng ngùng vào nhà.

" Ờ ừ, Nam về rồi à? Con ăn gì chưa?? Để dượng nấu ít canh cho con nhé?"

" Thôi, con ăn no rồi."

Dượng xấu hổ cười:" Con muốn uống canh giải rượu không?"

" Vâng. Cảm ơn....dượng........."

Dượng nhanh chóng bê một bát canh ra cho tôi uống, khá ngon. Có vẻ như dượng đã nấu sẵn chờ tôi về rồi mang ra. Mẹ tôi chỉ biết nấu mấy món đơn giản, đây đương nhiên là dượng làm.

" Ngon không?" Dượng nhìn tôi, vẻ mong đợi. Tôi gật đầu cười cười, ông liền vui vẻ hẳn.

Thật ra dượng đối với tôi rất tốt, nhưng tôi lại quá e ngại nên mối quan hệ cứ ngượng ngập thế nào ấy. Tôi thực ra vẫn muốn mẹ và bố quay về với nhau. Dù điều này nghe có vẻ buồn cười và bất khả thi. Sẽ thật không phải nếu tôi phá vỡ hạnh phúc riêng của bố và mẹ, cả hai đều đã có gia đình riêng cho mình.

Đôi khi tôi thấy uất ức và tức giận khi nghĩ mình chỉ là người ngoài.

" Despacito. No hay necesidad de apapurarse." Dượng mỉm cười nhẹ nhàng với tôi.

( Chậm thôi. Không cần phải vội.)

Tôi ngạc nhiên nhìn ông. Sau đó cũng thả lỏng hai vai, cười nói.

" Vẫn chưa phát âm chuẩn đâu dượng."

" Thế à? Ngại quá, ha ha ha...."

Tôi có chút xúc động nói nhẹ:" ¡Muchas gracias! Padrastro."

( Cảm ơn. Dượng ạ.)

" Sí, de nada."

( Ừ, không có gì.)

Bạn đang đọc Nhật ký- Thường Nam sáng tác bởi Ủliễu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ủliễu
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.