Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2 Một câu chuyện

Tiểu thuyết gốc · 1106 chữ

Ăn xong buổi trưa, Khúc Tang lại vác rổ lên vai tiếp tục lên núi hái thuốc,ánh dương ngã vàng, mặt trời dần xế chiều, Khúc Tang lau vài giọt mồ hôi trên trán,cả người của cậu lúc này đều trở nên đen đúa và nhem nhuốc,Khúc Tang thở hộc hộc từng bước chạy về nhà

Về đến nhà, trời xanh đã bao phủ một màu cam đỏ, Khúc Tang bước vào nhà, cùng Đổng gia gia chào hỏi một tiếng rồi hai người cùng nhau ăn cơm

Ăn chiều xong, Khúc Tang đi ra sau nhà,lấy một thùng nhỏ kéo nước từ một cái giếng không xa từ đó lên ,đổ vào một cái thùng lớn,cứ thế với hình dáng gầy gò ốm yếu của Khúc Tang đã đổ hơn mười thùng, thùng nước lớn cuối cùng cũng đầy

Khúc Tang có sức khỏe tốt hơn so với các đứa trẻ đồng lứa trong trấn,có thể do từ nhỏ cậu chịu nhiều cực khổ,đến tuổi này của cậu đã có thể gánh được một thùng nước nhỏ

Khúc Tang cởi bộ y phục trên người ra,để trên mặt đất, rồi dùng hết sức nhảy vào thùng nước lớn

Phốc, nước văng lên tứ phía làm ướt một phần sân nhà, nước trong thùng cũng đổ ra ngoài hơn một nửa, Khúc Tang tắm rửa bên trong thùng lớn,tắm xong cậu lại dùng nước dư còn lại tẩy đi bộ y phục dơ bẩn của cậu

Cậu thay một bộ y phục khác, bộ y phục này cũng đã rất cũ kĩ, phía sau lưng của y phục đã bị tẩy đến trắng bệch

Làm xong mọi thứ, Khúc Tang háo hức chạy vào nhà, thường thì giờ này gia gia sẽ kể cho cậu nghe những câu chuyện kì lạ thú vị mà cậu chưa từng nghe đến

Khúc Tang bước vào nhà thấy gia gia đứng bên cửa sổ nhíu mày, Khúc Tang nghi hoặc hỏi :

"Gia gia ông sao thế ?"

Gia gia quay đầu,hai mày thả lỏng,ông nở nụ cười hàm hậu nói :

"Không có gì,chỉ là gia gia cảm giác hôm nay có chuyện gì đó không lành xảy ra" , Khúc Tang trầm mặc một hồi cười tinh nghịch nói :

"Có thể là do gia gia nghĩ nhiều thôi"

Ông cười cười không nói, Khúc Tang nhảy phịch một cái lên chiếc giường bằng gỗ,tay chân banh rộng ra hình chữ x,ánh mắt nhìn lên trần nhà nói

"Gia gia ông kể chuyện cho cháu nghe đi"

Ông vuốt bộ râu không dài của mình nói :

"Hôm nay thôi đi,để ngày mai ông kể"

Khúc Tang nhõng nhẽo nói :

"Cháu muốn nghe,cháu muốn nghe,...", vừa nói tay chân của Khúc Tang vùng vẫy

Lão già thở dài đi đến đầu giường ngồi xuống, vuốt đầu Khúc Tang,sủng nịch nói :

"Được rồi",ông lão trầm ngâm một hồi bắt đầu mở miệng kể chuyện, Khúc Tang cũng ngừng vùng vẫy làm nũng

"Đây là một câu chuyện của một người không biết tên, vào thuở xa xưa,cái lúc vạn vật chưa hình thành,bàn cổ chưa khai thiên, vũ trụ này chỉ là một mảnh hỗn độn, một bóng người không thấy rõ khuôn mặt xuất hiện, một kiếm bổ ra tinh không, từ đó sinh linh vạn vật từ từ xuất hiện,hồng hoang sơ khai, từng thế giới được sinh ra,từ thiên địa,cỏ cây đến động vật rồi đến nhân loại"

"Trải qua bao nhiêu kỷ nguyên cùng bao nhiêu thời đại,tinh không vũ tụ gặp phải một biến cố lớn không thể giải quyết, từ tận cùng tinh không xuất hiện một thiếu niên trẻ, không một ai biết tên của hắn,nên chỉ có thể gọi hắn là Vô Danh,Vô Danh dẫn đầu nhân loại lấy nhân gian cộng chủ vì là hiệu nhất hô bách ứng giải quyết đại kiếp nạn lúc bấy giờ,đương thời trở thành một vị cường giả mạnh nhất,trong lúc đó một vị cường giả đương thời khác đánh lén vị Vô Danh đó, cuối cùng vị Vô Danh đó vẫn lạc mà chết"

Một hồi lâu,không nghe gia gia kể nữa, Khúc Tang ngẩn đầu nhìn ông nói :

"Sao gia gia không kể tiếp",ông lão lắc đầu đáp:

"Đây chỉ là câu chuyện ông vô tình đọc trong một cuốn sách,mà cuốn sách lại không được nguyên vẹn nên ông cũng không biết cái kết như thế nào"

Khúc Tang trề môi nói :

"Cái tên ám toán vị Vô Danh đó thật khiến cho người khác chán ghét"

Ông lão cười cười nói :

"Không nên chỉ trích người khác khi chưa làm rõ được lý do, mọi việc trên đời này đã được sắp đặt, được một bàn tay vô hình khổng lồ bài bố,cháu không hiểu được đâu"

Khúc Tang có chút nghi hoặc trước lời gia gia nói, nhưng cậu vẫn mở miệng :

"Mặc dù nói như vậy cháu cũng không thích cái tên hèn hạ kia"

Ông lão không nói gì, vuốt đầu Khúc Tang nói :

"Ngủ sớm đi", Khúc Tang gật đầu,ông lão tắt đi ngọn nến trước bàn rồi ông lão cũng bước lên chiếc giường nhắm mắt

Hai ông cháu một chiếc giường, một tấm chăn yên lặng mà ngủ,an tỉnh mà say nồng,ánh trăng sáng xen vào cửa sổ cùng hắc ám như dệt ra một bức tranh tối tình người mà ấm áp , đối ngược với khung cảnh đêm bên ngoài,gió lạnh gào thét cùng hắc ám như đang phát thảo ra một hình ảnh lạnh lẽo và cô tịch

Ầm ầm ầm,...

Soạt soạt soạt,...

Tiếng gió cùng thanh âm thê lãnh xào xạc giữa đêm,như từng tiếng hú của từng con động vật hoang dã,ồn ào với từng tiếng bước chân càng ngày càng nhiều, tiếng gió hu hú như tiếng gào thét của chúng sinh của ai đó đang ai oán ,đang cầu khẩn giữa trời đêm lạnh giá,như một bài ca thê lương mà đẫm máu

Bên ngoài càng ngày càng sáng,ánh sáng màu vàng và làng khói ngạt thở dày đặt mà nổi bật giữa một đêm thăng trầm,mặt trăng phía trên cũng ngày càng mất bóng

Phía trong căn nhà khung cảnh vẫn còn giữ nguyên sự ấm áp,ông lão mi mắt giật giật, cảm giác bất an càng ngày càng mạnh,ông lão đứng dậy đi từng bước ra cửa

Động đậy khiến bên cạnh Khúc Tang cũng chợt tỉnh,cậu cũng bước theo phía sau lưng gia gia

Hai người một trước một sau từng bước đi ra cửa

Bạn đang đọc Nhân đạo thiên mệnh sáng tác bởi KhucTang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhucTang
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.