Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1 Đứa trẻ tên Khúc Tang

Tiểu thuyết gốc · 1006 chữ

Thiên Mệnh đại lục nơi tồn tại các sinh linh mạnh mẽ vượt qua nhận thức của nhân loại,di sơn đảo hải,dời núi lấp biển,tay ngắt nhật nguyệt tinh thần,chân dẫm vạn núi rung rẩy,sơn khuynh đảo hải,chúng sinh phàm nhân thấp kém chỉ có thể dựa dẫm vào các thế lực mạnh hơn để vùng vẫy giữa sinh và tử 

 

Thiên Mệnh đại lục bao la rộng lớn,núi non bát ngát, hùng vĩ, biển rộng vô cùng, vô tận,diện tích hơn cả vạn ngàn tỷ dặm,nhưng Thiên Mệnh đại lục chủ yếu chia làm 4 lục địa lớn làm đông châu vực ,tây hà vực ,nam man vực ,bắc an vực

 

Yến quốc nằm trên lãnh thổ của Thiên Mệnh đông châu vực,là một trong 3 đế quốc mạnh nhất đông châu

 

Phía tây Yến quốc,có một thôn trấn nhỏ tên Thanh Thạch trấn,trấn nhỏ an lành và yên tỉnh,bá tánh bình dân, bình minh vừa mới loé sáng đã bắt đầu mở mắt thức dậy mưu sinh,các chàng trai mạnh khoẻ nhất trấn đã bắt đầu đi lên thành để làm việc, những nông dân chân đất chất phác sáng sớm đã bắt đầu vác cày cuốc lên vai ra đồng

 

Phía xa xa mặt trời dần ló dạng,ánh sáng vàng nắng rọi khắp từng ngỏ ngách của Thanh Thạch trấn,đám trẻ con ồn ào lần lượt thức dậy và đi học

 

Thanh Thạch trấn bắt đầu một ngày ồn ào náo nhiệt và tấp nập mới,phía xa trong một con ngõ hẻm,một căn nhà gỗ cũ kĩ mục nát phía trên nóc nhà được phủ một đám rơm rạ, nhìn từ xa thì cứ nghĩ ngôi nhà này lung lay sấp sập bất cứ lúc nào 

 

Lúc này một đứa trẻ 13,14 tuổi bước ra khỏi nhà,trên thân thể gầy gò thiếu dinh dưỡng khoác một bộ y phục đen rách rưới còn có vài chỗ chấp vá,trên mặt chứa sự ngây ngô thuần khiết chưa lột xác để bước qua tuổi thiếu niên 

 

Trên má trái có một vết bỏng hình ngọn lửa khá kì dị,đặc biệt trong đôi con ngươi của đứa trẻ này lại là hai màu mắt khác nhau, một bên màu xanh biếc một bên màu xám tro 

 

Bên trong căn nhà là bốn bức tường bằng gỗ, gốc nhà có một chiếc giường cũ kĩ giành cho hai người,chính giữa nhà là một cái bàn và hai cái ghế làm đơn giản bằng cây, một chân bàn thậm chí bị gãy phải kê bằng một cục đá 

 

Lúc này một lão già đang ngồi uống trà trên cái bàn gỗ, khuôn mặt ông lão hiền hậu chất phát,tóc râu đều đã bạc trắng,lão già hướng ánh mắt ra ngoài cửa mở miệng nói :

 

"Khúc Tang đi đường cẩn thận" ,giọng nói ông lão ồn ồn trầm ổn bao hàm sự ôn hoà và quan tâm bên trong 

 

Đã bước ra ngoài cửa,đứa trẻ tên Khúc Tang quay đầu nhìn vào trong nhà cười nói :

 

"Vâng,Đổng gia gia" ,giọng nói Khúc Tang non nớt hướng vào trong nhà vang lên,vừa nói xong cậu đã chạy thẳng ra ngoài ,hướng phía trên núi chạy lên 

 

Khúc Tang là một đứa trẻ mồ côi được Đổng gia gia nhặt từ trên núi về,ban đầu người trong trấn cũng không ai thích cậu vì vẻ ngoài của cậu khá kỳ dị,ai cũng tránh né xa xa Khúc Tang nhưng theo thời gian trôi qua, Khúc Tang từng giờ từng phút từng ngày lớn lên, người trong trấn cũng dần quen thuộc với Khúc Tang,ai cũng quen với bộ mặt kỳ dị của cậu

 

Mặc dù cũng không ai muốn đi quá gần với Khúc Tang nhưng người trong trấn ai nấy đều có cảm tình với cậu vì cái tính tinh nghịch hay trêu đùa làm người khác vui cười của cậu

 

Khúc Tang chạy bộ lên núi hái một chút thảo dược đem lên thành bán kiếm một chút tiền,trên đường cậu thấy vài nông dân thật thà chất phát, cậu đều hô lớn chào hỏi,các nông dân nghe được tiếng chào hỏi cũng liền ngẩn đầu nở nụ cười hàm hậu

 

Đổng gia gia là thầy giáo,các lễ nghi,phép lịch sự cậu đều được Đổng gia gia dạy rất chú tâm, cậu cũng luôn nhớ từng câu từng chữ mà gia gia dạy

 

Buổi trưa,cậu từ trên núi một mạch chạy về nhà, bước vào cửa cậu ngửi thấy mùi hương thức ăn thoang thoảng bay vào mũi

 

Cậu không chừng chờ đẩy cửa đi vào,trong nhà bày vài đạo món ăn bắt mắt trên bàn, Khúc Tang để rỗ thảo dược từ trên vai xuống,lên trên ghế ngồi

 

Đổng gia gia trầm giọng :

 

"Khúc Tang đi rửa tay", giọng nói uy nghiêm của Đổng gia gia khiến Khúc Tang không thể không đứng dậy đi rửa tay 

 

Khúc Tang rất tôn trọng Đổng gia gia không đơn giản gia gia là trưởng bối,mà Khúc Tang xem Đổng gia gia là người thân duy nhất trong đời của cậu, từ lúc cậu biết suy nghĩ gia gia là người luôn luôn chăm sóc lo lắng cho hắn 

 

Lúc cậu bệnh gia gia là người thức trắng đêm chăm sóc hắn, lúc cậu giận lẫy khóc lóc gia gia cũng là người giỗ giành hắn, mặc dù đôi lúc Đổng gia gia rất nghiêm khắc nhưng mỗi lần hắn gây họa,gia gia luôn là người đứng phía trước hắn thay hắn xin lỗi người khác,gia gia luôn vì cậu mà hạ thấp bản thân mình, luôn vì cậu mà che chở đứng phía trước,gia gia sống rất điểu thấp cũng không bao giờ khoa trương, hắn luôn nhớ rõ gia gia luôn nói với hắn một câu 

 

"Chúng ta là người trong cùng một trấn, phải học cách tha thứ và xin lỗi,đừng lấy một cái lỗi lầm không rõ mà chỉ trích người khác, như vậy chỉ khiến lòng người ngày thêm dối trá mà thôi"

Bạn đang đọc Nhân đạo thiên mệnh sáng tác bởi KhucTang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhucTang
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.