Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiên Nguyên Thành

Phiên bản Dịch · 1311 chữ

Sơ Tinh thầm giật mình.

Phải biết rằng, khoảng mấy tháng trước đó, người này mới chỉ đạt đến ngũ tầng, nhanh như vậy đã tấn thăng bát tầng? Tốc độ tu hành bậc này, quả thực nghe mà rợn cả người.

Nàng thu hồi ánh mắt, cụp xuống, song quyền nhẹ nhàng nắm chặt lại, sát cơ quanh thân phun trào.

Bên kia, dường như Lục Diệp cũng có cảm giác, hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn về phía Phong Hoa viện đối diện. Trong nháy mắt vừa rồi, hắn cảm nhận được có người đang nhìn trộm mình, nhưng bốn phía nhiều người phức tạp, không thể xác định đối phương là ai.

Hổ Phách ăn no, lại từ bên cạnh thể tu kia, nhảy trở về.

Dường như thể tu với thân hình to lớn kia còn có chút không nỡ, ồm ồm hỏi một câu: "Nó tên gì?"

"Hổ Phách."

Thể tu ấy gật gật đầu: "Cự Giáp."

Đây là tên của gã.

Đúng lúc này, một linh khí phi hành hình thuyền lớn từ nơi xa nhanh chóng bay tới, nhìn tiêu chí trên thuyền lớn này, rõ ràng là tu sĩ Phong Hoa viện bên kia phấn chấn hơn không ít, bởi vì người tới là Chiếu Nhật sơn.

Rất nhanh, thuyền lớn của Chiếu Nhật sơn đã hạ xuống, một thanh niên tu sĩ mặt mày anh tuấn dẫn đầu, gần một trăm người tụ họp với Phong Hoa viện. Trong lúc ấy, cục diện lập tức trở nên náo nhiệt, sư huynh sư muội ríu rít không ngừng, vui vẻ hòa thuận, hiển nhiên giao tình giữa tu sĩ hai nhà này không tệ.

Trái lại người Thần Ẩn cung bên kia, sắc mặt ai nấy đều ngưng trọng.

Kỷ Viêm, người trước đó từng tới lôi kéo Lục Diệp, đang đứng bên người một nam tử có làn da màu cổ đồng, thấp giọng nói: "Sư huynh, Lăng Vân điện bên kia còn bao lâu nữa mới tới?"

Nam nhân có làn da màu đồng cổ, chính là người dẫn đội của Thần Ẩn cung lần này, cũng là trấn thủ sứ trụ sở Thần Ẩn cung, Cổ Tham Dương.

"Sợ là Lăng Vân điện không tới được." Cổ Tham Dương mở miệng nói: "Bọn họ muốn chạy tới ít nhất cũng cần hai ba canh giờ nữa, mà Vô Lượng Thận cảnh sẽ mở ra rất nhanh."

Kỷ Viêm lo lắng không thôi: "Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Nếu chúng ta đi vào, chính là cục diện lấy một địch hai, phải rút lui sao?"

Cổ Tham Dương lắc đầu: "Chưa chiến đã e sợ, nếu để lan truyền ra ngoài ngày sau Thần Ẩn cung ta làm sao ngẩng đầu làm người được nữa? Bối cảnh Vô Lượng Thận cảnh đa dạng, chỉ cần không phải mấy nơi kia, coi như chúng ta lấy một địch hai thì đã làm sao? Có đôi khi không phải nhiều người thì nhất định có thể làm nên chuyện."

Gã vừa dứt lời, bỗng nhiên sương mù trong sơn cốc phun trào kịch liệt.

"Muốn mở rồi!" Có người quát khẽ.

Trong chớp mắt, sơn cốc đang ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều tập trung vào sương mù phía trước.

Trước ánh nhìn chăm chú của bọn họ, tầng sương mù đang quay cuồng phía trước chợt tụ về các hướng khác nhau, rất nhanh đã hiện lên từng vòng xoáy to nhỏ.

Chỉ trong giây lát, sương mù cuồn cuộn đã dừng lại, chỉ có từng vòng xoáy kia vẫn còn đang chầm chậm xoay tròn, bên trong lộ ra khí tức không hiểu.

"Sư huynh." Kỷ Viêm hô một tiếng.

Cổ Tham Dương vung tay lên: "Vào!"

Bọn họ đã quyết nghị đi vào Vô Lượng Thận cảnh, đương nhiên sẽ không vì chút bất lợi trước mắt mà lùi bước. Cổ Tham Dương vừa nói như vậy, đã dẫn đầu nhảy xuống một vòng xoáy ở gần mình nhất, hình bóng lập tức biến mất không thấy đâu nữa. Có gã dẫn đầu, từng tu sĩ Thần Ẩn cung cũng theo sát phía sau.

Chỗ cơn cốc đối diện, tu sĩ Phong Hoa viện và Chiếu Nhật sơn đã tụ hợp cùng nhau, cũng theo chân người dẫn đội mỗi bên, nhảy vào cùng một vòng xoáy sương mù.

Ngay lúc đó, đám tán tu rải rác ở bốn phía sơn cốc, cùng đội ngũ của mình, cũng nhảy xuống vòng xoáy ở các hướng khác nhau.

Pháp tu ria mép kết đội cùng Cự Giáp kia đã trở về, xem bộ dáng dường như không lôi kéo được nhân thủ, vẻ mặt có đôi chút tức giận, âm thầm oán giận lòng người mỏng lạnh, bây giờ muốn tìm người thích hợp để hợp tác cũng khó như vậy. Sau khi gã trở về, nhìn thấy Cự Giáp vẫn đang há miệng lớn ăn không ngừng, trong lòng tức giận đến đạp cho đối phương một cước, nói: "Đứng dậy, đi!"

"Ừm."

Cự Giáp nhét thịt thú trong tay vào miệng, quai hàm phồng lên cao cao, rồi đi theo pháp tu ria mép tiến vào một cái vòng xoáy.

Lục Diệp cũng nhảy vào vòng xoáy bên cạnh, vốn dĩ hắn còn muốn đứng bên ngoài, xuyên thấu qua vòng xoáy quan sát hoàn cảnh bên trong một chút, cuối cùng nhìn mãi cũng không thấy gì.

Lục Diệp theo vòng xoáy kia xông vào mê vụ, chợt thấy một loại cảm giác không trọng lực được gia trì trên người mình. Nhưng ngay sau đó, hắn đã tự mình ổn định ở giữa không trung.

Bốn phía truyền đến từng tiếng ồn ào, Lục Diệp quay đầu nhìn lên, chỉ thấy các tu sĩ trước đó đã nhảy vào vòng xoáy, có một người tính một người, tất cả đều bị dừng lại giữa không trung.

Hắn quay đầu nhìn lại đằng sau, dường như màn trời tối tăm mờ mịt nơi đó đã bị phá ra thật nhiều lỗ thủng, và từ bên trong lỗ thủng, vẫn có thật nhiều tu sĩ liên tục không ngừng nhảy vào.

Lục Diệp thử điều động linh lực, đúng là không thể thúc giục được.

"Chính là Tiên Nguyên thành!" Có người hét to một tiếng.

Dường như lời này đã đưa tới một loại khủng hoảng gì đó, rất nhanh đã khiến một đám người miệng phun hương thơm.

Lục Diệp quay đầu lại, chỉ thấy phía dưới có một tòa thành lớn nguy nga khắc sâu vào tầm mắt. Thành trì hùng tráng kia, chiếm diện tích cực lớn, nhưng dường như nó đã trải qua chiến tranh, khắp nơi đều là cảnh tượng đổ nát thê lương, ngay cả bức tường thành cao hơn mười trượng cũng sụp đổ từng đoạn.

Thậm chí một vài chỗ trên tường thành, còn xuất hiện vết trảo thật lớn.

Tựa như từng có quái vật khổng lồ nào đó, dựa vào móng vuốt của bản thân để leo lên trên tường thành, và dấu vết ấy vẫn còn được lưu giữ bên trên.

Tiếp theo là mảng lớn vết máu màu đen. Bên trong những vết máu kia còn tràn ra sương mù đen nhánh, khiến người ta mơ hồ, khó mà cảm nhận được chính xác.

Lục Diệp rũ mắt xuống, sắc mặt trở nên ngưng trọng.

Căn cứ theo tình báo mà hắn mua được từ Thiên Cơ thương minh, Vô Lượng Thận cảnh nối liền với rất nhiều tiểu không gian khác nhau, mỗi một tiểu không gian đều là một di chỉ của thế lực cổ xưa. Và không một ai hay biết những thế lực đó thuộc niên đại nào, và làm sao bị diệt.

Bạn đang đọc Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi monmeoo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 193

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.