Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hung Hăng Mắng Chửi!!!

Phiên bản Dịch · 1342 chữ

Có một vài Vô Lượng Thận cảnh không quá nguy hiểm, thậm chí còn có chỗ tốt rất lớn. Sau khi thế lực bên đó bị diệt, đã để lại rất nhiều bảo vật, còn có túi trữ vật của các tu sĩ bao năm qua tiến vào, sau khi chết rồi đã lưu lại nơi đây.

Có người từng phát hiện một khu Dược viên xa xưa ở bên trong Vô Lượng Thận cảnh, mỗi một gốc dược liệu bên trong Dược viên đều có giá trị liên thành.

Có người từng lấy được một món linh bảo từ bên trong Vô Lượng Thận cảnh, từ đó thực lực tăng nhiều.

Còn có người từng đạt được truyền thừa do chí cường giả lưu lại bên trong Vô Lượng Thận cảnh. . .

Cho nên Vô Lượng Thận cảnh mới có lực hấp dẫn lớn đối với tu sĩ như vậy, mỗi lần Vô Lượng Thận cảnh xuất hiện, chắc chắn sẽ khiến tu sĩ bốn phía đến đây thăm dò.

Nhưng bởi vì di chỉ khác nhau, cho nên mức độ nguy hiểm cũng không giống nhau.

Và không thể nghi ngờ, khu vực Tiên Nguyên thành này là một nơi rất nguy hiểm trong tất cả những không gian nhỏ có liên thông với Vô Lượng Thận cảnh. Trong này có một ít nguy hiểm mà tu sĩ cấp độ Linh Khê cảnh khó có thể ngăn cản được, một khi đụng phải, trên cơ bản đều phải chết.

Chủ yếu nhất là, bên trong Tiên Nguyên thành, có thật nhiều linh thể. Dường như những linh thể kia đều là tu sĩ bản địa của Tiên Nguyên thành. Bọn họ đã chết khi Tiên Nguyên thành bị hủy diệt, sau đó biến thành linh thể bị vây ở nơi này. Có một số linh thể không ý thức, chỉ biết làm những việc từng thực hiện lúc còn sống theo bản năng, nhưng cũng có một số linh thể vẫn giữ lại linh trí khi còn sống.

Cho nên ở Tiên Nguyên thành, nguy hiểm có thể gặp phải không chỉ đơn giản là tu sĩ đối địch, còn có bản thân Tiên Nguyên thành nữa.

Lục Diệp nghĩ tới đủ loại tin tức có liên quan tới Tiên Nguyên thành trong trí nhớ, lại nhìn về phía cung điện khổng lồ nằm ngay giữa trung tâm thành trì bên dưới, đang khe khẽ lay động, trong lòng âm thầm quyết định, tuyệt đối không thể đi vào chỗ kia.

Bởi vì đó chính là phủ thành chủ Tiên Nguyên thành, có thể ẩn chứa linh thể của thành chủ Tiên Nguyên thành!

Tiếng mắng chửi từ bốn phía càng thêm vang dội. Nếu bọn họ biết lần này Vô Lượng Thận cảnh liên thông đến Tiên Nguyên thành, chỉ sợ không có mấy tu sĩ nguyện ý tiến đến, bảo vật tuy tốt, nhưng cũng cần có mạng mới hưởng được.

Lục Diệp không chửi rủa, nhưng trong lòng hoặc ít hoặt nhiều cũng có chút tiếc hận, bởi vì trong số những tiểu không gian liên thông với Vô Lượng Thận cảnh, có một chỗ gọi là Đại Phạm điện, ở trong đó có rất nhiều sách cổ trân quý. Dù không biết bởi vì nguyên nhân gì mà không thể mang nó ra bên ngoài được, nhưng tu sĩ lại có thể đạt được đủ loại truyền thừa ở trong đó, bao gồm cả truyền thừa linh văn sư.

Đại Phạm điện là nơi tất cả các tu sĩ đều nguyện ý đi.

Chỉ cần tiến vào, nhất định có thể được chỗ tốt, hơn nữa còn không có bao nhiêu nguy hiểm.

Dù các tu sĩ bốn phía chửi rủa nhiều tới cỡ nào, cũng không thể thay đổi tình cảnh hiện giờ, tất cả đã tiến vào rồi, không thể lui ra ngoài nữa.

Chỉ có thể chờ đến lúc hết thời gian, bị Tiên Nguyên Thành đẩy ra thôi.

Bỗng nhiên một lực hút khổng lồ truyền đến từ phía trước. Một cái chớp mắt tiếp theo, thân hình đám người đang lơ lửng trên không trung, trực tiếp mất tự chủ rơi xuống phía dưới. Tiên Nguyên Thành trong tầm mắt, nhanh chóng phóng đại.

Từng đợt kinh hô vang lên từ bốn phương tám hướng.

Lần này có khoảng sáu bảy trăm tu sĩ tiến vào Vô Lượng Thận Cảnh, nhiều tu sĩ như vậy, đương nhiên khung cảnh cả đám rơi xuống cực kỳ hoành tráng rồi.

Mà rơi xuống từ độ cao này, kể cả thể tu như Cự Giáp, cũng phải mất mạng. Đây không phải vấn đề về thể phách mạnh hay không, chỉ là quá cao rồi, té xuống tất không còn hình người nữa.

Tất cả mọi người đang thúc giục linh lực, nhưng linh lực trong cơ thể lại như một đầm nước đọng, dù làm kiểu gì cũng không khởi động được.

Những tu sĩ không biết rõ tình hình, tâm thần trực tiếp đại loạn, tiếng mắng chửi càng thêm hung hăng, có người còn kêu khóc bản thân còn chưa sống đủ, chưa muốn chết vân vân...

Căn cứ theo tình báo của Thiên Cơ Thương Minh, Lục Diệp đã được biết về tình huống này, cho nên hắn chẳng hề bối rối, chỉ là hết lần này tới lần khác thử điều động linh lực xem sao.

Mà trong quá trình rơi xuống, thân hình đám người lại không chịu khống chế, liên tục chuyển động trái phải, giống như cả đám bọn họ đều bị cuốn vào bên trong một luồng gió hỗn loạn, chỉ có thể tùy ý mặc nước chảy bèo trôi, không thể tự khống chế cơ thể mình, cảm giác cực kì không ổn.

Ban đầu, tu sĩ ria mép kia và Cự Giáp ở cách Lục Diệp không xa, nhưng sau một lát rơi xuống, đã không thấy bóng dáng, tăm hơi đâu nữa, cũng không biết bọn họ đã chạy đến chỗ nào rồi.

Trong từng tiếng hoảng sợ kêu to, tất cả mọi người càng ngày càng gần mặt đất, lúc còn cách mười trượng, thân hình dang nhanh chóng rơi xuống mới chững lại mãnh liệt, đột ngột giảm tốc độ.

Ngay khi còn cách mặt đất ba trượng, thứ lực lượng trói buộc đám người bọn họ kia, đột nhiên biến mất.

Có tu sĩ đã chuẩn bị sẵn từ trước, lập tức điều động linh lực, thoát được vận mệnh bị té ngã. Nhưng những tu sĩ không kịp chuẩn bị kia lập tức gặp phải xui xẻo, tất cả đều dùng đủ các loại tư thế qúai đản mà ngã xuống, tuy độ cao này không đủ để lấy mạng các tu sĩ, nhũng trên người vẫn dính một chút đầy bụi đất.

Lúc Lục Diệp rơi xuống đất, hắn cũng thuận thế ngã lộn nhào về phía trước, sau đó mới đứng dậy, bàn tay đè chuôi đao, ngầm thúc giục linh lực, nhìn khắp chung quanh.

Không có người khác, xung quanh chỉ có một mình hắn, vị trí này là một lối đi, hai bên đường xuất hiện không ít kiến trúc có hình dáng cửa hàng, nhưng phần lớn những kiến trúc này đều lộ ra điểm rách nát.

Vừa rồi khi tất cả mọi người tiến vào Tiên Nguyên Thành, trận hình đều bị rối loạn. Ban đầu tu sĩ ba thế lực tụ tập cùng một chỗ, chiếm giữ ưu thế rất lớn, dù sao nhiều người cũng tượng trưng cho lực lớn, nhưng bây giờ xem ra, nếu bọn họ muốn một lần nữa tụ tập nhân thủ lại, sẽ tốn không ít thời gian.

Đối với những tán tu thế đơn lực cô, không thể nghi ngờ chuyện này chính là tin tức tốt. Ít nhất là trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ không cần lo lắng sẽ đụng phải đội ngũ đông đảo của tu sĩ phe đối địch.

Bạn đang đọc Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi monmeoo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 131

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.