Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Truyền Thuyết Về Ứng Giao???

Phiên bản Dịch · 1308 chữ

Hắn vừa lao ra khỏi quặng mỏ, cách đó không xa lập tức truyền đến một âm thanh cùng loại với tiếng chim hót, Lục Diệp túm lấy Hổ Phách, vứt nó xuống mặt đất, để cho nó hóa thành nguyên hình rồi xoay người lên lưng hổ, phóng qua bên kia.

Giây lát sau, hắn đã hội hợp cùng Hách Nhân huynh muội và điên cuồng trốn chạy.

Mấy người vốn tưởng rằng lần này nhóm mình chọc tổ ong vò vẽ khẳng định sẽ bị đuổi giết, Lục Diệp còn tính toán xong xuôi rồi, nếu đám người tới không nhiều lắm, hắn sẽ cùng Hách Nhân huynh muội giết cái hồi mã thương, nhưng nếu rất nhiều người tới, hắn sẽ tách khỏi Hách Nhân huynh muội, sau đó thúc giục Phi Dực tiếp tục chạy trốn, hấp dẫn lực chú ý của địch nhân.

Phải biết rằng tốc độ của Phi Dực rất nhanh, cửu tầng cảnh bình thường ngự khí phi hành cũng không đuổi nổi.

Nhưng cả đám bọn họ đã chạy được một đoạn đường, vậy mà phía sau chẳng có chút động tĩnh nào cả, điều này khiến tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

Một lúc lâu sau, ba người một hổ vốn vội vàng hấp tấp lúc ban đầu lại đang đứng trên một sườn núi nhỏ, không có truy binh đánh tới, bọn họ cũng không cần chạy trốn nữa.

Hách Nhân mở miệng nói: "Nhất Diệp huynh, hình như chúng ta hiểu lầm rồi."

"Hiểu lầm gì cơ?"

"Đại khái là người của Kình Thiên tông, sẽ không đến đuổi giết chúng ta đâu." Vừa rồi gã đã truyền tin qua lại với La Phục một hồi, La Phục vừa đưa ra phán đoán này.

"Vì sao lại nói như vậy?"

"Ngươi xem. . . đầu tiên mấy chúng ta giết ba cửu tầng cảnh bên nhà người khác, lại giết thẳng vào mạch khoáng của bọn họ. Ở trong mắt Kình Thiên tông bên kia, bọn họ khẳng định rằng có thật nhiều người cùng tới gây bất lợi cho nhà mình rồi, nếu không bọn họ chẳng thể giải thích nổi vì sao bên mình lại chết nhiều người như vậy, hơn nữa trước khi ba cửu tầng cảnh kia chết, bọn họ còn không kịp phát bất cứ tin tức nào, có nỗi băn khoăn như vậy, lại thêm lúc này là đêm đen gió lớn, bọn họ nào dám tùy tiện xuất động nhân thủ, chắc hẳn lúc này đều đang rúc ở bên trong đại trận trụ sở cả rồi."

Lục Diệp vừa nghe, lại phát hiện rất có khả năng chuyện này đã diễn ra đúng như những lời Hách Nhân nói.

Tình huống của bọn họ ở bên này là gì, cũng chỉ có mình bọn họ biết, Kình Thiên tông bên kia không biết. Hiện giờ cả ba cửu tầng cảnh trông coi mạch khoáng đều chết rồi, mạch khoáng cũng bị công chiếm, hiển nhiên Kình Thiên tông bên kia sẽ có ngờ vực vô căn cứ, hơn nữa lúc này sắc trời tối đen một mảnh, đúng là bọn họ không dám tùy tiện phóng ra.

"Ca, huynh trở thành thông minh rồi?" Hách Thiến lộ vẻ mặt kinh ngạc nhìn Hách Nhân.

Hách Nhân liếc mắt nhìn nàng một cái, đương nhiên sẽ không nói cho nàng nghe đây là lời La Phục sư huynh suy đoán.

"Nhưng chúng ta cũng không thể lơ là thiếu cảnh giác, chờ đến lúc hừng đông, khẳng định là Kình Thiên tông sẽ phái người tiến đến mạch khoáng bên kia kiểm tra, đến lúc đó bọn họ sẽ biết được chân tướng."

Cũng không biết chờ đến lúc Kình Thiên tông bên kia làm rõ chân tướng vụ tấn công mạch khoáng bất ngờ này căn bản không phải do một đám người thực hiện, mà chỉ có mấy người chúng ta làm, chẳng biết bọn họ sẽ có tâm trạng gì.”

La Phục đang mang đội trên phi hành linh khí có hình dạng chiếc thuyền vừa chấm dứt đưa tin cùng Hách Nhân, vẻ mặt đầy kinh ngạc. . .

Kình Thiên tông không phái người đuổi giết mấy người kia, đây là đang muốn làm cái rắm gì chứ? Hiện giờ gã đã lôi toàn bộ nhân thủ trong tông ra đến đây rồi, kiểu gì cũng không thể mang theo mọi người đi ngắm cảnh đêm một vòng rồi chạy về được? Ngay tức khắc, trong lòng trăm mối ngổn ngang.

Một nén nhang sau, Lục Diệp cưỡi Hổ Phách, được Hách Nhân huynh muội dẫn dắt, đi tới phía trước một cái hồ.

Gió đêm thổi qua, hồ nước nhộn nhạo, dường như ngay cả không khí cũng trở nên trong lành hơn không ít.

Coi như lúc này bọn họ đã xác định được người của Kình Thiên tông không có đuổi giết tới, khiến cho tâm trạng cả ba người đều thả lỏng. Trước đây khi bọn họ còn ở trong Khoáng đạo, cần phải thời thời khắc khắc chú ý tới tu sĩ Kình Thiên tông, hiện giờ trên thân thể Hách Thiến đã nhiễm không ít máu, dấp dính vô cùng, nàng muốn tới nơi đây chủ yếu là để rửa sạch một chút.

Lục Diệp thì ngược lại, hắn cảm thấy không sao cả.

Hách Nhân đốt một đống lửa trại, lại một khối thịt thú lớn từ trong túi trữ vật, sau đó đặt lên lửa nướng, xem thủ pháp của gã, hiển nhiên cũng tinh thông kỹ thuật này.

Lục Diệp đưa mắt nhìn về phía Hách Thiến ở cách đó không xa, lúc này nàng đang đứng bên cạnh hồ nước, cũng không biết trong miệng thì thầm cái gì, bỗng nhiên sau đó lại ném vào trong hồ nước một món đồ, gây ra âm thanh rất lớn, bọt nước văng khắp nơi.

Dường như Hách Nhân đã nhận ra sự nghi hoặc của Lục Diệp, gã lập tức giải thích: "Nghe nói trong hồ này có một con Ứng Giao, rất thích ăn máu thịt, nhưng bình thường nó không đả thương người, cho nên mỗi khi tu sĩ tới đây lấy nước hoặc là nghỉ ngơi chỉ cần ném vào trong hồ một chút máu thịt là được."

"Ứng Giao?”

"Ta cũng chưa nhìn thấy nó, hẳn là một con rắn rất lớn."

Lục Diệp và Hổ Phách đồng thời nhớ tới thịt rắn nhẵn nhụi trắng nõn, trong bụng bắt đầu sôi ùng ục.

Hách Nhân ha hả cười nói: "Khắp các nơi trong Linh Khê chiến trường đều có truyền thuyết của riêng mình, ai mà biết là thật hay giả. Dù sao theo những gì ta được biết, gần như chưa có ai trông thấy Ứng Giao kia, đại khái chỉ là nghe nhầm đồn bậy mà thôi."

Rất nhanh sau đó, Hách Thiến đã tẩy rửa trở về, đầu tóc ướt sũng, thú thịt bên này cũng nướng chín rồi, mấy người nhanh chóng vây qua xâu xé.

Bận rộn tới hơn nửa đêm, cộng thêm lúc trước cả đám đã đại chiến một hồi, tự nhiên ai nấy đều có chút mỏi mệt, Lục Diệp và Hách Nhân huynh muội tĩnh toạ nghỉ ngơi, Y Y phụ trách cảnh giới bốn phía.

Trong lúc Lục Diệp tu hành, hắn cũng phân tâm kiểm tra tình huống linh khiếu của bản thân. Hơn nửa tháng trước, hắn đã mởi tới một trăm ba mươi lăm khiếu, hiện giờ chỉ cần hắn mở thêm một khiếu nữa là có thể đạt tới một trăm bốn mươi bốn khiếu, cũng tương đương với tu vi bát tầng cảnh.

Nhưng không phải cứ tu vi lên cao là chuyện gì cũng tốt.

Bạn đang đọc Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi monmeoo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 200

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.