Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chẳng Lẽ Hách Nhân Huynh Muội Bị Bắt Rồi???

Phiên bản Dịch · 1386 chữ

Cùng lúc đó, hơn mấy trăm dặm bên ngoài trụ sở Ngân Quang đảo, dưới tình huống La Phục và Thích Thạch không hề biết tình hình, bỗng nhiên cõng nồi oan uổng, hai người bọn họ lại đang ngồi đối diện, đánh cờ trắng đen.

Lại nói, từ trước khi Hách Nhân huynh muội quyết định hành động cùng Lục Diệp, bọn họ đã báo tin cho La Phục.

La Phục biết được chuyện Lục Diệp dùng tu vi thất tầng cảnh giết được Nguyên Quảng, đã khiếp sợ nửa ngày vẫn không hồi phục được tinh thần.

Phải biết rằng, kể cả gã một đấu một với Nguyên Quảng, cũng không dám nói mình có thể vững vàng thắng được đối phương. Về phần giết chết người nọ, tuyệt đối không có khả năng, dù sao người ta cũng là nguyên trấn thủ phó sứ của Kình Thiên tông, thực lực không thể coi thường.

Bây giờ, có người nói cho gã biết, một tu sĩ thất tầng cảnh vừa làm được chuyện gã mà không làm được? Dù đối phương có mượn dùng uy năng của một kiện trận đồ nhưng loại thực lực này cũng không khỏi có chút dọa người rồi.

Ở thời điểm Hách Nhân quyết định cùng hành động với Lục Diệp, kỳ thật trong lòng La Phục cũng không quá tán thành, bởi vì bọn họ đi tới đi lui trong trụ sở của người ta như vậy, khẳng định sẽ có mạo hiểm, nhưng cân nhắc tới chuyện Hách Nhân huynh muội đều là quỷ tu, am hiểu trốn chạy và ẩn nấp, cuối cùng gã đã không ngăn cản.

Gã biết rất rõ về thực lực của Hách Nhân huynh muội, một khi hai huynh muội bọn họ liên thủ, chắc chắn có thể chiến một trận cùng cửu tầng cảnh.

Lại nói, gã vốn cho rằng, khi Bích Huyết tông Lục Nhất Diệp tới mạch khoáng của Kình Thiên tông bên kia sẽ quay về mà chẳng được gì, nói không chừng bọn họ còn chịu người ta đuổi giết một hồi, bởi vậy gã đã đưa tin cho Hách Nhân, muốn đối phương tìm cơ hội mời Lục Nhất Diệp đến trụ sở nhà bọn họ làm khách.

Làm như vậy là vì gã từng nghe được một vài tin đồn rất kỳ lạ từ những con đường cực kỳ bí mật...

Nhưng những tin tức do Hách Nhân trả lời lại khiến gã hoảng hốt . . .

Rút cuộc thế đạo này làm sao vậy? Gã có cảm giác Tu Hành giới này có chút không giống những gì gã từng nhận thức?

"Tình huống thế nào?" Thích Thạch vừa hạ cờ vừa hỏi.

"Một lời khó nói hết. . ." La Phục cũng không biết nên giải thích như thế nào.

Nếu không phải La Phục đã biết phẩm tính của Hách Nhân, thậm chí kể cả hắn cũng không nhịn được sẽ hoài nghi có phải đối phương đã bị Kình Thiên tông bên kia bắt làm tù binh, sau đó làm phản, truyền lại một vài tình báo giả để lừa gạt mình hay không?

Thích Thạch nhíu mày nói: "Đám người Hách Nhân bên kia gặp nguy hiểm sao?"

La Phục lắc đầu, bỗng nói ra tên của ba người.

Thích Thạch nói: "Là ba cửu tầng cảnh của Kình Thiên tông?"

"Phải."

"Bọn họ đang đuổi giết Hách Nhân cùng Lục Nhất Diệp kia?"

"Bọn họ đã chết! Hiện giờ Hách Nhân huynh muội đã đi theo Lục Nhất Diệp giết vào bên trong mạch khoáng Kình Thiên tông, gặp một người giết một người, gặp hai người giết một đôi, phì phì, Hách Nhân nói bên kia đã giết tới máu chảy thành sông."

"Đánh rắm!" Thích Thạch không nhịn được bật ra một câu chửi thề.

"Ta cũng hiểu được hắn đang đánh rắm." La Phục cười khổ: "Sau đó ta đưa tin hỏi Hách Thiến, nàng cũng nói như vậy."

Thích Thạch trừng lớn con mắt: "Bọn họ công chiếm mạch khoáng của Kình Thiên tông?"

"Hình như có chuyện như vậy."

"Tuyệt đối không có khả năng!" Thích Thạch nói xong câu này, lại vội vàng liên hệ với Hách Thiến.

Một lát sau, gã nhận được câu trả lời, giống hệt những gì La Phục vừa nói lúc trước, chẳng có gì khác cả, bỗng nhiên trong lòng gã sinh ra một chút cảm giác hoảng hốt, cảm thấy hình như bốn phía không còn chân thật nữa. Một lát sau, gã chần chờ nói: "Chẳng lẽ Hách Nhân huynh muội bị bắt rồi?"

Hiển nhiên, gã cũng có chung suy nghĩ với La Phục.

Nhưng rất nhanh gã lại lắc đầu nói: "Nhưng nếu thực sự bị bắt, khả năng cao là bọn họ sẽ tự kết liễu mình, bọn họ còn không đến mức bán tông cầu vinh."

Chỉ là. . . Bốn người công chiếm mạch khoáng của Kình Thiên tông, việc này quá mức quái lạ.

"Chắc hẳn lúc này Kình Thiên tông đang tưởng chúng ta động tay chân." Thích Thạch lập tức chỉ ra một điểm mấu chốt: "Hơn nữa mạch khoáng của Kình Thiên tông gặp chuyện không may, khẳng định bên kia sẽ phái người đuổi giết đám Hách Nhân."

La Phục gật đầu: "Đó là một cơ hội!"

Không cần gã nhiều lời, Thích Thạch đã phản ứng lại, bỏ lại quân cờ trong tay xuống, nhanh chóng nói: "Ta đi triệu tập nhân thủ!"

Một lát sau, mấy trăm tu sĩ đã hội tụ tại quảng trường phía trước Thiên Cơ điện, tu vi từ lục tầng cảnh đến cửu tầng cảnh đều có. Hơn phân nửa số người có mặt tại nơi đây đều là tu sĩ của Ngân Quang đảo, cũng có một nhóm tán tu phụ thuộc vào Ngân Quang đảo, hoặc những tu sĩ đến từ các môn phái chi nhánh khác.

Nhưng không cần biết là tán tu phụ thuộc hay tu sĩ đến từ môn phái khác, một khi đã đến trụ sở Ngân Quang đảo này, nhất định phải nghe theo điều lệnh.

Ai cũng không biết đêm hôm khuya khoắt thế này, trấn thủ sứ và phó sứ triệu tập bọn họ tới làm gì, nhưng ai nấy đều mơ hồ có một loại cảm giác mưa gió ập tới rồi, chỉ là không người nào cảm thấy e ngại, ngược lại còn rất kích động là khác.

Phải biết rằng, tuy loại hành động đại quy mô thế này rất hung hiểm, nhưng tương ứng với đó, đây cũng là thời cơ tốt để kiếm công huân.

Trên thực tế, tu vi càng cao, nhu cầu với công huân càng lớn.

Trong chốc lát sau, La Phục ném ra một chiếc thuyền lớn, mấy trăm người lần lượt lên thuyền, dưới quá trình chúng tu sĩ đồng tâm hiệp lực ngự sử, chiếc thuyền lớn nhanh chóng bay lên, lập tức hướng về phía trụ sở Kình Thiên tông.

Trong mạch khoáng, Lục Diệp nhận được tin tức từ Hách Nhân: "Nhất Diệp huynh, nên rút lui thôi!"

Lúc này, đám tu sĩ may mắn còn tồn tại của Kình Thiên tông đã bị kinh động, khẳng định rằng tin tức đã truyền quay lại trụ sở rồi. Ở nơi này chỉ cách trụ sở Kình Thiên tông có ba mươi dặm, nếu không đi, chờ tới lúc Kình Thiên tông bên kia phái người đi qua trợ giúp, bọn họ muốn chạy cũng khó.

Lục Diệp biết nơi đây không nên ở lâu, cũng không hề ham chiến, dưới sự dẫn dắt của Y Y, hắn lập tức đi ra từ một cửa hang.

Lại nói, bốn phía bên trong mạch khoáng này đều thông suốt, từ bất cứ chỗ nào cũng có thể đi ra ngoài được, chủ yếu là tiện cho đám người bên trong chạy trốn.

Phải biết rằng, lấy quặng trong Linh Khê chiến trường không hề an toàn, nếu quá ít cửa ra vào, rất dễ dàng bị sụp, cho nên về cơ bản mạch khoáng của mỗi nhà tông môn đều có rất nhiều cửa ra vào.

Như thế cũng tiện cho Lục Diệp, hắn không cần quay về theo đường cũ.

Bạn đang đọc Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi monmeoo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 129

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.