Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thứ Này Có Thật…

Phiên bản Dịch · 1351 chữ

Ví dụ như lúc trước hắn giết Nguyên Quảng ở tu vi thất tầng cảnh, sẽ nhận được khoảng 27 điểm công huân, nhưng nếu hắn giết Nguyên Quảng ở tu vi bát tầng cảnh, chỉ có 18 điểm.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến hắn không đợi đến khi mình tấn chức bát tầng cảnh đã chạy đến vòng trong. Tuy tu vi thất tầng cảnh hơi kém một chút nhưng vượt cấp giết địch lại nhận được thật là nhiều công huân nha.

Lục Diệp lại lấy ra túi trữ vật đã đoạt được từ trước, bắt đầu mở khóa.

Những loại đồ vật dạng túi trữ vật này không thể mang theo quá nhiều trên người, cũng may có Vân phu nhân dạy bảo, trước mắt kỹ thuật mở khóa của hắn đang ngày càng tiến bộ, mở một cái túi trữ vật không tốn quá nhiều thời gian.

Hắn đang bận rộn, bỗng nhiên Hổ Phách với thân hình đã co rút lại, vội vàng nhảy lên đùi hắn, dùng đầu dụi vào bụng hắn.

Lúc bình thường Hổ Phách làm kiểu này, chỉ với duy nhất một mục đích.

Lục Diệp ngầm hiểu, nhanh chóng lấy ra mảnh lân giáp kia, Hổ Phách lập tức rúc tới hít một hơi thật mạnh, một luồng huyết tuyến có thể thấy được bằng mắt thường đã bị Hổ Phách cắn nuốt.

Ngay sau đó là một màn rất buồn cười, Hổ Phách cứng đờ ngã xuống, y như say rượu. . . Quanh thân nổi lên một tầng hồng quang nhàn nhạt, hòa cùng yêu khí màu vàng trên thân thể nó, cùng tỏa sáng.

Từ sau khi Lục Diệp đạt được miếng lân giáp ở Long tuyền trên Bách Phong sơn, Hổ Phách sẽ thường xuyên đến hút một hơi, khi hắn tu hành cũng sẽ đặt nó vào trong Tụ Linh Trận, nhưng thời gian dài trôi qua như vậy, huyết khí bên trong mảnh lân giáp nọ cũng giảm bớt không nhiều.

Có thể thấy khí huyết ẩn chứa bên trong này phong phú tới mức nào.

Nhị sư tỷ Thủy Uyên từng nghiên cứu mảnh lân giáp này nhưng không nhận ra nó thuộc về loài nào, chỉ suy đoán đây chính là bí mật ẩn giấu bên trong Long tuyền kia.

Lục Diệp chuẩn bị chờ tới khi tu vi của bản thân đủ cường đại, sẽ tới Long tuyền bên kia nhìn xem. Hắn vẫn còn nhớ, ở thời điểm bản thân thối thể tại Long tuyền, trong đầu bỗng nhiên hiện ra hai con ngươi thật lớn, có màu đỏ như máu.

Lục Diệp thu hồi lân giáp, tiếp tục mở ra khóa cấm chế bên trong túi trữ vật.

Trên mặt hồ, bỗng nhiên có một tầng sóng gợn mơ hồ nổi lên, ngay sau đó một tầng nối tiếp một tầng sóng gợn vô thanh vô tức khuếch tán ra ngoài. Trong khoảng thời gian ngắn, gợn sóng kia biến thành cực kỳ nhiều, tầng tầng lớp lớp lay động. Một lát sau, một cái sừng nhô lên khỏi mặt nước, còn bên dưới mặt nước có một bóng đen đi qua, dường như có quái vật cực lớn nào đó vừa bơi tới.

"Lục Diệp!" Y Y đang cảnh giới bốn phương khe khẽ hô một tiếng.

Lục Diệp nghe ra giọng nói của nàng không đúng, vội vàng ngẩng đầu đánh giá xung quanh. Hắn chỉ liếc mắt nhìn một cái, đã đối diện với đôi con ngươi màu xanh biếc, dựng đứng lên trong mắt, mỗi một cái đều có kích cỡ bằng chậu rửa mặt, dù hiện giờ cảnh vật xung quanh đang chìm trong bóng tối, đôi mắt ấy vẫn hiện lên thật rõ ràng.

Lục Diệp vừa đối diện với đôi mắt kia, trong lòng ngay lập tức sinh ra cảm giác nguy cơ và kinh hãi vô cùng. . .

Tới lúc hắn ngưng thần nhìn lại, mới mơ hồ trông thấy một chút hình dáng của chủ nhân con ngươi kia. Nó có cái đầu rắn thật lớn, trên đầu rắn còn sinh ra một đôi sừng thịt, cả người bị che kín bởi vảy rắn chi chít, khít khao, ở phần bụng, mơ hồ có hai cục gì đó nhô lên, dường như có thứ gì đang muốn mọc lên từ đó.

Hắn không nhìn rõ sinh vật kia dài bao nhiêu, bởi vì hơn phân nửa thân mình nó đều chìm dưới đáy nước, nhưng kích cỡ thân thể ít nhất cũng to bằng vại nước.

Bốn mắt nhìn nhau, nhất thời Lục Diệp không dám cử động, hắn có thể cảm giác được, thứ trước mắt này có cùng cấp bậc với Tiểu Hôi ở trụ sở nhà mình, chúng đều đã tới trình độ cực hạn mà Linh Khê chiến trường này có thể dung nạp được, kể cả khi cho cường giả như Phong Nguyệt Thiền và Lý Bá Tiên đi tới, một mình đấu với chúng nó, cũng không thắng được.

Cũng may, sau khi con rắn lớn kia xuất hiện, nó không lập tức khởi xướng công kích, đôi con ngươi thật lớn kia chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Lục Diệp.

Lục Diệp cũng không biết vì sao nó cứ nhìn chằm chằm vào mình.

"Hách huynh, Hách huynh!" Lục Diệp nhẹ nhàng la lên.

Hách Nhân còn không biết đã xảy ra chuyện gì, nghe được tiếng kêu của hắn thì đáp: "Làm sao vậy?"

"Lúc trước ngươi nói, trong hồ này có cái gì?"

"Ứng. . . Giao nha!" Bỗng nhiên Hách Nhân la lên một tiếng đầy hoảng sợ, bởi vì gã cũng thấy được hai tròng mắt thật lớn kia, Hách Thiến ở một bên cũng bị dọa nhảy dựng.

Cũng may, Hách Nhân phản ứng rất nhanh, đã mau chóng đè lại Hách Thiến sắp nhảy dựng lên, sau đó Hách Thiến vẫn duy trì tư thế quỳ một gối xuống, thân mình muốn bật dậy, cực kỳ quỷ dị.

Mồ hôi lạnh chậm rãi chảy xuống trên trán mấy người, không khí trở nên ngưng trọng.

Ai cũng không dám lộn xộn, bởi vì tất cả đều nhận thấy Ứng Giao này không dễ chọc, lỡ như bọn họ làm ra hành động gì đó không ổn, rồi chọc giận đối phương, khả năng không thấy được mặt trời ngày mai.

"Hách huynh, không phải ngươi nói thứ này là người khác nghe nhầm đồn bậy sao?"

Phía trước Hách Nhân vừa kể cho hắn nghe trong hồ này có Ứng Giao, nhưng hầu như chẳng một ai trông thấy nó, thế mà quay đi quay lại một cái, hắn đã gặp được, Lục Diệp cũng không biết bản thân nên cảm thấy vinh hạnh hay là xui xẻo đây?

Hách Nhân run giọng lên tiếng: "Ta cũng chưa thấy nó mà, ta cùng tiểu muội đã tới nơi này vài lần nhưng cho tới bây giờ nó vẫn chưa từng xuất hiện."

"Nghĩ cách gì đi, nó luôn nhìn chằm chằm vào ta làm gì chứ?"

"Ừm, nghĩ cách xem nào." Hách Nhân hít sâu mấy hơi, cố gắng áp chế khủng hoảng trong lòng xuống: "Đúng rồi, nó thích ăn huyết thực, mọi người tuyệt đối đừng lộn xộn, để ta làm chút gì đó cho nó ăn, hẳn là nó rất đói bụng."

Hách Nhân nói xong câu này, lại chậm rãi đứng lên.

Cùng lúc đó, Lục Diệp đã tập trung lực chú ý đến cực hạn, chỉ chờ Ứng Giao kia có bất cứ điều gì dị thường, hắn lập tức bay lên tận trời.

Lại nói, khi hắn vừa nhìn thấy Ứng Giao này không lập tức chạy trốn, chủ yếu là sợ sẽ chọc giận đối phương, đến lúc đó Hách Nhân huynh muội sẽ không có kết cục gì tốt.

Nhưng nếu Ứng Giao này thực sự có ác ý với mấy người bọn họ, thì ngoại trừ bay lên trời chạy trốn, hắn cũng không có lựa chọn nào khác.

Bạn đang đọc Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi monmeoo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 201

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.