Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chết Không Cam Tâm!!!

Phiên bản Dịch · 1343 chữ

Cùng với một tiếng thét kinh hãi vang lên, pháp tu từ giữa không trung ngã xuống. Hai luồng lưu quang quanh quẩn bên người gã, trái phải xuyên qua, lại không thể đánh chết pháp tu kia, bởi vì đột nhiên bên ngoài thân thể đối phương lại xuất hiện một tấm lá chắn linh lực cực kỳ dày.

Đây là thuật pháp bảo mệnh mà mỗi một pháp tu đều sẽ tu hành.

Dù giữ được một mạng nhưng bản thân pháp tu nọ cũng rơi vào tình trạng trái rung, phải lắc dưới sự ảnh hưởng của hai luồng lưu quang kia. Cũng may, dù gã bị lực trùng kích đánh cho đầu váng mắt hoa nhưng một khi lá chắn linh lực không vỡ nát, tánh mạng vẫn được bảo toàn.

Lục Diệp nhìn thấy một màn này, bỗng nhiên lại cảm thấy được bản thân nhất định phải tìm biện pháp xây dựng linh văn trên ngự khí, không có Phong Duệ linh văn gia trì, đúng là uy năng ngự khí chẳng đủ nhìn.

Tuy lá chắn linh lực của pháp tu kia không tồi nhưng nếu đề Lục Diệp vác đao lên chém, chỉ cần chém ra chừng ba tới năm đao với thanh Bàn Sơn đao đã được gia trì Phong Duệ, tấm lá chắn nọ sẽ vỡ nát ngay, và đương nhiên, nếu Bàn Sơn đao được gia trì hai đạo linh văn, hắn chỉ cần một, hai đao cũng làm được.

Chứ đâu giống hiện tại, lưu quang ngự khí đánh lên lá chắn linh lực của người ta kêu bang bang vang, thanh thế kinh người, nhưng trên thực tế, chỉ đi gãi ngứa cho đối phương.

Trong lòng hắn oán giận như vậy, lại không biết trong lòng pháp tu kia đang đầy sợ hãi, không chỉ vì gã vừa rơi xuống từ giữa không trung, càng chủ yếu là vì gã vừa gặp được một thất tầng cảnh có thể ngự khí hai đạo. Dưới công kích ngự khí của đối phương, một thân linh lực của gã điên cuồng trôi qua tựa như hồng thủy vỡ đê!

Gã mượn dùng ngự khí đánh sâu vào, để ổn định thân hình, sau đó vội vàng thi triển một đạo Ngự Không Thuật.

Thuật pháp này cho phép người ta lơ lửng giữa không trung trong khoảng thời gian ngắn, trước kia Đổng Thúc Dạ từng thi triển trước mặt Lục Diệp, kết quả đã bị Lục Diệp đánh cho một kích chim cút lửa, vỡ mộng rơi xuống.

Bình thường, pháp tu không ngự khí giết địch, không phải bọn họ không biết, mà là không cần thiết. Thuật pháp do bọn họ đánh ra có thể công kích tới địch nhân đứng ở cự ly cực xa, trong khi lúc ngự khí còn phải phân tán tâm thần, cự li công kích cũng có hạn, cho nên đối với pháp tu, ngự khí chi đạo chính là một cái gân gà.

Nhưng pháp tu đạt tới thất tầng cảnh, có thể tu hành một chút thuật pháp uy lực lớn hơn, cũng như Lục Diệp tu hành Hỏa Long Thuật vậy. Cho nên sau khi pháp tu tới thất tầng cảnh, thực lực cũng đạt được tăng cường thật lớn.

Sau khi pháp tu cửu tầng cảnh kia thi triển ra Ngự Không Thuật, gã lập tức thở phào một hơi, tuy gã bị một tu sĩ thất tầng cảnh làm cho chật vật vô cùng, nhưng hiện tại thế cục đã ổn định, kế tiếp chỉ cần gã bay lên trên, kéo giãn khoảng cách, một lần nữa ngự khí phi hành, chắc chắn có thể điều khiển trận chiến đấu này!

Đến lúc đó, thất tầng cảnh kia chính là một cái bia ngắm.

Lại nói, gã bị một tên thất tầng cảnh đánh cho chật vật như vậy, đúng là nhục nhã vô cùng, gã quyết định phải tử tế dạy cho đối phương biết cách làm người.

Gã muốn cho đối phương biết, một pháp tu cửu tầng cảnh đang phẫn nộ có thể bộc phát ra lửa giận khiến người ta sợ hãi như thế nào!

Linh lực phun ra, thân hình pháp tu bay lên trời chạy trốn, rồi lại một lần nữa dẫm lên phi hành linh khí của mình. . .

Xong xuôi, gã mới cúi đầu nhìn lại nhưng phía dưới không còn bóng dáng thất tầng cảnh kia nữa.

Người đâu rồi?

Vừa rồi gã tâm hoảng ý loạn, cũng không chú ý tới động tĩnh của đối phương, lúc này không biết hắn đi đâu rồi.

Bỗng nhiên có dao động linh lực truyền đến từ trên đỉnh đầu, pháp tu nọ ngẩng đầu nhìn lên, lập tức da đầu tê dại.

Vốn dĩ địch nhân hẳn phải ở dưới mặt đất, nhưng lúc này lại xuất hiện ở trên đầu gã, dưới ánh sáng trăng tròn, sau lưng người nọ một đôi cánh màu lửa đỏ với linh lực chảy xuôi nhẹ nhàng chớp động, linh lực bám lên một thanh trường đao trong tay, một đao nhanh chóng chém về phía gã!

Không thể nào! Cùng lúc thân hình rơi xuống, trong lòng pháp tu thét chói tai.

Oanh. . .

Bụi đất vẩy ra, cả người pháp tu đập thật mạnh xuống mặt đất, chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đều đứt thành nhiều đoạn, phun ra một ngụm máu tươi.

Lá chắn linh lực có thể ngăn cản một kích đã được gia trì hai đạo Phong Duệ linh văn của Bàn Sơn đao cũng nhanh chóng biến thành vô hình, không phải bị trảm phá, mà là pháp tu đã không thể duy trì.

Vừa rồi vì tránh né uy lực ngự khí của Lục Diệp, nên gã bay có chút cao, cách mặt đất gần bốn mươi trượng, khiến cho thời điểm ngã xuống, gã trực tiếp bị dọa chết khiếp.

Trước mắt pháp tu nọ tối đen, không thấy một thứ gì, lỗ tai vù vù một mảnh, trong thất khiếu đầy máu loãng, thương thế như vậy, nghiễm nhiên đã rơi vào trạng thái gần chết.

Lục Diệp nhẹ nhàng dừng ở bên người pháp tu kia, thu cánh ra sau lưng, trường đao trong tay xoay ngược lại, trực tiếp đâm thằng vào ngực gã.

Thân hình pháp tu căng thẳng, theo bản năng dùng hai tay bắt được thân của Bàn Sơn đao, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng.

Gã là pháp tu cửu tầng cảnh, nếu thực sự bỏ mình trong chém giết, đó là gã học nghệ không tinh, kỹ không bằng người, nhưng sau khi đối chiến với thất tầng cảnh Lục Diệp này, ngay cả một đạo thuật pháp cũng không thể thi triển ra, đã bị rơi vào trạng thái mơ hồ, chết mà không hiểu rõ vì sao. Làm sao gã có thể cam tâm được?

Đáng tiếc, gã không cam lòng cũng chẳng còn cách nào khác.

Thân mình căng thẳng lại một lần nữa ngã xuống mặt đất, một điểm hồng quang bay ra, pháp tu cửu tầng cảnh. . . Chết!

Lục Diệp rút trường đao ra, đi từng bước một đến nơi binh tu kia biến mất, giống như vừa đánh vỡ một tầng lá chắn mỏng manh, sau khi cảnh sắc bốn phía vặn vẹo một đợt, hắn đã xuất hiện bên trong Loạn Thạch lâm quen thuộc kia.

Lúc này, tình hình chiến đấu bên trong vô cùng căng thẳng, Hách Nhân huynh muội một người trực tiếp ẩu đả cùng binh tu kia, một người thúc giục ngự khí đứng ở cách đó không xa quấy rầy, phối hợp thân mật khăng khít, khiến cho binh tu kia phát cáu mà không làm gì được.

Nếu một chọi một, Hách Nhân huynh muội tuyệt đối không phải đối thủ của binh tu này, nhưng hai người liên thủ, binh tu này lại không đối thủ của bọn họ.

Bạn đang đọc Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi monmeoo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 122

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.