Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hai Đạo Ngự Khí!

Phiên bản Dịch · 1327 chữ

Hắn lập tức vỗ túi trữ vật, một luồng lưu quang bay ra, thế đi cực nhanh, tiếng vang “Đinh đinh đang đang” liên tiếp không ngừng, từng đạo kiếm quang bị đánh bay.

"!" Biểu cảm chấn kinh hiện rõ trên gương mặt Nguyên Quảng đang nhanh chóng lao tới, trường kiếm trong tay bay múa, đón đỡ luồng lưu quang xuyên qua công kích kia.

Hai đạo ngự khí?

Gần như gã đã hoài nghi có phải chính mình nhìn lầm hay không?

Bình thường, kể cả khi thất tầng cảnh có thể thi triển Ngự Khí Thuật, thì ở thời điểm ngự sử linh khí cũng phải toàn tâm toàn ý, căn bản không thể làm được chuyện khác.

Lại nói, muốn thúc giục được hai đạo ngự khí, chẳng những phải có khả năng điều khiển linh lực bản thân cực kỳ thuần thục, đồng thời tâm thần cũng phải mạnh mẽ tương ứng, như thế mới có thể phân tâm nhị dụng.

Thêm nữa, muốn ngự khí hai đạo, ít nhất cũng phải chuyển tu Thiên cấp công pháp, hơn nữa không phải cứ chuyển tu Thiên cấp công pháp là có thể làm được.

Loại chuyện ngự khí này, thoạt nhìn vô cùng tiêu sái, nhưng trên thực tế còn phải xem thiên phú, hơn nữa cũng không phải càng nhiều ngự khí càng tốt, bởi vì ngự sử số lượng linh khí càng nhiều, phụ tải gây ra cho bản thân lại càng lớn.

Ở cấp bậc Linh Khê cảnh, chỉ có Lý Bá Tiên kia mới có thể tu hành ngự khí chi đạo đến đỉnh điểm. Theo lời đồn đại, gã có thể đồng thời ngự sử cả trăm đạo phi kiếm, cũng không biết là thật hay giả.

Ngoại trừ gã, kể cả những cường giả cửu tầng cảnh đã chuyển tu Thiên cấp công pháp kia, cũng không thể ngự sử quá nhiều linh khí, bởi vì số lượng càng nhiều, lực lượng càng phân tán, còn không bằng tập trung vào một hoặc vài linh khí

Thế nhưng, trước mắt Nguyên Quảng đang nhìn thấy cái gì đây? Một tu sĩ thất tầng cảnh lại ngự sử được hai đạo linh khí!

Hơn nữa uy năng của mỗi một đạo ngự khí đều không thua kém nhau. Nói cách khác, lực lượng của đối phương không hề bị phân tán chỉ vì đồng thời ngự khí hai đạo.

Kế hoạch đánh bất ngờ chém giết đối phương của Nguyên Quảng đã thất bại, gã không kịp sợ hãi than thiên phú của người khác quá tốt, lập tức đã ổn định lại tâm thần, trường kiếm trong tay rung động tại nên thật nhiều đóa kiếm hoa, ngẫu nhiên còn có kiếm khí chém ra, đánh bay lưu quang quanh quẩn bên người.

Gã vốn là cửu tầng cảnh, đối phương muốn dựa vào ngự khí để giết gã, đúng là nằm mơ chưa tỉnh!

Ngay tại thời điểm gã đang nghĩ như vậy, bỗng nhiên Lục Diệp lại nhanh chóng lao về phía gã.

Đừng bảo là. . . trong lòng Nguyên Quảng hiện ra một ý niệm khiến cho bản thân gã cũng thấy khiếp sợ, nhưng sau đó gã lại nhanh chóng phủ quyết, tuyệt không có khả năng, đồng thời ngự khí hai đạo đã đủ khoa trương, khẳng định là tâm thần của tiểu tử này đã hao hết, không có khả năng vẫn còn dư lực làm ra ra những hành động khác, hắn làm như vậy chính là tự gây áp lực cho chính mình!

Đáng tiếc, một đao bổ thẳng vào mặt đã hoàn toàn dập nát ý niệm buồn cười trong đầu gã.

Mãi cho đến lúc này, Nguyên Quảng mới phát hiện ra, người ta chỉ là một thất tầng cảnh lại dám một mình đối chiến cùng gã như vậy, cũng không phải không có đạo lý, bởi vì rõ ràng đồng thời ngự khí hai đạo, mà hắn vẫn có thể cận thân chém giết!

Trong Loạn Thạch lâm, lưu quang xuyên qua, bóng dáng lần lượt thay đổi, tiếng vang “Đinh đinh đang đang” không ngừng truyền đến, một đợt giao phong nhanh chóng trôi qua, Nguyên Quảng đã bị áp chế, liên tiếp lui về phía sau.

Không phải gã không đủ mạnh, ngược lại, phải nói là thủ đoạn của thiếu niên thất tầng cảnh kia có quá nhiều biến hoá kỳ lạ, khiến cho gã chẳng những cần phải phòng bị người khác bổ chém, còn phải phòng bị lưu quang ngự khí quanh quẩn bên người, hơn nữa trong lúc đối phương bổ chém tới, trường đao trong tay cũng nặng nhẹ khác thường, tốc độ lúc nhanh lúc chậm, khiến gã ứng phó không xuể.

Nhưng mấu chốt chính là, trường đao của đối phương sắc tới quá đáng, vừa rồi gã chỉ không cẩn thận bị chém một đao thôi, lại khiến cho bảo giáp vốn sáng bóng trên người bỗng ảm đạm xuống, tình huống ấy dọa cho gã sợ tới nhảy dựng.

Phải biết rằng, món bảo giáp trên người đã được gã dùng lượng linh thạch cực lớn mua từ trong Thiên Cơ bảo khố, khả năng phòng hộ cực kỳ xuất sắc, ngay cả cửu tầng cảnh tu sĩ cũng khó phá được bảo giáp này.

Nhưng chỉ trúng duy nhất một đao của đối phương, lại khiến hắn cảm nhận được rõ ràng bảo giáp của bản thân đang kêu gào thảm thiết.

Trong Cửu Giới đồ không có mặt trời, nhưng vẫn có ánh sáng, hơn nữa phạm vi khu vực Loạn Thạch lâm không lớn, chỉ chừng mấy dặm, xem như khu vực nhỏ nhất trong chín loại địa hình.

Cả không gian nhỏ, ngoại trừ Loạn Thạch lâm có địa hình giống hệt ngoài hiện thực này, còn lại trên bầu trời, thậm chí từng tia ánh sáng màu mực xuất hiện xung quanh khu vực này, giống như có hài tử nhà ai vẩy mực lên trên kia, cũng đang không ngừng vặn vẹo biến hóa, ẩn chứa hung hiểm thật lớn, nếu không cẩn thận ngã xuống đó, ai cũng không biết sẽ có kết cục gì.

Ngay trong phạm vi mấy dặm này, Lục Diệp và Nguyên Quảng đang kịch liệt giao phong, cuộc chiến mới bùng nổ chừng ba mươi hơi thở, nhưng đã có thể nhận ra Nguyên Quảng hoàn toàn rơi xuống hạ phong rồi. Gã đường đường là một cửu tầng cảnh lại bị thất tầng cảnh lấn át gần như không có cả cơ hội thở dốc, trong lòng đắng như ăn hoàng liên.

Hiện giờ gã vô cùng hối hận, đi ngang qua nơi này thì đi ngang qua là xong, nghe được âm thanh rồi chạy xuống ngó nghiêng làm gì? Đúng là lòng hiếu kỳ hại chết người.

Lúc này gã không thể thoát vây, tình cảnh lại bất ổn, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng phải chết.

Trừ phi gã có thể bắt thiếu niên đối diện, rồi mượn đối phương để bức bách người tên "Nhất Nhất" kia thả cho gã rời đi.

Trong lòng Nguyên Quảng nghĩ như vậy, vừa vặn đối mặt với một đao đâm thẳng tới của Lục Diệp, trong lòng gã thầm hung ác, lập tức không tránh không né, đồng thời đâm một kiếm chọc thẳng vào cổ tay Lục Diệp.

Gã tính toán sẽ ngạnh kháng một đao của đối phương, gã có bảo giáp hộ thân, không lo tánh mạng, nhưng chỉ cần chém đứt gân tay của đối phương, gã có thể dễ dàng bắt lấy thiếu niên đối diện, làm như thế mới có đường sống!

Thiếu niên, nhân gian hiểm ác, trưởng bối tông môn không dạy ngươi, để cho ta tới dạy dỗ ngươi đi! Nguyên Quảng nhủ thầm trong lòng.

Bạn đang đọc Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi monmeoo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 133

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.