Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sắp Rời Đi…

Phiên bản Dịch · 1349 chữ

Mặc dù giết trùng tộc cũng có thể rèn luyện kỹ xảo chiến đấu của bản thân, nhưng vẫn không hiệu quả bằng chiến đấu với tu sĩ khác.

Cho nên Lục Diệp vẫn luôn muốn giết xuyên qua cửa ải chín con Trùng tộc, muốn nhìn xem có tu sĩ nào khác nhảy ra hay không?

Nhưng đoạn thời gian trước, vì thực lực hắn tăng lên không nhiều, chắc chắn không thể đạt được yêu cầu, nên không qua bên này lãng phí công huân.

Hiện giờ, hắn có thể ngự sử hai đạo Linh khí, thực lực có chỗ gia tăng, quả nhiên giết trùng tộc đã thuận lợi hơn rất nhiều.

Cùng lúc ấy, một bóng người lao ra khỏi sương mù dày đặc, người kia cầm một cây trường thương, trên thân thương có linh quang lưu động, lập tức đâm thẳng tới trước mặt Lục Diệp.

Lục Diệp mừng rỡ, xem ra đúng như hắn đã dự đoán, chỉ cần có thể giết hết Trùng tộc trong một lần duy nhất, như vậy nghênh đón hắn sẽ là tu sĩ.

Dĩ nhiên đây không phải người sống, mà là huyền diệu tự có bên trong Thận cảnh, thậm chí hắn còn không thấy rõ tu sĩ kia có bộ dáng như thế nào, cũng không nhìn ra nam nữ, toàn thân trên dưới của đối phương đều bị sương mù dày đặc bao quanh.

Sau một nén nhang, trong Luyện Công phòng, Lục Diệp giật mình mở mắt, sắc mặt có chút tái nhợt.

Hắn giơ tay xoa xoa đầu, Thận cảnh là chỗ tốt, chỉ có duy nhất một điều không được hoàn mỹ, chính là mỗi lần bị giết, rời khỏi, đại não đều xuất hiện tình trạng như bị kim châm, đâm đau vô cùng.

Vừa rồi ở bên trong Thận cảnh, hắn đã liên trảm mấy tu sĩ. Phương thức ra trận của đám tu sĩ này có chút khác với Trùng tộc, Trùng tộc sẽ tăng lên theo số lượng, từ một con tăng dần đến chín, tu vi không có biến hóa.

Nhưng tu sĩ lại là tăng dần theo tu vi, số lượng vẫn chỉ có một người.

Nhưng những người kia bị sương mù bao lấy, không nhìn rõ khuôn mặt, thậm chí còn không phân biệt được giới tính, nhưng chiến đấu với mỗi một người trong này lại chẳng khác gì chiến đấu với người sống, bọn họ cũng biết thúc giục thuật pháp, ngự khí, thậm chí còn am hiểu một chút kỹ xảo cực kỳ tinh diệu.

Tu vi từ thất tầng cảnh từng bước gia tăng đến bát tầng cảnh, lại đến cửu tầng cảnh. . .

Bởi vì Lục Diệp đánh kiểu xa luân chiến, căn bản không có cơ hội thở dốc, mỗi lần, sau khi một địch nhân chết đi, sẽ có địch nhân mạnh hơn xông ra từ bên trong sương mù dày đặc, cho nên dù hắn đã dùng toàn lực ứng phó cũng không thể kiên trì quá lâu.

Ở thời điểm đối mặt với cửu tầng cảnh đầu tiên đã bị đối phương dùng một thanh phi kiếm chém cho thất linh bát lạc (tán loạn khắp nơi).

Nhưng Lục Diệp không hề cảm thấy uể oải, ngược lại còn cho rằng rất đáng giá!

Cảm giác tử vong bên trong Thận cảnh cực kì chân thực, dạng phương thức rèn luyện này, có thể giúp hắn không ngừng quen thuộc với các loại phong cách chiến đấu của những tu sĩ thuộc lưu phái khác. Có như vậy, về sau khi gặp địch nhân trên chiến trường, hắn cũng có thể đưa ra cách ứng phó thích hợp.

Lục Diệp kiểm tra ấn ký chiến trường của bản thân.

【 Tính danh: Lục Diệp. 】

【 Thân phận: đệ tử Bích Huyết Tông. 】

【 Tu vi: Một trăm ba mươi lăm khiếu. 】

【 Vị trí: Linh Khê chiến trường. 】

【 Công huân: 2,950 】

Tu sĩ mở được 108 khiếu là thất tầng cảnh, từ 144 khiếu trở lên là bát tầng cảnh.

Trùng triều đã đi qua được gần một tháng. Dù ở thời điểm hiện tại, lúc ban ngày Lục Diệp cần phải học tập linh văn chi đạo cùng Vân phu nhân, chỉ có thể tu hành vào ban đêm, nhưng hiện giờ linh khí trong trụ sở đã nồng đậm không gì sánh được, bên cạnh đó, hắn lại chẳng hề thiếu những thứ như linh thạch và linh đan.

Ở phía Hoa Từ bên kia, vẫn còn giữ lại lượng lớn linh thạch và linh đan, đều là thứ được tìm thấy từ bên trong những túi trữ vật lúc trước. Đám tu sĩ đã chết đi tại Kỳ hải chẳng mang theo nhiều bảo vật, nhưng lại có không ít linh thạch và linh đan, bây giờ tát cả đều làm lợi cho Hoa Từ, và nếu Lục Diệp bên này không có, thì sang chỗ Hoa Từ lấy là được.

Hoàn cảnh từ luyện tốt như vậy, cộng thêm vật tư dồi dào, còn có Tụ Linh linh văn và Thao Thiết Xan, cho nên dù Lục Diệp cố ý kéo dài tốc độ tu hành, tới cuối cùng, hắn vẫn mở được đến một trăm ba mươi lăm linh khiếu.

Càng ngày càng gần với tu vi bát tầng cảnh, điều này cũng cho thấy thời gian hắn phải rời trụ sở không còn xa.

Thoạt trông mặt ngoài Linh Khê chiến trường không có quá nhiều quy tắc, nhưng lại tồn tại khá nhiều quy tắc ngầm, mặc dù tu sĩ hai phe chỉ hận không thể đuổi cùng giết tận đối phương, nhưng vẫn sẽ hành sự theo quy củ.

Ví dụ như: nếu bắt được Y tu của đối phương làm tù binh, bình thường sẽ không giết chết, mà chờ đối phương trả một mức tiền nhất định đến chuộc người.

Lại ví dụ như: lúc bình thường, chỉ có tu sĩ thất tầng cảnh trở xuống hoạt động ở vòng ngoài chiến trường, trừ phi xảy ra một vài tình huống thực sự cần thiết.

Đây cũng là nguyên nhân khiến cho đa phần các trấn thủ sứ ở trụ sở thuộc vòng ngoài chiến trường, chỉ có tu vi thất tầng cảnh. Những tông môn kia không có tu sĩ trên thất tầng cảnh sao? Có! Nhưng bọn họ đều không ở lại bên trong trụ sở bản tông.

Về cơ bản, sau khi tu vi đạt tới thất tầng cảnh, bọn họ đều đi tới vòng trong.

Nguyên nhân thứ nhất, tu vi bọn họ đã cao, nếu giết tu sĩ có tu vi thấp ở vòng ngoài chẳng những không được công huân, còn có thể bị mất.

Nguyên nhân thứ hai, càng đi vào bên trong, linh khí thiên địa càng nồng đậm, quá trình tu hành tự nhiên cũng dễ dàng hơn.

Có lẽ một tu sĩ thất tầng cảnh, tu hành một năm ở vòng ngoài, còn không hiệu quả bằng tu hành nửa năm ở vòng trong, nếu đi vào vòng trung tâm, hiệu quả sẽ càng tốt hơn, đương nhiên, cũng nguy hiểm hơn.

Nhưng đã đi lên con đường tu hành này, chính là đấu với người, đấu với trời, ai mà không muốn vươn tới đỉnh cao? Mỗi một tu sĩ đều sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để tăng tu vi của mình lên.

Lại nói, dưới làn sóng đối đầu mạnh mẽ giữa hai đại trận doanh, nếu đứng yên một chỗ, không tiến, căn bản không thể nào kiểm soát được vận mệnh của chính mình.

Kỳ thật Lục Diệp đã sớm có dự định tiến vào vòng trong, có điều trước đó Bích Huyết Tông vừa lập lại, hắn vốn là trấn thủ sứ căn bản đi không nổi.

Tuy ngày thường hắn không quản quá nhiều chuyện, nhưng chỉ cần có mặt hắn ở trụ sở, liền có thể ổn định lòng người.

Bạn đang đọc Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi monmeoo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 183

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.