Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lão Đầu Tử Lại Sắp Bị Đánh Rồi…

Phiên bản Dịch · 1313 chữ

Lúc đầu, bà cũng chỉ thử một chút xem hiệu quả ra sao, nếu không phù hợp, lại chuyển sang phương pháp dạy bình thường, tuy hiệu quả chậm nhưng an toàn hơn.

Tuy nhiên, trong thời gian này, bà lại phát hiện Lục Diệp rất phù hợp với phương pháp dạy học như vậy, khiến trong đầu bà lại không khỏi sinh ra ý niệm muốn nhận Lục Diệp làm đệ tử.

Những đệ tử từng được bà dạy dỗ đều đã qua đời, với tư cách là một Linh Văn Sư hàng đầu, thật đáng buồn khi không có ai truyền thừa y bát.

Nếu là thanh niên trước mắt, hắn nhất định có thể khiến y bát của bà phát dương quang đại (phát triển, làm cho rạng rỡ), thậm chí còn trò giỏi hơn thầy!

Ý nghĩ này khuấy động trong lòng bà mỗi ngày, cuối cùng Vân phu nhân cũng không thể kìm nén được.

Bà để Lục Diệp ở lại một mình phá trận, còn bản thân bước ra ngoài, thân hình nhảy lên và lao về phía Thủ Chính phong.

Cùng lúc đó, chưởng giáo đang dạy Y Y ở Thủ Chính phong, bỗng quay đầu nhìn về phía Minh Tâm phong, vội vàng nói: "Hôm nay đến đây thôi, sau khi trở về cần tập luyện nhiều hơn."

“Vâng!” Y Y cung kính đáp, nhưng chưa kịp nói gì thêm, đã thấy chưởng giáo vội vàng chạy ra ngoài, sau đó từ bên ngoài truyền đến âm thanh có chút nịnh nọt của chưởng giáo: "Vân Nhi, sao bà lại tới đây?"

Vân Nhi? Trong mắt Y Y tràn đầy nghi hoặc, nàng cũng đi ra ngoài nhìn một chút, liền thấy một mỹ nữ xa lạ với khuôn mặt lạnh lùng đang đứng ở trước mặt chưởng giáo. Còn chưởng giáo đã lột bỏ dáng vẻ uy nghiêm thường ngày, trên mặt nở một nụ cười chân thành.

Đây là vị Vân phu nhân kia? Đột nhiên Y Y nhớ đến một người từng được Lục Diệp nhắc đến, Hổ Phách cũng có trao đổi với nàng. Dù sao Lục Diệp cũng thường xuyên cưỡi Hổ Phách đến Minh Tâm phong, nó cũng gặp Vân phu nhân kia vài lần.

“Suỵt!” Không biết Thủy Uyên xuất hiện từ chỗ nào, lập tức kéo Y Y vào phòng, sau đó vươn tay phá một chút giấy dán cửa sổ, dán một mắt lên, nhìn ra ngoài.

Y Y nhìn thấy, cũng bắt chước theo.

“Lão đầu tử lại sắp bị đánh rồi.” Đột nhiên Thủy Uyên nói.

“Cái gì?” Y Y giật mình.

Nàng vừa dứt lời, đã thấy Vân phu nhân với dáng vẻ đoan trang kia đấm ra một quyền, đầu của chưởng giáo hất thẳng về phía sau, một vòng khí bạo lấy cái đầu của chưởng giáo làm trung tâm, ầm ầm nổ tung.

Y Y run rẩy, nàng cảm thấy rằng cú đấm vừa rồi của Vân phu nhân có thể đập nát một ngọn núi.

Nàng cũng không biết vì sao chưởng giáo bị đánh, nhưng nhìn thấy sau khi chưởng giáo bị đánh, lão cũng không tức giận, chỉ bình tĩnh lau máu mũi, tựa như không có chuyện gì xảy ra, giận dữ nói: "Nhất Diệp đã là đệ tử Bích Huyết tông, sao có thể tùy tiện bái người ngoài làm sư phụ?"

"Tùy tiện? Người ngoài?" Đột nhiên Vân phu nhân cao giọng, "Bây giờ lão nói ta là người ngoài sao?"

"Không... không phải, bà nghe ta giải thích!"

"Được, ta là người ngoài!" Vân phu nhân không nuốt trôi nổi cơn giân này, linh lực bắt đầu quay cuồng: "Vậy để cho một người ngoài như ta, tới lĩnh giáo bản lĩnh của chưởng giáo Bích Huyết tông!"

Rầm rầm rầm... Làn sóng linh lực mạnh mẽ bùng nổ bên ngoài, Y Y trơ mắt nhìn chưởng giáo bị đánh bay lên không trung rồi biến mất.

Nàng vội vàng chạy ra ngoài xem xét, trên bầu trời có hai bóng người đang ngươi truy ta đuổi, rất náo nhiệt, thỉnh thoảng lại có dao động linh lực mạnh mẽ truyền ra, nhưng hình như chỉ có một mình chưởng giáo bị đánh. Đối mặt với đòn tấn công liên tiếp của Vân phu nhân, nhiều nhất lão chỉ phòng thủ được một hai, không hề đánh trả.

“Ai!” Thủy Uyên thở dài.

Y Y rất lo lắng: “Chưởng giáo sẽ không bị đánh chết chứ?”

"Xương cốt lão đầu tử rất cứng, không chết được. Hơn nữa loại chuyện này, một năm đều phát sinh mấy lần, về sau các ngươi cũng sẽ quen thôi."

Y Y khó hiểu, chưởng giáo chỉ là một pháp tu, bị đánh như vậy thật sự không có vấn đề gì sao? Ngoài ra, việc này một năm xảy ra vài lần là có ý gì?

Đột nhiên nàng cảm thấy, chưởng giáo có thể sống sót đến bây giờ, cũng không dễ dàng.

Bên trong Thận Cảnh, có hai đạo ngự khí lưu quang quấn quanh bên người Lục Diệp, trong tay hắn cầm Bàn Sơn đao, đại sát tứ phương, một con lại một con Trùng tộc thất cảnh ngã xuống.

Trong thời gian rảnh rỗi học cách sử dụng linh văn chi đạo với Vân phu nhân, Lục Diệp đã tìm thấy một kiện Linh khí rất phù hợp từ chỗ Hoa Từ.

Trước mắt, hắn đang ngự sử cả hai kiện Linh khí, cả hai đều có hình dạng và tạo hình khá tương tự, uy lực cũng không chênh lệch là mấy.

Mặc dù hắn không có thiên phú Ngự khí chi đạo yêu nghiệt như Lý Bá Tiên, nhưng tuyệt đối cũng không kém.

Bởi vì hắn là Linh Vân Sư, nên khả năng khống chế linh lực của bản thân, cao hơn tu sĩ cùng cấp rất nhiều.

Ngoài ra nhờ Thiên Phú Thụ, linh lực của hắn vô cùng tinh thuần, cho nên nếu Lục Diệp muốn, hẳn là có thể Ngự khí ba đạo thậm chí bốn đạo cùng một lúc!

Nhưng Ngự khí cực kỳ tiêu hao tinh thần lực.

Lại nói, vì sao đại đa số tu sĩ Linh Khê cảnh chỉ có thể Ngự khí một đạo? Là bởi vì bọn họ không thể phân tâm điều khiển đạo thứ hai, nếu cưỡng ép thực hiện, chỉ tự mình làm giảm uy lực ngự khí, còn không bằng ngự khí một đạo.

Hiện tại, Lục Diệp cảm thấy bản thân ngự sử hai kiện Linh khí như vậy là đủ rồi, nếu nhiều thêm có khả năng sẽ tạo thành một chút gánh nặng cho mình.

Hai kiện Linh khí bay múa xuyên qua, Trùng tộc thất tầng cảnh bình thường khó mà tiếp cận được, kể cả khi chúng đột phá Ngự khí phong tỏa vọt tới trước người Lục Diệp, cũng chỉ là đi tìm đường chết.

Một lát sau, lưu quang ngự khí trở về, chín cái xác Trùng tộc nẳm chỉnh tề ở bốn hướng. . .

Đã giết thông cửa thứ chín!

Đột nhiên đống thi thể trên mặt đất biến mất không thấy, sương mù dày đặc phía trước chợt dấy lên gợn sóng, tựa như có thứ gì đó sắp xông ra ngoài.

Đến rồi đến rồi!

Lục Diệp hướng ánh mắt mong đợi đầy cõi lòng nhìn chăm chú về phía trước.

Lúc ở Linh Khê lục tầng cảnh, hắn từng giết xuyên qua cửa ải chín con Trùng tộc, sau đó từ trong sương mù dày đặc có một tu sĩ lao ra, nhưng từ khi hắn thăng cấp lên thất tầng cảnh, vẫn chưa đạt được tiêu chuẩn ngày đó, chỉ có thể tiến vào Thận cảnh tiếp tục chém giết trùng tộc lại từ đầu.

Bạn đang đọc Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi monmeoo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 164

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.