Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vậy Ngươi Vô Dụng Rồi!!!

Phiên bản Dịch · 1312 chữ

Nữ nhân này có chút không thành thật. Loại nhân vật như chưởng ấn sứ hoặc tông chủ trong tông hoàn toàn có thể kiểm tra được, đệ tử tông môn nhà mình còn sống hay đã chết.

Giống như Lục Diệp năm đó. khi hắn lưu lạc trong Linh Khê chiến trường, mặc dù chưởng giáo và Nnhị sư tỷ không biết hắn ở đâu, nhưng lại biết hắn vẫn còn sống.

Bởi vì trên người hắn có ấn ký của Bích Huyết Tông, nếu ấn ký không biến mất, tức là hắn chưa chết.

Hơn nữa, Phùng Nguyệt và các tu sĩ Phùng gia khác chắc chắn đã thêm lạc ấn của nhau. Và thông qua sự tồn tại của lạc ấn, những tu sĩ Phùng gia quen thuộc với nàng hoàn toàn có thể xác định được nàng còn sống hay không.

Nếu Phùng Nguyệt thực sự chết, lạc ấn thuộc về nàng cũng biến mất.

Hiện tại Lục Diệp không còn là tay mơ, cái gì cũng không biết như trước kia, hắn đâu thể bị lừa chỉ vì vài câu nói của Phùng Nguyệt?

"Hiện giờ ai đang quản lý trụ sở Phùng gia các ngươi?"

Tuy những tu sĩ Linh Khê cảnh của Phùng gia đã chết gần hết rồi, nhưng nhất định sẽ có cường giả từ nội môn hoặc hạch tâm vội vàng trở về, muốn đòi tiền chuộc, cần phải liên hệ với quản sự mới được.

Phùng Nguyệt mím môi, không trả lời.

Lục Diệp giơ tay đè lên chuôi của Bàn Sơn Đao, theo tiếng cọ xát chói tai, trường đao từ từ rút ra khỏi vỏ.

“Là tam ca của ta, Phùng Hướng Dương!” Phùng Nguyệt vội vàng đáp.

Người thiếu niên trước mắt này, chính là loại người một lời không hợp, sẽ thực sự dùng đao đâm người. Dù hiện giờ vết thương tại lòng bàn tay nàng đã khỏi đã khỏi nhưng mỗi lần nhớ tới một đao kia, bàn tay vẫn cảm thấy đau đớn.

"Liên lạc với hắn, nói cho hắn biết, nếu muốn chuộc người, lấy ra mười vạn khối linh thạch!"

Hiện giờ quy mô Linh Khê cảnh của Bích Huyết tông đã không nhỏ, tiền lương hàng tháng cũng phải hơn ngàn khối linh thạch, không thể luôn tìm nhị sư tỷ xin được Bích Huyết tông đã sa sút nhiều năm như vậy, nhị sư tỷ cũng không giàu có.

Trước kia, trong Bích Huyết tông không có gì để sản xuất, nhưng tình huống bây giờ đã tốt hơn nhiều, bởi vì hai nhà hàng xóm đã bị đánh cho triệt để tàn phế. Về sau, phạm vi trăm dặm này đã do Bích Huyết tông làm chủ, mạch khoáng ở nơi này còn có những loại sản xuất khác, đều là của cải của Bích Huyết tông, không liên quan gì đến Thiên Sát điện và Phùng thị.

Các đệ tử cũng mở mang được rất nhiều linh điền trong trụ sở, Hoa Từ dẫn mọi người đến đó trồng dược liệu và linh thực, bù vào chi phí trong nhà.

Nhưng tất cả điều này đều cần có thời gian để tích lũy, nếu có thể lấy được chút tiền chuộc từ phía Phùng thị, cũng sẽ giảm bớt áp lực tài chính cho Bích Huyết tông.

“Phùng thị không thể cho nhiều như vậy.” Phùng Nguyệt khiếp sợ nhìn Lục Diệp.

Mười vạn linh thạch, vậy mà hắn cũng dám nói!

Thiếu niên trước mắt, mày rậm mắt to, không nghĩ tới cũng là loại người lòng dạ hiểm độc.

Nghĩ đến cũng phải, nếu người này không lòng dạ hiểm độc, làm sao có thể lợi dụng trùng triều liên tiếp đánh chiếm trụ sở của hai thế lực?

"Đừng nói nhảm nữa, nhanh liên lạc đi." Dưới lời lẽ khuyên bảo đanh thép của Lục Diệp, Phùng Nguyệt bị buộc phải liên lạc với Phùng Hướng Dương.

Trên thực tế, trước đó Phùng Hướng Dương đã liên lạc với Phùng Nguyệt, cũng biết tình hình hiện tại của nàng, thậm chí gã còn nhờ nàng chuyển lời cho Lục Diệp rằng gã sẽ hao phí một số linh thạch để chuộc Phùng Nguyệt.

Chỉ là Phùng Nguyệt chưa bao giờ đề cập đến điều này với Lục Diệp.

Về phần tại sao đối phương không tự mình tới đây... Là không có lá gan đó.

Tu sĩ Vạn Ma Lĩnh ở ngàn dặm xung quanh đều biết, ngàn lần vạn lần tuyệt đối không được tới gần trụ sở Bích Huyết tông trong vòng 10 dặm, từng có một tu sĩ Van Ma lĩnh là Thiên cấp bát tầng cảnh ngự khí đi qua bên cạnh trụ sở Bích Huyết tông, sau đó một mảnh bóng đen chụp xuống...Người đã không còn!

Cho nên không phải Phùng thị không muốn tới chuộc người, mà là bọn họ không có phương pháp liên lạc thích hợp, tin tức đưa đến chỗ Phùng Nguyệt bên này bị cắt đứt.

Phùng Nguyệt ngước mắt, yên lặng nhìn Lục Diệp: “Nếu không liên lạc được thì sao?”

Lục Diệp rút Bàn Sơn Đao ra, đặt nó dưới chân mình, ý tứ đã rất rõ ràng.

Phùng Nguyệt vội vàng gửi tin đi.

Một lúc sau, nàng nhẹ nhàng nói: “Ta đã liên lạc.”

“Nói như thế nào?” Lục Diệp tùy ý hỏi, trong lòng bàn tay đã thúc giục linh lực, từng đạo Âm nguyên cùng Dương nguyên khảm hợp, dần dần tạo nên hình thức ban đầu của một đạo linh văn.

Phùng Nguyệt yếu ớt trả lời: “Bên kia có thể ra 3000 khối linh thạch…”.

Bởi vì linh lực bỗng nhiên hỗn loạn mà linh văn sắp hình thành đã sụp đổ.

Lục Diệp ngẩng đầu nhìn Phùng Nguyệt.

“Ba nghìn?”

“Ừm.”

“Vậy ngươi vô dụng rồi.”

Không phải Lục Diệp không muốn mặc cả với đối phương, mà là hắn ra giá một trăm nghìn, người khác lại trả giá ba nghìn, nghĩa là đối phương không có một chút thành ý nào, có tiếp tục mặc cả cũng vô dụng, chỉ lãng phí võ mồm mà thôi.

“Khổng Ngưu!” Lục Diệp hô lên một tiếng với Khổng Ngưu, không biết gã đang đứng trước Thiên Cơ Trụ, bận rộn làm gì.

“Ừm.” Khổng Ngưu với thân hình vạm vỡ quay đầu lại, ủ rũ đáp.

“Kéo nữ nhân này xuống làm thịt!”

“Nha.” Khổng Ngưu sải bước, đi về phía trước, dưới ánh mắt hoảng sợ của Phùng Nguyệt, một bàn tay to như chiếc quạt hương bồ đã tóm lấy nàng, túm lấy tóc nàng, sau đó xoay người, kéo nàng đi ra ngoài.

Khổng Ngưu vốn rất thành thật, trước đây gã chỉ tuân theo mệnh lệnh của Hoa Từ, nhưng giờ có thêm một Lục Diệp.

Phùng Nguyệt sững sờ, cho đến khi bị kéo lê trên mặt đất được một khoảng cách nhất định, nàng mới hét lên: "Phùng thị chuộc ta trở về để ta chịu trách nhiệm về việc làm mất trụ sở. Vì vậy họ không có khả năng cho quá nhiều linh thạch."

Nàng vùng vẫy điên cuồng một lúc, không ngờ lại tránh thoát ra khỏi trói buộc của Khổng Ngưu, lộn nhào đến chỗ Lục Diệp, quỳ xuống đất, ngẩng đầu hai mắt đẫm lệ mông lung nói: "Phùng thị có mâu thuẫn nội bộ, vốn dĩ là phái hệ của ta nắm quyền lực, nhưng trụ sở do ta đã quản lý mất đi, cho nên mặc kệ ta là y tu, khi chuộc về cũng chỉ có một con đường chết. Bọn họ sẽ không chi quá nhiều linh thạch cho một người chắc chắn sẽ chết, bọn họ chỉ muốn có một người đến gánh vác trách nhiệm lần này thôi."

Bạn đang đọc Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi monmeoo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 277

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.