Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đi Quyên Góp Đi!!!

Phiên bản Dịch · 1334 chữ

Khổng Ngưu đứng cách đó không xa, cúi đầu nhìn nắm tóc đứt trong tay, sau đó xoay người, lại đi về phía Phùng Nguyệt.

Lục Diệp giơ tay lên, dáng người cao lớn của Khổng Ngưu đứng thẳng ngay sau lưng Phùng Nguyệt, một mảnh bóng râm bao trùm lấy nàng.

Lục Diệp cúi đầu nhìn xuống nữ tử chật vật trước mặt: "Nói cách khác, ta không thể lấy được quá nhiều linh thạch từ Phùng thị?"

"Tuyệt đối không thể!"

Lục Diệp nghĩ đến Đổng Thúc Dạ, sở dĩ người này lựa chọn mưu phản tông môn chính vì trụ sở bị mất, trách nhiệm của chuyện này quá lớn, một tu sĩ thất tầng cảnh như Phùng Nguyệt tuyệt đối không gánh vác được, dù nàng là một y tu, và dù sau lưng nàng có người cầm quyền ủng hộ, thì lần này nếu nàng được chuộc về, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Trụ sở bị mất, các đệ tử tử thương vô số, nếu làm ra loại chuyện này mà không bị trừng phạt, làm sao bàn giao với những tu sĩ đã chết? Sau này phục chúng như thế nào?

"Vậy ngươi có tác dụng gì?" Lục Diệp có chút bực mình.

Mới đầu hắn còn tưởng rằng với thân phận trấn thủ sứ của Phùng Nguyệt, giá trị của nàng nhất định sẽ không thấp, nhưng hiện tại xem ra, là hắn suy nghĩ quá đơn giản, chính vì thân phận này mới khiến Phùng thị không thể trả một cái giá quá cao để chuộc người sẽ chết về, linh thạch của Phùng cũng không phải gió to thổi tới.

"Ta là y tu, ta có thể chuyển qua đầu quân cho Bích Huyết Tông!" Phùng Nguyệt vội vàng nói, nhìn dáng vẻ của nàng, hiển nhiên nàng đã sớm có ý định làm như vậy từ lâu rồi.

"Đừng có nằm mơ."

Phùng Nguyệt dám chuyển sang đầu quân cho Bích Huyết tông để tồn tại, nhưng Lục Diệp lại không dám thu.

Chân trước chiếm được trụ sở của người ta, giết mấy trăm tu sĩ, chân sau lại thu nhận trấn thủ sứ của người ta, nếu Phùng Nguyệt che giấu ý đồ xấu gì đó, chẳng lẽ sau này Lục Diệp còn phải thời thời khắc khắc đề phòng nàng sao?

Hơn nữa, chuyển tông cần rất nhiều công huân, bởi vì cưỡng ép xóa bỏ ấn ký thế lực của chính mình cũng cần rất nhiều công huân... Không đúng, Phùng Nguyệt là trấn thủ sứ của Phùng thị, nàng có quyền xóa bỏ lạc ấn của các tu sĩ dưới quyền của nàng, bao gồm cả chính nàng.

Còn vấn đề trung thành với Bích Huyết Tông, thật ra cũng không khó giải quyết, chỉ cần yêu cầu Phùng Nguyệt làm cái Thiên Cơ thệ là được.

Thông qua vài lần tiếp xúc, Lục Diệp đã hiểu ra bản chất của nữ nhân này, ở thời điểm gặp phải chuyện có liên quan tới sinh tử của bản thân, xương cốt của nàng rất mềm, có thể nhìn ra điều này thông qua một cái quỳ cực kỳ quyết đoán ngay lúc ban đầu.

Tuy nàng là nữ tử thật, nhưng cũng là tu sĩ thất tầng cảnh, trước nguy cơ sinh tử, nói quỳ quỳ, không có chút quyết đoán sẽ không làm ra được chuyện này.

Nhưng đôi khi xương của nàng lại rất cứng.

Trước đó Lục Diệp từng yêu cầu nàng chuyển tình báo giả cho các tu sĩ của Phùng gia, lừa bọn họ ra khỏi trùng động, Phùng Nguyệt lại biểu hiện thà chết chứ không chịu khuất phục.

Nói chung, tâm cơ của nàng rất nặng, nhưng cũng có không ít lòng trung thành với thế lực mà nàng thuộc về.

Lục Diệp chậm rãi cúi xuống, giơ tay nhéo cằm Phùng Nguyệt: “Ngươi có bao nhiêu công huân?”

“Có hơn bốn ngàn…” Phùng Nguyệt biết đây là thời khắc quyết định sinh tử của mình, cho nên nàng không dám nói dối.

Lục Diệp buông nàng ra, đứng dậy đi đến phía trước Thiên Cơ Trụ. Rất nhanh, hắn đã mang về một phần Thiên Cơ Khế ném cho Phùng Nguyệt.

“Ký đi!”

Phùng Nguyệt quỳ trên mặt đất, nhận lấy, đọc một chút, lại phát hiện trong Thiên Cơ Khế có rất nhiều điều khoản, chính là từ nay về sau không được làm bất cứ chuyện gì tổn hại đến tu sĩ Bích Huyết Tông, càng không được thông báo với bất kỳ ai về tin tức có liên quan đến Bích Huyết tông, không được oán hận Lục Diệp và những người xung quanh hắn ...

Nhiều như vậy, e rằng không dưới hai mươi điều.

Da đầu Phùng Nguyệt tê dại, thực sự không rõ, làm thế nào mà Lục Diệp có thể nghĩ ra nhiều điều khoản như vậy, trong một khoảng thời gian ngắn đến thế?

Nếu ký Thiên Cơ Khế này, thì trong tương lai, nàng sẽ không còn một chút uy hiếp nào với Bích Huyết tông nữa.

“Đây là văn tự bán mình sao?” Phùng Nguyệt ngẩng đầu, ủy khuất vô cùng nhìn Lục Diệp.Tình huống này có chút không giống những gì nàng nghĩ.

"Ngươi chỉ cần nói có ký hay không thôi."

Một lát sau, Lục Diệp thu lại Thiên Cơ khế, trong minh minh có sức mạnh vô hình to lớn hạ xuống, dung nhập vào trong cơ thể Phùng Nguyệt.

"Xóa đi ấn ký chiến trường của ngươi.”Lục Diệp phân phó một tiếng.

Phùng Nguyệt đang mất mát, nghe vậy lại vui vẻ đáp: "Được!"

Một lát sau, trên mu bàn tay Phùng Nguyệt có một mảnh hồng quang sụp đổ, hóa thành nhiều điểm ánh huỳnh quang tiêu tán, đây là dấu hiệu cho thấy ấn ký chiến trường bị xóa đi.

Lục Diệp đã lấy ra đại ấn trấn thủ sứ của bản thân, hà hơi thổi lên đại ấn một cái, rồi vẫy vẫy tay với Phùng Nguyệt, trong miệng thì thầm: "Nay thu tán tu Phùng Nguyệt làm đệ tử ký danh của Bích Huyết tông, cung thỉnh Thiên Cơ chứng kiến!

Sau đó đóng đại ấn xuống mu bàn tay nàng một cái.

Lam quang phun ra, Phùng Nguyệt nhìn một mảnh cảm kích trong mắt Lục Diệp, tuy nàng đã đánh mất thân phận trấn thủ sứ, nhưng giữ lại tánh mạng bao giờ cũng tốt.

"Đi quyên góp bốn ngàn công huân."

"A? Được." Phùng Nguyệt vội vàng chạy bộ đến phía trước Thiên Cơ trụ, làm một phen, đau lòng muốn chết.

Dưới tình huống bình thường, lấy tu vi thất tầng cảnh của nàng, tuyệt đối không có khả năng tích góp được nhiều công huân như vậy, nhưng đừng quên, nàng là trấn thủ sứ của Phùng thị, tự nhiên có thể muốn làm một chút thao tác trung gian kiếm lời vào túi tiền riêng.

Cũng tương đương với Lục Diệp có thể phát lương tháng cho chính mình vậy, nhưng Lục Diệp phát lương tháng đều là khoản công huân mà hắn cùng Hoa Từ kiếm từ Kỳ hải, cho nên phát yên tâm thoải mái, chẳng qua Phùng thị bên kia lại khác.

Và cũng vì Lục Diệp nghe nói nàng có hơn bốn ngàn công huân, lúc này hắn mới quyết định thu nàng làm Bích Huyết tông đệ tử ký danh. Nói đơn giản hơn, đây là Phùng Nguyệt tiêu tiền mua mệnh.

Nếu đã không thể thu được một khoản tiền chuộc làm người ta vừa lòng từ phía Phùng thị, vậy kiếm một chút công huân từ nơi Phùng Nguyệt bên này cũng không tồi, bằng không hắn vất vả bắt người tới đây làm gì? Làm bình hoa trang trí sao?

Lại nói, nếu muốn nhìn cho sướng mắt thì nhìn Hoa Từ nhiều một chút là được rồi?

Bạn đang đọc Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi monmeoo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 181

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.