Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở Về Tông!!!

Phiên bản Dịch · 1346 chữ

Phùng Nguyệt ngơ ngác nhìn thi thể bốn phía, hai mắt vô thần, tâm như tro tàn, có nghĩ thế nào nàng cũng không thể tưởng tượng được, bản thân chỉ truyền đi một tin tức, lại diễn biến thành kết quả như vậy.

Hoa Từ đứng cách nàng không xa, ôn nhuận như ngọc.

Tuy tu vi chênh lệch một tầng, nhưng Hoa Từ lại không sợ Phùng Nguyệt sẽ làm gì với mình, y tu tội gì phải khó xử y tu chứ? Hơn nữa dù Phùng Nguyệt thực sự muốn động thủ, nàng cũng có thể khiến cho đối phương chứng kiến một chút, cái gì gọi là trồng nấm chuyên nghiệp.

Đây cũng là nguyên nhân khiến cho Lục Diệp yên tâm để Hoa Từ ở lại trông coi Phùng Nguyệt.

Nhưng khiến cho Hoa Từ không nghĩ tới chính là, không biết có phải do Phùng Nguyệt đã chịu đả kích quá lớn hay không, chỉ thấy từ đầu đến cuối nàng ta đều ngơ ngác đứng ở nơi đó, không hề có phản ứng, chẳng muốn chạy cũng không ra tay với nàng.

Mãi cho đến khi nhóm tu sĩ Bích Huyết tông đầu tiên đuổi giết xuống dưới quay về, tất cả mọi người cũng lục tục trở lại.

Có người bị thương, còn có một vài người đã chết, giao thủ cùng người trong hoàn cảnh hỗn loạn như vậy, chết cũng là điều không thể tránh khỏi, nhưng so sánh với tổn thất của địch nhân, một vài người bên họ chết đi thật không đáng kể.

Tới lúc này, bất cứ tu sĩ Phùng gia nào chạy trốn vào trong động, đều bị đuổi tận giết tuyệt cả rồi.

Lục Diệp đưa tin cho Đinh Ngọc Thụ bên kia, hỏi bọn họ có cần hỗ trợ hay không, rất nhanh lại nhận được hồi âm, Thập Tương sơn bên kia đã bỏ chạy.

Đây cũng là kết quả hiển nhiên, trừ phi Thập Tương sơn thật sự muốn quyết một trận tử chiến cùng Vô Cực hiên, nếu không ngay sau khi Đinh Ngọc Thụ dẫn người trở về viện trợ, khẳng định là bọn họ sẽ lùi lại.

Nếu thực sự bùng nổ chiến tranh như vậy, ai cũng không chiếm được chỗ tốt, đã là trấn thủ sứ trụ sở một tông, đương nhiên phải quyết đoán.

"Ngũ sư huynh, tiếp theo chúng ta đánh nhà ai?" Cố Dương hưng phấn hỏi, gã là một trong mấy lục tầng cảnh trong tông.

Một đám người đầy trông mong quay lại nhìn. Tuy bọn họ đã liên tiếp bôn ba mấy lần đại chiến vô cùng mỏi mệt, thậm chí cũng gặp phải rất nhiều hung hiểm, nhưng chiến quả đạt được cũng cực kỳ huy hoàng. Từ xưa đến nay, tại Linh Khê chiến trường còn chưa xuất hiện một thế lực nào có thể liên tiếp phá trụ sở của hai tông môn đối địch chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, hơn nữa loại chuyện này còn phát sinh ở vòng ngoài, độ khó càng cao hơn vòng trong.

Tới lúc này, đám tu sĩ còn sống của Bích Huyết tông, người nào người nấy, đều kiếm đầy bồn đầy bát, ai cũng dư ra rất nhiều công huân và chiến lợi phẩm.

"Trở về tông!"

Còn đánh cái rắm.

Đám tu sĩ nhà mình có thể đánh hạ Thiên Sát điện, là mượn dùng trùng triều tiêu diệt mấy trăm người của bọn họ, có thể đánh hạ Phùng thị, là mượn dùng lực lượng của Vô Cực hiên.

Trước mắt các tông đều xử lý gần xong trùng triều rồi, tiếp theo, không có khả năng một tông môn nào đó dồn thật nhiều tu sĩ nhà mình vào trong Trùng động nữa. Trong trường hợp không vây được tu sĩ nhà người ta mà muốn mạnh mẽ đi công kích trụ sở của bọn họ, kể cả khi lại tiếp tục mượn dùng trùng triều, cũng chỉ là thiệt thòi nhiều mà không đạt được kết quả tốt.

Huống chi, chắc chắn rằng đám cường giả của Thiên Sát điện và Phùng thị kia, đều đang chạy trở về! Nếu Bích Huyết tông bên này còn không nhanh chân quay về, lỡ như bị những bát, cửu tầng cảnh thậm chí cường giả tu hành Thiên cấp công pháp đuổi đến, đừng mơ có trái ngọt mà ăn.

Cho nên, nhanh trở về tông quan trọng hơn, chỉ có trở về trụ sở mới được coi là an toàn.

Cứ như vậy, mấy trăm tu sĩ cùng Lục Diệp chạy về trụ sở, dọc theo đường đi, tất cả nói nói cười cười, náo nhiệt vô cùng.

Với bất cứ một tu sĩ nào, những chuyện trải qua trong lần xuất chinh này đều có chút mơ màng, tựa như ảo mộng. Đầu tiên là mọi người xử lý trùng sào tại trụ sở nhà mình, ngay sau đó lại xông về phía Bắc giết vào trụ sở Thiên Sát điện, diệt mấy trăm tu sĩ, công chiếm trụ sở nhà người ta.

Sau đó lại đi về phía đông nam, liên tục chiến đấu trên nhiều chiến trường, đánh hạ trụ sở Phùng thị, giết mấy trăm người Phùng thị.

Vị trí hiện giờ của đám người bọn họ, chỉ cách trụ sở nhà mình chừng 60 dặm về phía Đông, không quá xa.

Chỉ không đến nửa canh giờ sau, một hàng mấy trăm người đã quay về bên trong trụ sở, từ xa xa, bọn họ đã nhìn thấy Trùng tộc phô thiên cái địa tràn ra phía trước quảng trường Thiên Cơ điện.

Thật hiển nhiên trùng triều tại Thiên Sát điện bên kia, đã lan tràn đến bên này .

Tại một nơi bị vô biên vô hạn Trùng tộc vây quanh, bóng dáng khổng lồ của Tiểu Hôi hiện lên cực kỳ bắt mắt, thỉnh thoảng nó lại vỗ cánh, từ nơi này bay đến một nơi khác, cúi đầu mổ một cái, một con Trùng tộc dễ dàng bị mất mạng, lại mổ cái thứ hai, một con Trùng tộc khác mất mạng, ngẫu nhiên nó còn nâng móng vuốt lên trảo vài con cùng một lúc.

Khắp nơi trên quảng trường, đều có trùng thi, cũng không biết nó đã giết bao lâu rồi.

Lục Diệp nhìn thấy một màn này, trong lòng cũng bình tĩnh lại.

Sở dĩ hắn dám dẫn tất cả tu sĩ Bích Huyết tông ra ngoài lăn lộn, chính vì bên trong trụ sở có Tiểu Hôi tọa trấn, tên đui mù nào dám xông tới, Tiểu Hôi thì sẽ dạy cho đối phương cách làm người.

Cục diện trước mắt cũng là điều Lục Diệp đã sớm nghĩ tới, hắn mang theo mấy trăm tu sĩ trì hoãn ở bên ngoài quá lâu, trùng sào phía Thiên Sát điện chỉ cách bên này có mấy chục dặm, nếu không ai ngăn chặn, khẳng định trùng triều sẽ lan tràn đến bên này.

Ở trên đường quay về, Lục Diệp cũng sắp xếp ưu tiên xử lý công việc này trước. Thực lực phổ biến của Trùng tộc nơi này khá mạnh, tam, tứ tầng cảnh rất nhiều, cũng có ngũ, lục tầng cảnh, ngược lại không thấy Trùng tộc thất tầng. Dù sao nơi này cũng là trùng triều vòng ngoài cùng nhất, những con có thực lực mạnh đã ở bên trong trùng sào, hoặc bị Lục Diệp dẫn tới trụ sở Phùng thị bên kia rồi.

Bởi vì hắn sớm có bố trí từ trước, cho nên khi mọi người chạy một mạch quay về, đều bắt đầu hành động, vô cùng ngăn nắp, quy củ. Một đám tiểu đội liên kết chặt chẽ với nhau, không ngừng đẩy mạnh về phía trước, đuổi tận giết tuyệt Trùng tộc trên quảng trường, bên này vừa có dao động linh lực, lập tức có thật nhiều Trùng tộc bị hấp dẫn đi tới.

Bạn đang đọc Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi monmeoo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 134

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.