Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chỉ Có Cơ Hội Lần Này, Nếu Lại Có Tiếp Theo, Ngươi Chết!

Phiên bản Dịch · 1321 chữ

Và quả nhiên Phùng Nguyệt đã truyền lại tin tức cho nhóm tu sĩ Phùng gia, Lục Diệp đã nhận được xác nhận của Y Y vẫn lưu lại bên kia, lúc này đã có mấy tu sĩ trong đám Phùng thị vừa leo ra bên ngoài, chuẩn bị kiểm tra tình huống bốn phía. Nhưng bọn họ làm sao ngờ nổi, ở trong chỗ tối đang có một đôi mắt nhìn chằm chằm vào bọn họ, vào báo cáo từng diễn biến của bên này cho Lục Diệp.

Tranh. . .

Bàn Sơn đao ra khỏi vỏ, trực tiếp đâm tới, ghim Phùng Nguyệt xuống mặt đất. Tiếng kêu thảm truyền ra, máu tươi chảy ròng ròng.

Phùng Nguyệt hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Lục Diệp, vừa rồi nàng lại muốn đưa tin. . .

"Chỉ có cơ hội lần này, nếu lại có tiếp theo, ngươi chết!" Lục Diệp rút đao, lại khiến cho Phùng Nguyệt hô nhỏ một tiếng.

"Trần Dục, chú ý tới nàng, dám có bất cứ hành động thiếu suy nghĩ gì, trực tiếp chém."

"Rõ!"

"Tất cả theo ta!" Lục Diệp thay đổi phương hướng, dẫn bảy trăm tu sĩ mênh mông cuồn cuộn quay về.

Tại cửa ra của Trùng động, mấy tu sĩ Phùng gia kinh hồn táng đảm đi lên, kiểm tra bốn phía một phen, xác định đám tu sĩ Hạo Thiên minh lúc trước mới hội tụ ở trong này đã chạy đi, lúc ấy mới nhẹ nhàng thở ra. Một người trong đó đi tới cửa Trùng động, hô to với phía dưới: "Không có ai, mau lên đây đi!"

Đám tu sĩ Phùng gia bị vây ở bên dưới non nửa ngày, vội vàng leo lên trên, một đám rời khỏi Trùng động, rất nhanh sau đó, bên ngoài Trùng động đã hội tụ hơn trăm người.

Phùng Liên Củ cũng đi lên, gã đang thử liên hệ với Phùng Nguyệt, nhưng từng tin tức truyền đi đều như đá chìm đáy biển, không có bất cứ hồi âm nào.

Điều này khiến trong lòng gã có chút bất an, không biết rốt cuộc Phùng Nguyệt đã gặp phải chuyện gì rồi

Nhưng mà trước mắt thoát vây mới là điểm mấu chốt nhất, hiện giờ bọn họ cần phải chạy trở về thu phục lại trụ sở. Không có trụ sở, nhóm người bọn họ chính là cây không rễ, nước không nguồn.

Chợt có dao động linh lực mãnh liệt truyền đến, Phùng Liên Củ ngẩng đầu lên, chỉ thấy một luồng lưu quang màu lửa đỏ từ cách đó không xa nhanh chóng lao đến.

Gã chỉ kịp thấy rõ lưu quang kia là một bóng người, người nọ đã giết tới phụ cận.

Quang mang ngự khí sáng lên, trùng kích tới ngực gã, trường thương trong tay Phùng Liên Củ chọc một cái, đánh bay lưu quang kia ra ngoài, lực lượng mạnh mẽ khiến hổ khẩu trên tay gã run lên, thân hình cũng lui về phía sau hai bước.

Nhưng gã vừa đứng vững, bóng dáng Lục Diệp cũng bổ nhào từ trên xuống dưới, Bàn Sơn đao ra khỏi vỏ, một đao chém thẳng về phía Phùng Liên Củ chém tới.

Phùng Liên Củ gác thương trước người, đỡ một đao sắc bén này, linh khí giằng co, hai người gần trong gang tấc, bốn mắt nhìn nhau, Phùng Liên Củ nhận thấy một loại cảm giác lực lượng áp bách thật lớn từ phía trước đánh úp lại.

"Ngươi là ai?" Gã cắn răng quát khẽ.

Hai bên đều có tu vi thất tầng cảnh, vậy mà lực lượng của gã và đối phương lại có chênh lệch lớn như vậy, khiến cho gã có chút khó mà thừa nhận nổi.

Đáp lại gã chính là một mảnh quang hoa hiện lên trên Bàn Sơn đao.

Sắc mặt Phùng Liên Củ đại biến, chỉ cảm thấy thân hình trở nên vô cùng nặng nề, tựa như trên vai bị một tòa núi lớn đè xuống, vốn đã chênh lệch về lực lượng, lần này lại bị trực tiếp đè cho quỳ trên mặt đất.

Trọng Áp linh văn, linh văn này có thể sinh ra một loại trường trọng lực kỳ lạ, khiến cho hết thảy mọi thứ bên trong trường trọng lực đều trở nên nặng nề.

Lưu quang ngự khí từ sau đầu Phùng Liên Củ bay tới, lúc này Phùng Liên Củ đang bị áp chế, dù gã nhận thấy nguy cơ cũng không có lực phản ứng, lưu quang phá vỡ hộ thể linh lực, xuyên thủng phần gáy, từ trong miệng gã bay ra.

Lục Diệp thả người bay lên, cùng lúc đó, vài đạo thuật pháp đánh vào vị trí vừa nãy của gã, còn có mấy thanh linh khí bổ xuống sát nút.

Chỉ một lần đối mặt, Phùng Liên Củ có cùng tu vi thất tầng cảnh với hắn, đã chết thảm tại chỗ. Một màn này khiến cho đám đông tu sĩ Phùng gia đều khiếp sợ tới sởn tóc gáy.

Lục Diệp đang bay trên cao, nhìn xuống dưới, lại hơi hơi nâng tay, lưu quang ngự khí xuyên qua, thi triển Hỏa Long Thuật.

Cùng lúc đó, bảy trăm tu sĩ Bích Huyết tông cũng giết ra từ phương hướng hắn lao tới.

Dưới cơn hoảng loạn, đám tu sĩ Phùng gia vừa rời khỏi lại ùn ùn kéo nhau nhảy xuống Trùng động bên kia, nhưng hỏa long đang rít gào thiêu đốt trong động, nhảy xuống cũng lành ít dữ nhiều.

Những tu sĩ Phùng gia kia còn ở phía dưới chưa leo lên, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, lúc này đang tụ tập cùng nhau chuẩn bị rời khỏi nơi đây. Dẫn tới tình huống, người sợ hãi muốn lui về phía sau, người ồn ào muốn lao về phía trước, khung cảnh lập tức loạn thành một đoàn.

Chợt có dao động linh lực của thuật pháp từ hậu phương vọt tới. Tiếng kêu thảm thiết truyền ra, đã có mấy tu sĩ Phùng gia bỏ mạng tại chỗ, là Y Y vốn lẻn vào nơi này từ trước, tập kích bất ngờ giết địch.

Hoàn cảnh thông đạo bốn phương thông suốt dưới mặt đất này, thật sự rất có lợi cho nàng. Y Y giết được vài người, lập tức chui lại vào vách động, địch nhân muốn tìm nàng cũng không tìm thấy, hơn nữa thực lực hiện tại của Y Y cũng không thấp, tu sĩ bình thường căn bản không thể chịu được một đạo thuật pháp của nàng.

Dưới quá trình Y Y chuyên môn chế tạo hỗn loạn, thế cục ở gần cửa Trùng động càng thêm rối tinh rối mù.

Chờ đến lúc bảy trăm tu sĩ Bích Huyết tông đi đến nơi đây, khu vực bên ngoài cửa hang đã có thêm ba mươi khối thi thể, bên dưới cửa hang càng có nhiều người chết đi hơn, bởi vì vừa rồi Lục Diệp lại bồi thêm vài đạo Hỏa Long Thuật vào trong cửa động.

Phùng Liên Củ đã chết, Phùng Nguyệt bị bắt, hiện giờ Phùng gia bên này chẳng còn một ai đủ tư cách đứng lên chủ trì đại cục, bọn họ có vài lục tầng cảnh cũng chết không còn lại mấy người, nhưng hiện giờ đám tu sĩ đó cũng hoảng loạn vô cùng mà chạy trốn vào chỗ sâu trong Trùng động rồi.

Lục Diệp chờ đến khi môn hạ tu sĩ đến nơi, hắn lập tức dẫn đầu nhảy vào Trùng động, rồi dẫn người tùy tiện chọn một thông đạo, đuổi theo sát nút.

Bảy trăm tu sĩ cũng lao vào Trùng động, phân công nhau truy kích.

Tại cửa Trùng động, chỉ còn lại hai người, là Hoa Từ và Phùng Nguyệt.

Bạn đang đọc Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi monmeoo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 177

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.