Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hết Thảy Chỉ Là Một Vở Kịch…

Phiên bản Dịch · 1326 chữ

Cách đó không xa, Phùng Nguyệt đang nghiêng tai lắng nghe, trong lòng mừng thầm, bọn họ nghĩ như vậy là được rồi. Nhanh đi thôi, chỉ cần người của Bích Huyết tông và Vô Cực hiên bỏ chạy, cụ diện sẽ trở nên tốt đẹp cho bọn họ, cho Phùng gia, cho tất cả mọi người.

Tuy trụ sở Phùng thị đã bị công chiếm nhưng số lượng tộc nhân chết không quá nhiều, và chỉ cần có người, luôn luôn có thời điểm Đông Sơn tái khởi (trở lại ngày xưa).

"Nhưng ta có chút không cam lòng." Lục Diệp lắc đầu.

Đinh Ngọc Thụ bật cười: "Lại nói, đây cũng là chuyện bất khả kháng."

"Ta còn muốn nghĩ xem sao."

Hắn thật vất vả mới lấp kín được đám người Phùng thị nhân ở trong này, nếu cứ như vậy, bỏ qua cho bọn họ, lại vô cùng đáng tiếc.

Lục Diệp nói xong, lập tức quay đầu nhìn về phía Phùng Nguyệt bên kia, Phùng Nguyệt vội vàng cúi đầu, tỏ vẻ vô cùng ngoan ngoãn, giống như một tiểu tức phụ bị người ức hiếp.

Nữ nhân này. . . Vì sao xương cốt lại cứng như vậy?

Ngay lúc đó, bỗng nhiên Đinh Ngọc Thụ và Tào Hoa Hoành đều cúi đầu nhìn về phía ấn ký chiến trường của mình, sắc mặt hai người đồng loạt ngưng trọng.

Tào Hoa Hoành quát khẽ nói: "Sư huynh."

"Đã biết." Đinh Ngọc Thụ lên tiếng, sau đó nhìn Lục Diệp nói: "Nhất Diệp huynh, trụ sở Vô Cực hiên bị tấn công, chúng ta phải đi!"

Lục Diệp kinh ngạc: "Ai đánh các ngươi?"

"Thập Tương sơn!"

Đương nhiên, Lục Diệp cũng có chút nghiên cứu về trụ sở thế lực phụ cận, chỉ thoáng nhớ lại một hồi, hắn đã biết Thập Tương sơn là thế lực Vạn Ma lĩnh tiếp giáp với mặt Bắc của Vô Cực hiên.

"Làm sao Thập Tương sơn có thể tấn công ở phía sau. . ." Lục Diệp chưa nói xong, bỗng nhiên phản ứng lại, rồi nhìn thoáng qua Phùng Nguyệt bên kia.

Đinh Ngọc Thụ cũng lạnh lùng nhìn về phía Phùng Nguyệt: "Tự nhiên là có người tiết lộ hướng đi của chúng ta!"

Nói đến đây, gã vội vàng triệu tập nhóm tu sĩ môn hạ, rồi ôm quyền nói với Lục Diệp: "Nếu lần sau có cơ hội, lại hợp tác cùng Nhất Diệp huynh."

"Không vội, chúng ta cùng đi. Hiện giờ không giết được người Phùng thị, đi giết người Thập Tương sơn cũng vậy!"

Đinh Ngọc Thụ mừng rỡ: "Vậy thì quá tốt rồi!"

Lục Diệp vọt vào trong đám người, nắm lấy áo Phùng Nguyệt, sau đó mặc cho nàng hoảng sợ kêu to, hắn đã ném nàng lên lưng Hổ Phách.

Hơn mười hơi thở sau, hơn một ngàn tu sĩ hai phương đã cấp tốc lao thẳng tới trụ sở Vô Cực hiên. Cửa Trùng động vốn đang náo nhiệt lập tức trở nên an tĩnh lại.

Phùng Nguyệt ngồi trên lưng Hổ Phách, tâm trạng vẫn một mực căng thẳng, chợt yên ổn trở lại. Nàng cũng không nghĩ tới, một nước cờ tưởng như không mang tới chút trợ giúp nào cho thế cục, lại phát huy ra tác dụng ngay thời khắc nguy cấp, trước mắt đám người Vô Cực hiên và Bích Huyết tông đi rồi, các tộc nhân Phùng thị bị vây trong Trùng động đã được an toàn.

Phùng Nguyệt mượn dùng loại lắc lư chòng chành trên lưng Hổ Phách, ngó trái ngó phải một hồi, phát hiện không ai chú ý tới mình, lại lén lút đưa một tin tức ra ngoài: "Trụ sở Vô Cực hiên bị Thập Tương sơn tấn công, tu sĩ hai tông đang lao tới Vô Cực hiên, các ngươi chạy mau!"

Nàng không chú ý tới, Lục Diệp cũng đang lặng lẽ đưa tin cùng Đinh Ngọc Thụ.

Một lát sau, Lục Diệp lập tức gật đầu với Đinh Ngọc Thụ, đoàn người bọn họ bỗng nhiên nghỉ chân.

Mấy trăm tu sĩ Vô Cực hiên được Đinh Ngọc Thụ dẫn dắt, ầm vang long đi xa, còn bảy trăm tu sĩ Bích Huyết tông ở lại.

Trên lưng hổ, Phùng Nguyệt vội vàng gián đoạn đưa tin cùng Phùng Liên Củ, rồi ngạc nhiên đánh giá bốn phía, một bàn tay to vươn tới, tóm lấy gáy nàng và lôi thẳng nàng xuống khỏi lưng hổ, vứt trên mặt đất.

Phùng Nguyệt đầy người bụi đất, hoảng sợ nhìn Lục Diệp đang quan sát mình.

"Đa tạ!"

“Hả?" Phùng Nguyệt sửng sốt: "Cám tạ ta làm gì?"

Lục Diệp ném vào trong miệng thêm một viên linh đan, chậm rãi nhấm nuốt.

"Vừa mật báo với người của Phùng gia các ngươi?"

"Ta không có!" Phùng Nguyệt tự nhiên sẽ không thừa nhận loại chuyện này, nhưng ngay khi đối diện với ánh mắt trêu tức kia của Lục Diệp, rốt cuộc nàng cũng phản ứng lại: "Ngươi lợi dụng ta?"

Tuy động tác mật báo vừa rồi của nàng rất bí mật, nhưng nếu bị người có tâm một mực quan sát, khẳng định sẽ phát hiện ra.

Tới lúc này nàng mới hiểu được, vừa rồi Lục Diệp ném nàng lên lưng hổ vốn không phải thiện tâm phát tác, mà hắn chỉ đang chế tạo cho nàng cơ hội thuận tiện để mật báo thôi, buồn cười là nàng còn cho rằng chuyện bản thân khuất phục khiến cho đối phương lơ là mất cảnh giác.

Nếu thực sự là như vậy, thì vừa rồi nàng truyền lại tin tức cho Phùng Liên Củ, tuyệt đối là một tai họa.

Và hết thảy những gì xảy ra vừa rồi vốn chỉ là một tuồng kịch, một tiết mục dẫn xà xuất động. . .

"Trụ sở Vô Cực hiên không bị tấn công?" Đầu Phùng Nguyệt choáng váng tới xây xẩm. Nàng hồi tưởng lại vẻ mặt vừa rồi của Đinh Ngọc Thụ và Tào Hoa Hoành, dường như không phải giả bộ.

"Đúng là trụ sở Vô Cực hiên bị tấn công, nhưng so sánh với Thập Tương sơn, ta càng cảm thấy hứng thú với Phùng thị."

Đinh Ngọc Thụ đã dẫn người trở về viện trợ, trụ sở của một tông môn cũng không phải dễ đánh hạ như vậy. Chỉ cần Thập Tương sơn bên kia không mất lý trí, sau khi nhìn thấy Đinh Ngọc Thụ quay về khẳng định sẽ lựa chọn lui lại.

Cho nên Bích Huyết tông có đi hỗ trợ hay không đều giống nhau, kể cả khi có Bích Huyết tông hỗ trợ, nhiều nhất cũng chỉ là giết nhiều người Thập Tương sơn một chút thôi, chỉ cần công kích không phá được trụ sở nhà người ta, vẫn không thể làm người khác thương cân động cốt.

Phùng thị lại khác, trụ sở nhà họ đã bị công phá, nếu đám tu sĩ ở lại Trùng động kia chết thảm trọng, gia tộc bọn họ nhất định sẽ nguyên khí đại thương.

Lúc ban đầu khi Lục Diệp nghe Đinh Ngọc Thụ nói trụ sở Vô Cực hiên bị tấn công, quả thật hắn đã muốn mang Bích Huyết tông đi hỗ trợ trước, nhưng rất nhanh hắn ý thức được, có lẽ đây chính là một cơ hội, cho nên mới quyết định thật nhanh, ném Phùng Nguyệt lên lưng Hổ Phách.

Nếu nữ nhân này đủ thành thật, không mật báo với Phùng thị, thì Bích Huyết tông cũng chỉ có thể lựa chọn cùng Đinh Ngọc Thụ đi gấp rút tiếp viện trụ sở Vô Cực hiên.

Mà nếu nữ nhân này không đủ thành thật, thì sơ hở của Phùng thị đã lộ ra rồi.

Dù sao, chẳng cần biết kết quả ra sao, Bích Huyết tông bọn họ đều không thiệt.

Bạn đang đọc Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi monmeoo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 264

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.