Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhìn Lầm Nàng Rồi!!!

Phiên bản Dịch · 1375 chữ

Trần Dục và Khổng Ngưu vẫn đang giữ nguyên tư thế, một trái một phải nhìn chằm chằm vào nàng, nếu nàng có bất cứ hành động thiếu suy nghĩ gì, chắc chắn sẽ bị một kiếm một đao chặt bỏ.

Hiện giờ Phùng Nguyệt đang trộn lãn trong đội ngũ mấy trăm người Bích Huyết tông, kể cả nàng là thất tầng cảnh, cũng có cảm giác bản thân như dê vào bầy sói, vừa bất lực vừa nhỏ yếu...

Về phần mấy trăm tu sĩ bị nhốt ở trong Trùng động, lúc trước, dưới sự dẫn dắt của Phùng Liên Củ, bọn họ từng thử trùng kích vài lần, kết quả đều bị người của Vô Cực hiên đánh trở về, còn chết không ít người.

Trước mắt tình huống bên kia là song phương đối phó lẫn nhau, một phương xông lên không ra được, một phương cũng không dám tùy tiện đi xuống, cục diện giằng co.

Lục Diệp nghe đến đó, không khỏi nhíu mày, loại tình huống này rất khó phá cục, xem ra hắn còn phải nghĩ ra cách mới được.

Đột nhiên lúc này, một luồng hương khí độc đáo bay vào lỗ mũi, Lục Diệp không cần quay đầu cũng biết, là Hoa Từ cưỡi cơ quan lang của nàng đang đi tới gần.

"Thu hoạch thế nào?"

"Không tồi!" Hoa Từ gật gật đầu, lại nói: "Thu hoạch của ngươi cũng không nhỏ nha."

"Hả?"

"Không phải lần này cướp được một áp trại phu nhân sao? Nghe người ta nói, nàng là trấn thủ sứ của Phùng thị." Hoa Từ bĩu môi nói.

Sao lại là áp trại phu nhân? Lục Diệp đang muốn phản bác, bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, rất nhanh hắn đã tiến lên vài bước, đi tới bên người Phùng Nguyệt, thấp giọng nói vài câu với nàng.

Đầu tiên Phùng Nguyệt khẽ gật đầu, nhưng lập tức lại lắc đầu, vẻ mặt đầy sợ hãi.

Lục Diệp rút đao, đằng đằng sát khí, Phùng Nguyệt lại dùng sức lắc đầu, trong mắt rưng rưng, điềm đạm đáng yêu.

Bàn Sơn đao bị rút ra, linh lực màu lửa đỏ leo lên nhưng Phùng Nguyệt vẫn đứng thẳng thân hình, còn cam chịu nhắm mắt lại.

Nàng đợi một lát, vẫn không thấy cảm giác bị chém, mới e dè mở to mắt ra nhìn, chỉ thấy bên người đã không còn bóng dáng của Lục Diệp. Lúc này, Phùng Nguyệt mới thở phào một hơi, tìm được đường sống trong chỗ chết, hai chân lại mềm nhũn ra.

Lục Diệp đứng sau lưng, cách nàng không quá xa, khẽ nhíu mày.

Vốn dĩ, hắn muốn lợi dụng này Phùng Nguyệt. Nàng là trấn thủ sứ của Phùng thị, chắc chắn sẽ có uy vọng nhất định trong lòng đám tu sĩ Phùng thị kia, nếu bảo nàng truyền lại một chút tình báo giả cho nhóm tu sĩ Phùng gia bên trong Trùng động, nói không chừng, hắn có thể lừa gạt, ép đám người Phùng gai đi lên, đến lúc đó, chỉ cần Bích Huyết tông liên thủ cùng Vô Cực hiên, có thể giết sạch đám tu sĩ Phùng gia.

Lục Diệp vốn cho rằng việc này không có vấn đề gì, bởi vì căn cứ theo những gì Phùng Nguyệt biểu hiện lúc trước, nữ nhân này là hạng người rất sợ chết, chắc chắn sẽ khuất phục trước cái chết thôi.

Ai ngờ đâu, Lục Diệp lại nhìn lầm nàng rồi.

Mặc dù khi nàng nhìn thấy Lục Diệp, đã lập tức quỳ xuống cầu xin tha thứ, nhưng tới lúc hắn thực sự bảo nàng đi lừa gạt tu sĩ tộc nhân nhà mình, nàng lại biểu hiện ra kháng cự thật lớn, thậm chí còn bày ra tư thế ‘có chết cũng không phối hợp’.

Có thể nói, chuyện liên quan tới an nguy của bản thân, nàng có thể dựa vào thân phận y tu để quỳ xuống cầu xin tha thứ, nhằm bảo toàn tánh mạng nhưng chuyện có liên quan đến Phùng thị, nàng lại có một loại nguyên tắc và kiên trì của bản thân.

Và nói gì thì nói, Lục Diệp cũng không thể thật sự chém chết nàng. . .

Một đường tiến về phía trước, rất nhanh, bọn họ đã đến Trùng động trong lãnh địa Phùng thị. Tu sĩ hai nhà hội hợp cùng một chỗ, nhân số đột phá hơn ngàn người.

Lục Diệp và Đinh Ngọc Thụ cùng nhau đứng phía trước cửa vào Trùng động, quan sát một hồi. Đinh Ngọc Thụ nói cho hắn nghe thế cục hiện tại. Về cơ bản, nội dung cũng không khác những gì Tào Hoa Hoành nói.

"Tình huống hiện tại là như thế, Nhất Diệp huynh có cách xử lý gì hay không?"

"Để ta hạ xuống xem.”

Nói xong câu này, hắn đã thả người, rơi xuống phía dưới.

Tròng mắt Đinh Ngọc Thụ ngạc nhiên như muốn rớt ra, đây là hạng người cả gan làm loạn tới mức nào chứ. . .

Gã ló đầu ra, thăm dò một hồi, chỉ thấy phía dưới lóe lên quang mang linh lực, dao động linh lực kịch liệt truyền ra. Rất nhanh sau đó, bóng dáng Lục Diệp phóng lên cao, nhẹ nhàng rơi xuống đất, ngược lại không chịu bất cứ thương tổn gì, chỉ hơi chút chật vật.

Tuy chỉ lướt thoáng qua một chút, nhưng Lục Diệp vẫn nhìn thấy không ít tu sĩ Phùng gia đang ngồi chồm hổm canh giữ ở gần cửa vào. Người nào đi xuống người đó chết. Nếu không phải hắn có Ngự Thủ linh văn, cả hắn cũng không dám tùy tiện làm việc như vậy.

"Có biện pháp gì làm cho thông đạo dưới mặt đất sụp đổ hay không?"

Nếu có thể làm được chuyện này, vậy thì Phùng gia bên kia có bao nhiêu người cũng bị chôn sống ở bên trong.

Đinh Ngọc Thụ lắc đầu nói: "Ta đã nghĩ rồi, nhưng bằng vào thực lực của chúng ta, chắc chắn không làm được chuyện này, vị trí thông đạo dưới mặt đất quá sâu."

Gã thở dài, nói: "Thật sự không được cũng chỉ có thể buông tha cho, chúng ta không thể tiếp tục hao phí thời gian tại chỗ này. Khẳng định là Phùng gia bên kia sẽ có cường giả từ vòng trong hoặc là vòng trung tâm chạy tới. Nếu bọn họ có đủ nhiều công huân, nói không chừng sẽ mượn dùng Thiên Cơ trụ truyền tống quay về trụ sở nhà mình. Đương nhiên, xác suất phát sinh loại chuyện này không lớn."

Kiếm công huân không dễ, trong khi lại có rất nhiều thứ cần dùng tới công huân, khiến cho bình thường, mỗi tu sĩ đều tích góp được không quá nhiều.

Đương nhiên là Lục Diệp biết điểm này.

Bản thân Thiên Cơ trụ có khả năng truyền tống, nhóm tu sĩ có thể mượn dùng Thiên Cơ trụ của minh tông để truyền tống trở về bản tông, nhưng khoảng cách dài ngắn, tu vi cao thấp, sẽ tốn mức công huân không giống nhau.

Hắn không tự mình nếm thử, chỉ biết làm như vậy, sẽ cần tiêu phí một khoản công huân xa xỉ.

Chắc chắn rằng Thiên Sát điện và Phùng thị bị Bích Huyết tông công chiếm bên kia, không có khả năng chỉ có chút xíu tu sĩ cấp bậc Linh Khê cảnh như vậy, cường giả hai nhà bọn họ đều đang rèn luyện tại vòng trong hoặc là vòng trung tâm.

Một khi bọn họ nghe nói trụ sở nhà mình bị công chiếm, khẳng định là muốn quay về. Và rất có khả năng, ngay tại lúc này, bọn họ đã trên đường trở về rồi.

Điều ấy cũng có nghĩa là, nếu Bích Huyết tông và Vô Cực hiên tiếp tục lấp kín ở chỗ này, khả năng rất lớn là sẽ gặp được một đám cường giả từ vòng trong hoặc là vòng trung tâm vội vàng trở về.

Đến lúc đó, thế cục vô cùng bất lợi cho bên ta.

Bạn đang đọc Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi monmeoo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 191

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.