Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta Cảnh Cáo Ngươi, Đừng Có Giở Trò!!!

Phiên bản Dịch · 1368 chữ

Phùng Nguyệt cam chịu số phận, ngoan ngoiaxn cởi túi trữ vật xuống, đưa cho Trần Dục, nhưng vẫn không đứng lên, chỉ ngẩng đầu, điềm đạm đáng yêu nhìn qua Trần Dục, nói: "Thân thể ta có chút suy yếu, có thể dìu ta một lúc được không?" Nghe nói như vậy, Trần Dục chủ động duỗi một tay ra.

Cảm giác tìm được đường sống từ trong chỗ chết thực sự quá kinh khủng, thủ đoạn ngày thường vô cùng hữu hiệu khi đối phó với nam nhân, lại không có chút tác dụng nào đối với thiếu niên trước mặt, ánh mắt hắn nhìn nàng, căn bản không xuất hiện cảm xúc nên có khi nhìn nữ nhân.

Trần Dục nhìn qua bàn tay nhỏ mềm mại trắng nõn không xương, tâm trạng nhất thời dao động, nhưng vừa ngẩng đầu nhìn Lục Diệp đang giết trùng tộc ở bên kia, liền quả quyết lắc đầu: "Không được, tự mình đứng lên đi."

Phùng Nguyệt lộ ra vẻ mặt u oán, đành phải chậm rãi đứng dậy.

Trần Dục ngưng tiếng nói: "Ta cảnh cáo ngươi, đừng có giở trò. Mau dẫn ta đi tìm mấy thứ đáng giá của các ngươi, nhanh lên!"

Nói rồi, gã đẩy Phùng Nguyệt đang lảo đảo ra, Phùng Nguyệt rên rỉ một tiếng, Trần Dục nghe âm thanh này, xương cốt cũng trở nên mềm nhũn. . .

Hiện giờ trụ sở bị công chiếm, bản thân bị người bắt làm tù binh, hiện tại còn phải dẫn người ta đi tìm thứ đáng giá, trong lòng Phùng Nguyệt vô cùng đau khổ, nhưng để bảo vệ tính mệnh, nàng đành cam chịu.

Bên trong Thiên Cơ Điện, Hoa Từ thu tay lại, nói với Tào Hoa Hành đang chờ ở một bên: "Mời Tào sư huynh."

Tào Hoa Hành cười ha ha một tiếng: "Vậy ta sẽ không khách khí!" Nói rồi, gã đặt tay lên Thiên Cơ Trụ, thỏa thích đoạt lấy phần gia trì còn lại, mặt mày hớn hở.

Gã là phó trấn thủ sứ của Vô Cực Hiên. Trước đó Lục Diệp để Đinh Ngọc Thụ dẫn người lấp kín cửa vào Trùng động bên phía Phùng thị, khiến mấy trăm người Phùng thị không thể quay về trụ sở, sau đó lại thương lượng cùng Đinh Ngọc Thụ, chờ đến lúc đánh hạ trụ sở Phùng thị, sẽ chia đều gia trì trong Thiên Cơ Trụ.

Nếu đã cùng nhau xuất lực, tất nhiên Bích Huyết Tông không thể ăn một mình.

Lúc chúng tu Bích Huyết Tông còn đang chờ đợi, Tào Hoa Hành đã chạy đến hội hợp cùng bọn người Lục Diệp.

Lại nói, gã chỉ chạy đi một chuyến, đã đạt được chỗ tốt rất lớn.

Loại chuyện này, đúng là có đốt đèn lồng cũng tìm không thấy.

Trong lòng Tào Hoa Hành thầm nghĩ, chẳng trách Đinh sư huynh lại tôn sùng hai vị này của Bích Huyết Tông như vậy.

Gã cũng nghe nói tới chuyện phát sinh bên trong Kỳ Hải, sở dĩ Hạo Thiên Minh có thể chuyển bại thành thắng, hoàn toàn là do hai người Bích Huyết Tông tích lũy, tạo ra ưu thế ngay từ đầu.

Hiện giờ, bọn họ lại nhận được nhiều chỗ tốt từ bên này như vậy, xem ra về sau nên thân cận nhiều hơn với Bích Huyết Tông.

Sau khi Hoa Từ và Tào Hoa Hoành chia cắt gia trì trên Thiên Cơ trụ của Phùng thị, mấy trăm tu sĩ bắt đầu lần lượt rút lui khỏi nơi này, vẫn như cũ là Lục Diệp một mình cản phía sau. Hắn thi triển ra từng đạo Hỏa Long Thuật, mượn dùng linh lực cuồng bạo hấp dẫn sự chú ý của Trùng tộc.

Rất nhanh, vị trí hắn đứng đã bị vây quanh chật như nêm cối.

Nếu không có Phi Dực thứ văn, hắn tuyệt đối không dám làm như thế. Trước khi tu sĩ có thể ngự không phi hành, nếu bị trùng triều đông đúc kiểu này vây quanh, dù có thực lực mạnh hơn nữa cũng khó mà phát huy được, sớm muộn gì cũng chết.

Nhưng có Phi Dực lại khác, đánh không lại, hắn còn có thể bay lên. Lúc này trong lòng hắn chỉ còn lại duy nhất một suy nghĩ: ‘Cảm tạ Vân phu nhân, cảm tạ chưởng giáo, một đạo thứ văn này đã mang đến sự trợ giúp quá lớn cho hắn’.

Mãi cho đến khi mấy trăm tu sĩ Bích Huyết tông rút lui tới khoảng cách an toàn, Lục Diệp mới phóng lên cao, hóa thành một đạo hồng quang nhanh chóng biến mất không thấy.

Trùng tộc truy kích một đợt, bỗng mất đi mục tiêu, cả đám từ từ dừng lại, bắt đầu làm việc theo bản năng.

Trụ sở Thiên Sát điện ở phía Bắc bị phá, tu sĩ chết vô số, xem như đã bị đánh cho tàn phế.

Trụ sở Phùng thị ở phía Đông cũng bị phá, tuy không có quá nhiều người chết nhưng tổn thất cũng không nhỏ.

Có thể nói, hai vị hàng xóm của Bích Huyết tông đã gặp phải tình huống cực kỳ bi thảm.

Tạm thời Lục Diệp còn chưa tìm được vị trí để tiếp tục dẫn trùng triều ập tới. Trải qua bôn ba lần đại chiến liên tiếp, nhóm tu sĩ Bích Huyết tông bên này đều vô cùng mỏi mệt, cần phải hoãn lại một chút.

Hơn nữa tính toán thời gian, gần như các đại tông môn đều xử lý trùng triều xong xuôi hết rồi, kể cả sau này, hắn tiếp tục dẫn trùng triều đến địa bàn Vạn Ma lĩnh, cũng rất khó đạt được tác dụng như trước kia.

Trước mắt cần xử lý chính là Phùng thị!

Mặc dù trụ sở Phùng thị bị công chiếm nhưng không có quá nhiều người chết, như vậy sao được? Đều là hàng xóm Bích Huyết tông, Thiên Sát điện đã như vậy, Bích Huyết tông bọn họ tuyệt đối không được nhất bên trọng nhất bên khinh, kiểu gì cũng phải mưa móc cùng dính.

Nếu không chính là không công bằng với Thiên Sát điện!

Đinh Ngọc Thụ còn mang theo tu sĩ nhà mình lấp kín cửa hang nhà người ta kia kìa, hiện tại chuyện Bích Huyết tông cần phải làm chính là tiến đến hội hợp cùng người của Vô Cực hiên, sau đó đóng cửa đánh chó, tranh thủ đạp cho một cước đúng thời điểm thích hợp, giải quyết nốt Phùng thị.

Làm như vậy, về sau trong phạm vi trăm dặm xung quanh, chỉ còn một nhà Bích Huyết tông độc đại.

Sau đó, Lục Diệp lập tức bay nhanh theo phương hướng mọi người rút lui, mau chóng hội hợp cùng đội ngũ.

"Lục đạo hữu!" Tào Hoa Hoành ôm quyền, trên mặt nở nụ cười, trước mắt tâm trạng của gã cực kỳ tuyệt vời, chỉ cảm thấy không khí bốn phía đều ngọt ngào, khó tả.

"Tình huống bên kia thế nào?"

Tào Hoa Hoành báo lại tình huống Trùng động bên kia.

Trước mắt, đám người Phùng thị kia vô cùng tuyệt vọng. Bọn họ đã nghe nói tin tức trụ sở bị phá, nhưng đến hiện tại vẫn chưa hiểu trụ sở nhà mình bị tông môn nhà nào phá hủy.

Chuyện phát sinh quá đột ngột, sau khi đại trận phòng hộ bị phá, đám tu sĩ ở lưu thủ Phùng thị, hoặc là nhanh chóng bị giết, hoặc là mượn dùng Thiên Cơ trụ quay trở về Cửu Châu, căn bản không kịp làm rõ thân phận địch nhân.

Một người bị bắt duy nhất là Phùng Nguyệt coi như đã giật mình tỉnh ngộ, thông qua hổ lớn trắng như tuyết kia, để suy đoán ra thân phận Lục Diệp, nhưng trước mắt nàng đâu dám truyền tin ra bên ngoài?

Hiện giờ đã up hết phần mình dịch từ trước rồi, về sau sẽ up chậm lại, khoảng 3-4 chương/ ngày thôi nha. Cảm ơn mn đã đọc

Bạn đang đọc Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi monmeoo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 170

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.