Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quy Củ Bất Thành Văn!!!

Phiên bản Dịch · 1336 chữ

Lúc này đã có không ít tu sĩ Phùng thị thấy tình thế không ổn, cũng vội vàng lao thẳng về phía Thiên Cơ điện, từng bóng người lần lượt xông vào bên trong, mượn nhờ Thiên Cơ Trụ rút về Cửu Châu.

Nhưng chỉ có số ít người nhanh chóng phán đoán được thế cục, vẫn có rất nhiều tu sĩ còn chưa kịp phản ứng.

Chờ đến lúc bọn họ chạy đến phía trước Thiên Cơ Điện, nơi đó đã xuất hiện mấy trăm tu sĩ xông tới, ai nấy đều đằng đằng sát khí, người cầm đầu cưỡi một con hổ lớn trắng như tuyết, vung vẩy trường đao trong tay, một cái đầu của tu sĩ Phùng gia bay lên cao cao.

Bên cạnh người này còn có một đạo lưu quang đỏ như lửa bay múa, vừa nhìn đã biết chính là lưu quang Ngự khí.

Phùng Nguyệt chưa từng trông thấy thiếu niên này. Từ khí tức trên người hắn cho thấy, tu vi đối phương đã đến thất tầng cảnh, nhưng linh quang thuần khiết như vậy, đúng là thứ từ trước đến nay Phùng Nguyệt cực kỳ ít gặp, dù là trên người những tu sĩ Vân Hà cảnh trong tông kia, nàng cũng chưa từng trông thấy linh quang thuần khiết đến vậy.

Nàng đang tận mắt nhìn thấy thiếu niên này đại sát tứ phương, ngay cả một tu sĩ lục tầng cảnh của Phùng thị, cũng không đỡ nổi một đao của hắn.

Thiếu niên đó cũng phát hiện ra nàng, bốn mắt chạm nhau, hai mắt hắn tỏa sáng, giống như vừa nhìn thấy điều gì đó khiến mình vui mừng. Hắn trực tiếp bổ nhào đến từ trên lưng hổ, đao quang sáng như tuyết loé lên trước mặt Phùng Nguyệt.

Một đao này không giết chết nàng. Không phải vì Phùng Nguyệt có bản lĩnh ngăn lại một đao kia, mà vì lúc Lục Diệp lao về phía nàng, nữ nhân này đã hạ thấp người xuống, hai chân gập lại, dứt khoát lưu loát quỳ trên mặt đất, giống nhưa rùa đen rụt cổ.

Lục Diệp ngàn tính vạn tính, cũng không tính tới chuyện đối phương sẽ có phản ứng như vậy.

Bàn Sơn đao lướt qua đỉnh đầu đối phương, chặt đứt mấy sợi tóc.

Từ khi Lục Diệp tiến vào Linh Khê chiến trường đến nay, đã có rất nhiều tu sĩ chết dưới đao của hắn, có kẻ chưa kịp phản ứng đã mất mạng, có kẻ quyết tử chiến không lùi, cũng có một số kẻ cầu xin tha thứ trước khi chết, nhưng số lượng không nhiều lắm. Theo lẽ thường, khi trận doanh song phương giao thủ, nếu một bên không phải đối thủ của bên kia, về cơ bản, tất cả đều không có đường sống, bởi vì cầu xin lòng thương xót vô dụng.

Mà nữ tử này lại trực tiếp quỳ xuống như thế, còn quỳ xuống ngay một chiêu đầu tiên!

Đã vậy, nữ nhân này còn là tu sĩ thất tầng cảnh! Đây là nguyên nhân khiến hai mắt Lục Diệp toả sáng khi nhìn thấy nàng.

Thất tầng cảnh, nếu nữ nhân này không phải trấn thủ sứ của Phùng Thị thì kiểu gì cũng là phó sứ. Và nếu nàng đã lưu thủ trụ sở, hiển nhiên đồ tốt đều ở trên người nàng. Và chỉ cần giết nàng, tất cả sẽ là của hắn!

Nhưng phản ứng của nữ nhân này lại khiến Lục Diệp bối rối, tới mức một đao vừa rồi cũng quên cả biến chiêu.

Thân hình Lục Diệp hạ xuống, hắn cúi đầu nhìn nữ tử đang quỳ rạp trước mặt mình, sắc mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, đầu cúi rạp xuống đất, vươn hai tay ra, tư thái xinh đẹp tới nhiếp hồn đoạt phách.

Lục Diệp nhấc đao muốn chém xuống, mặc dù vừa rồi có một thoáng bối rối, nhưng đối phương đã là tu sĩ thất tầng cảnh của Phùng thị, đương nhiên hắn sẽ không hạ thủ lưu tình. Nàng bày ra bộ dáng không chút phòng bị như thế, càng khiến hắn dễ dàng chém đầu.

"Ta là y tu. Vị đạo hữu này, xin hãy tha mạng!"

Lục Diệp đã nâng đao lên, bỗng dừng lại, khẽ nhíu mày.

Trong Linh Khê chiến trường có một quy củ bất thành văn, đó chính là nếu song phương giao chiến, dưới tình huống có thể không giết, sẽ tận lực lưu lại tính mạng y tu của đối phương.

Trước kia Lục Diệp không biết điều này, nhưng dù sao bây giờ, hắn cũng là trấn thủ sứ của Bích Huyết Tông, bình thường cũng hay tiếp xúc với bọn người Thủy Uyên, nên cũng biết thêm khá nhiều thường thức trên chiến trường. Thủy Uyên từng cố ý dặn dò hắn về điều này, hẳn là nàng cũng nhìn ra sát tâm của tiểu sư đệ nhà mình có chút nặng.

Sở dĩ có cái quy củ này,

Một là vì số lượng y tu vô cùng thưa thớt.

Hai là vì phần lớn y tu đều không giỏi đả thương người khác, dù là kiêm tu pháp tu hoặc là những phái hệ khác, phần lớn bọn họ chỉ đủ tự vệ, mà phần lớn thời gian y tu đều dùng để trị thương cứu người. So sánh chiến lực với các tu sĩ cùng cấp độ, y tu vĩnh viễn đứng hạng chót.

Ba là, lưu lại tính mạng của y tu đối địch, còn có thể chữa thương cho tu sĩ thụ thương phe mình.

Ban đầu ở bên trong Tà Nguyệt Cốc, lúc Bàng Đại Hải chỉ điểm phân chia hệ phái cho Lục Diệp và Dư Hiểu Điệp, gã từng nói với Dư Hiểu Điệp rằng, làm một y tu, dù bị người Vạn Ma Lĩnh bắt làm tù binh, cũng không cần lo lắng sẽ bị giết.

Hai đại trận doanh giao phong nhiều năm như vậy, tuy hai bên đều chỉ hận không thể đè đối phương xuống đất chà đạp, nhưng vẫn luôn duy trì loại quy tắc bất thành văn này.

Đây cũng là cố hết mức để phòng ngừa số lượng y tu của hai bên giảm bớt.

Bởi vì y tu rất ít, nếu chết quá nhiều, về sau tìm người chữa thương cũng phiền phức.

Tới lúc này, xem như Lục Diệp đã hiểu rõ vì sao nữ nhân này không nói một lời đã quỳ xuống. Hoá ra nàng còn có thân phận y tu này.

Trường đao trong tay chém xuống, theo tiếng kinh hô của Phùng Nguyệt, trên cánh tay nàng đã nhiều thêm một vết thương thấy cả xương, máu tươi chảy ra, nhuộm đỏ y phục.

"Chứng minh cho ta xem!"

Phùng Nguyệt vội vàng thẳng lưng, cố nén đau đớn, sau đó nâng tay còn lại lên lướt qua vết thương trên cánh tay mình, linh lực nhu hoà như nước bắt đầu toả ra.

Lục Diệp không nhịn được khẽ “Phì” một tiếng, nàng đúng là y tu.

"Trần Dục!"

Trần Dục đang dẫn đầu một nhóm đệ tử Bích Huyết Tông qua ngăn chặn trùng triều, nghe tiếng liền chạy qua: "Có!"

"Trông coi nữ nhân này, nếu nàng làm bất cứ điều dị thường nào, giết!"

Trần Dục cúi đầu nhìn thoáng qua Phùng Nguyệt, lĩnh mệnh nói: "Được!"

Lục Diệp chạy về phía trước, mới chạy được hai bước, đã quay đầu lại nói: "Đúng rồi, lấy túi trữ vật trên người nàng xuống, còn nữa, hỏi nàng một chút xem bên trong có thứ gì đáng giá hay không."

"Rõ!"

Chờ sau khi Lục Diệp rời đi, Trần Dục nhìn Phùng Nguyệt đang quỳ rạp dưới đất, mở miệng nói: "Đứng lên đi, hẳn là ngươi đã nghe được những lời vừa rồi, nhanh giao túi trữ vật cho ta!"

Bạn đang đọc Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi monmeoo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 152

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.