Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cứu Người

Tiểu thuyết gốc · 2700 chữ

Sau khi các nàng rời khỏi hoàng cung, thì ngựa không dừng vó chạy tới nơi khác. Ngụy Thiên Minh ẩn sau hòn giả sơn thấy cảnh này, ánh mắt cũng lộ ra có chút phức tạp.

Cũng không phải Ngụy Thiên Minh hi vọng Diệp Thủy Lan chết ở đây, mà chính là do cả hai đám người này đều hành động vào cùng một ngày, cũng không biết đây là may mắn hay bất hạnh.

Hơn nữa nhìn bộ dáng của đám người áo đen kia, thì hình như đúng là đi ám sát Hoàng Đế thật. Ngụy Thiên Minh lại nhớ đến đám người ở Phiêu Hương Viện kia và có chút suy đoán, nhưng hắn lại từ nhủ rằng không thể nào có chuyện trùng hợp như thế cả.

Với lại, từ lúc xuyên không đến hoàng cung đã được một đoạn thời gian, nhưng Ngụy Thiên Minh vẫn một mực ở trong hậu cung cuốn vào mấy việc đấu đá. Nên còn chưa thấy được chân diện mạo của hoàng đế bao giờ. Không biết khí chất của đế vương một nước đến tột cùng là thế nào, Ngụy Thiên Minh vẫn có chút hiếu kỳ.

Sau đó, thừa dịp đêm tối, Ngụy Thiên Minh lặng lẽ hướng Càn Thanh Cung tiến tới, hắn muốn kiến thức về Hoàng Đế thêm một chút và cái đám dám ăn gan hùm kia có phải là bọn người hắn suy đoán hay không.

Tới gần Càn Thanh Cung, Ngụy Thiên Minh đã nghe thấy hàng loạt âm thanh hô giết lẫn nhau. Hầu như tất cả cao thủ đại nội cùng cấm vệ ở mọi nơi trong hoàng cung đã tập hợp ở trước đại môn, đang cùng đám người áo đen kia chiến đấu.

Ngụy Thiên Minh liền ẩn thân ở trong một bụi cỏ cách Càn Thanh Cung không xa đer quan sát hết tất cả. Hắn phát hiện những người áo đen xông vào trong cung ám sát hoàng thượng này, mỗi kẻ đều có võ công cao cường thực lực vô cùng cường hãn.

Đặc biệt là có mấy tên thực lực xuất chúng đi đầu, mỗi một lần vung đao liền có gần chục thủ vệ ngã xuống. Mà bốn đại cao thủ luôn bảo vệ bên cạnh hoàng thượng cũng chỉ có thể lâm vào khổ chiến.

Cũng may là thị vệ ở trong cung rất nhiều còn đám người áo đen này cũng chỉ không đến một trăm người, nên bọn họ muốn tiến vào trong Càn Thanh Cung thí quân cũng là một việc không dễ.

Mà Ngụy Thiên Minh nhìn những chiêu thức của đám người áo đen này đúng là có chút quen thuộc, hình như là đã từng gặp rồi, hắn nói nhỏ: "Không thể nào! Thật trùng hợp như vậy sao?"

Như để chứng thực suy nghĩ trong lòng Ngụy Thiên Minh, một trong bốn cao thủ đại nội tên Mã Hán đánh bay một tên áo đen, thuận tay liền kéo mặt mạ của nàng xuống, để lộ ra gương mặt mà Ngụy Thiên Minh khá quen thuộc chính là Lục Tiểu Thất.

Hắn thấy cảnh này liền nhịn không được, ở trong lòng thầm mắng một tiếng: "Mẹ nó! Hai kẻ đại ngốc này, lại dám lẫn cả vào đây!"

Ngụy Thiên Minh đối với đám người của Thất Sát Giáo này cũng không có quen biết gì nên cũng lười đi quản, nhưng hai vị cô nương có lòng hiệp nghĩa giang hồ này, thì vẫn để cho hắn một cái ấn tượng tương đối tốt.

Tuy hai nàng có chút ngây thờ về khái niệm giang hồ và còn quá mức giảng nghĩa khí, lần này lại còn dám theo đám người Thất Sát Giáo tiến vào cấm cung để ám sát Hoàng Thượng. Cũng không biết là do đầu óc các nàng quá đơn giản hay do gan của các nàng lớn hơn người bình thường.

Mã Hán vừa đem mặt nạ của Lục Tiểu Thất gỡ xuống, liền vung đại đao lên chuẩn bị hướng cổ nàng chém xuống. Ngay khi chuẩn bị chạm tới cái cổ trắng không tì vết của Lục Tiểu Thất, liền bị một luồng chân khí đánh bay Cửu Hoàn Đại Đao trên tay hắn ra.

Thậm chí Mã Hán còn cảm giác được, chiêu thức này lại có thực lực không kém mình bao nhiêu. Hắn chau mày lại, cảm giác được nơi này còn có cao thủ về ám khí mai phục. Nhưng hiện tại Mã Hán muốn tiêu diệt hết những tên thích khách này, nên cũng không quan tâm kẻ xuất thủ là ai. Hắn tiếp tục giơ đại đao trong tay lên, muốn chém đầu Lục Tiểu Thất.

"Sưu!"

Lần này lại có một tia chân khí mạnh hơn đánh bay đại đao trong tay Mã Hán đến nơi khác, thì hắn cũng có chút nổi giận.

Mã Hán biết có người đang dùng ám khí đang ngăn trở hắn, nhưng lại không phân biệt được ám khí phát ra từ phương hướng nào, cũng không biết đối phương dùng ám khí gì để ứng đối.

Điều này cũng làm cho hắn hiểu được, đối phương khẳng định là một vị cao thủ không muốn để cho mình giết Lục Tiểu Thất, nhưng đối phương là ai thì Mã Hán hoàn toàn không biết. Vậy nên hắn tạm tha cho nàng, sau đó lại quay người đi công kích những tên bịt mặt khác.

Ngụy Thiên Minh như một tay thiện xạ ở trong bụi cỏ, cũng may mà hắn cũng đã hồi phục đến sáu thành chân khí nên mới có thể phát ra được vài lần lực đạo cao hơn cảnh giới của mình như vậy mà thôi. Vì thế Ngụy Thiên Minh cũng chỉ có cứu một mìnhLục Tiểu Thất và bỏ qua những tên khác.

Chiến đấu được một thời gian, Thất Sát Giáo đã dần dần bị ép lui lại. Cứ chém một người lại có thêm hai tên nữa xông đến, liên tục không ngừng.

Lại có thêm một đội Ngự Lâm Quân đang tiến tới, làm cho đám cao thủ của Thất Sát Giáo đã chết gần một nửa, một số còn lại thì thụ thương ngã trên mặt đất, trong đám người này có cả Lục Tiểu Thất và Lục Tiểu Lục.

Hai nữ nhân ngố này đã đi lên thuyền giặc cũng không biết, hiện tại còn phải để cái mạng của mình lại đây. Có lẽ đám người Thất Sát Giáo cũng biết đã không thể thích sát được nữa nên muốn tìm đường lui.

Hà Túc Đạo là tổng đà chủ của Thất Sát Giáo cũng không có ở trong đội ngũ ám sát lần này, tại vì từ trong nơi cất chứa thông tin của hoàng cung Ngụy Thiên Minh biết được, Thất Sát Giáo chỉ có một người lãnh đạo duy nhất mà thôi. Nếu không may mà bị bắt lại, thì cái giáo hội này cũng coi như tuyệt diệt.

Liễu Thư Bạch không chút do dự vung tay lên, quát lớn: "Rút lui!"

Sau đó, từ trong người lôi ra vài quả cầu màu đen rồi ném thẳng xuống mặt đất.

"Phanh, ầm!"

Khi vừa rơi xuống mặt đất liền bể thành nhiều mảnh, sau đó có thật nhiều khói bụi màu đen cực kỳ đậm đặc hướng ra bốn phía mà tán ra. Ngay tại lúc này, bọn Liễu Thư Bạch lập tức liền hướng nơi xa bay đi.

Mà những người thụ thương nằm trên mặt đất kia cũng bị Liễu Thư Bạch và Mao Thập Bát bỏ lại. Ở trong tình thế gian nan thế này cũng chỉ cầu mong có thể chạy thoát, hơi sức đâu mà lo đến mấy người còn lại.

Thấy vậy những cao thủ và cung tiễn thủ của hoàng cung này làm sao có thể bỏ mặc bọn họ lộng hành như thế. Cũng nhìn theo phương hướng của đám người này mà đuổi theo.

Ngụy Thiên Minh nhìn thấy Lục Tiểu Thất và Lục Tiểu Lục còn nằm ở cách đó không xa, thì trong lòng cũng nổi lên chút thấp thỏm. Hắn không hy vọng hai tiểu mỹ nhân này cứ như vậy mà bỏ mạng, thật sự là quá đáng tiếc. Ngụy Thiên Minh hạ quyết tâm, cứ đem hai người bọn họ cứu về rồi sau đó lại tính tiếp.

Thừa dịp đại môn Càn Thanh Cung đều tràn ngập trong khói đen dày đặc, Ngụy Thiên Minh nhanh chóng từ chỗ ẩn nấp lướt vào bên trong làn khói bụi. Trong ống tay áo vung ra phấn vôi, hắn đã luyện chiêu này hằng ngày gần như trở thành phản ứng bản năng..

Sau đó một đường đạp ngã vài tên lính thủ thành đang hỗn loạn, rồi chạy đến bên người Lục Tiểu Lục và Lục Tiểu Thất đem hai nàng vội vàng rời đi…

Tuy Ngụy Thiên Minh không phải người mạnh nhất ở nơi này, nhưng trong lúc hỗn loạn mà cứu một hai người ra, thì vẫn không phải là một cái vấn đề quá lớn.

Ngụy Thiên Minh vội vàng rời khỏi Càn Thanh Cung cũng không có trở về nơi mình ở, mà là chạy đến viện tử của Cẩn công công đang bị niêm phong. Nơi này cách Càn Thanh Cung rất gần mà bên trong đó lại có một mật thất, có thể coi đấy là nơi an toàn nhất mà Ngụy Thiên Minh có thể nghĩ ra được.

Lục Tiểu Thất bị Ngụy Thiên Minh ôm lấy, thân thể có chút suy yếu nhưng thần trí của nàng vẫn còn tương đối thanh tỉnh.

Nàng nhìn Ngụy Thiên Minh một chút, nhưng cũng chẳng thấy được gì ngoài cặp có thần kia, không nhịn được hỏi: "Ngươi.. ngươi đến cùng là ai, vì sao lại cứu chúng ta?"

Ngụy Thiên Minh cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Đừng ầm ĩ, lát nữa nói sau!"

Bị Ngụy Thiên Minh nhắc nhở Lục Tiểu Thất cũng chỉ bĩu môi nhưng không nói thêm gì nữa.

Rất mau, Ngụy Thiên Minh đã mang theo hai nàng tiến vào phía sau căn phòng của Cẩn công công. Ổ khoá ở cửa sau sớm đã bị hắn thay đổi nên rất dễ dàng có thể mở cửa tiến vào.

Bên trong chỉ có một tấm rèm che phủ, nên nếu như ở nơi này châm nến thì chắc chắn đây sẽ là một hành động rất là ngu xuẩn. Bên ngoài bây giờ rất loạn khắp nơi đều là thị vệ, nếu mà nơi này lại có ánh sáng hắn ra thì nhất định sẽ bị phát hiện.

Ngụy Thiên Minh mượn nhờ ánh trăng, đem Lục Tiểu Thất và Lục Tiểu Lục vào bên trong mật thất, sau đó mới đem các nàng để xuống.

Sau khi buông ra, Lục Tiểu Thất cảm giác có một vết thương ở sau lưng, không nhịn được liền kêu khẽ một tiếng. Nàng cũng biết nơi này còn ở trong phạm vi của hoàng cung, nên cho dù rất đau cũng không dám la quá lớn..

Ngụy Thiên Minh thông qua ánh trăng liền thấy trên bờ vai của Lục Tiểu Thất có một vết thương khá sâu. Có lẽ là đã trúng một đao của Mã Hán, khiến máu tươi đang dòng dòng chảy xuống.

Lục Tiểu Lục cũng nhìn thấy vết thương của Lục Tiểu Thất rất nghiêm trọng. Thần sắc trong mắt nàng đã trở lên cuống cuồng, sau đó liền nhìn chằm chằm Ngụy Thiên Minh, gấp gáp nói: "Ân công, cầu ngươi mau cứu sư tỷ của ta, được không?"

"Sư tỷ? Chẳng lẽ trước kia không phải là sư huynh của ngươi sao?" Ngụy Thiên Minh cố ý nói ra lời trêu chọc.

Lục Tiểu Thất đang bị thương ngồi dưới đất, nhưng nghe được lời này liền vội vàng biến đổi sắc mặt nói: "Ngươi rốt cuộc là ai?"

Đến thời điểm này Ngụy Thiên Minh cũng không giấu diếm gì thêm. Hắn liền kéo mặt nạ xuống để lộ ra hình dạng vốn có của mình.

Lục Tiểu Thất và Lục Tiểu Lục vừa thấy là Ngụy Thiên Minh thì vẻ mặt đều lộ ra cực kỳ kinh ngạc. Hai người đồng thanh nói: "Ngạo Thiên ca, là ngươi sao!"

Ngụy Thiên Minh đưa ngón tay lên miệng để ra dấu nói: "Xuỵt, nhỏ giọng một chút, nơi này vẫn là hoàng cung, nếu như bị phát hiện thì không ai cứu được nữa!"

Nhìn thấy là mình người quen biết, hai vị thiếu nữ này đều thở nhẹ ra một hơi, nhưng Lục Tiểu Lục vẫn tò mò hỏi: "Ngạo Thiên ca, ngươi tại sao lại ở đây?"

Ngụy Thiên Minh cũng không muốn giải thích quá nhiều, sau đó liền nói: "Cái này sau hãy nói, sư tỷ ngươi bị thương rất nặng, trước tiên ta phải giúp nàng cầm máu đã."

"Ừm, Được!" Lục Tiểu Lục liền gật gật đầu.

Đối với người quen biết, nữ nhân luôn tương đối dễ dàng tin tưởng đối phương. Mà ở cái tình cảnh nguy hiểm này, Lục Tiểu Lục và Lục Tiểu Thất cũng không có người nào có thể tin tưởng, chỉ có thể dựa vào Ngụy Thiên Minh.

Nếu như không có Ngụy Thiên Minh, thì cái mạng nhỏ này của hai người bọn họ có khả năng đã bỏ lại ở kia.

Ngụy Thiên Minh lấy từ bên trong tay áo ra một bình Kim Sang Dược rồi đi đến bên người của Lục Tiểu Thất. Đây là loại thuốc mà hắn mua bằng điểm trong cửa hàng, luôn để trong kho đồ để đề phòng vạn nhất, có hiệu quả rất lớn đối với ngoại thương và cầm máu.

Ngụy Thiên Minh ngồi xuống bên cạnh Lục Tiểu Thất nói ra: "Kim Sang Dược này là đồ vật của cung đình ngự dụng, hiện tại ta sẽ giúp ngươi chữa thương một chút, phải cố chịu đựng a."

Bởi vì Lục Tiểu Thất mất máu quá nhiều nên lúc này sắc mặt đã trắng bệch, môi cũng phát xanh cả người mười phần không ổn.

Nhưng giờ phút này, nàng vẫn nhìn Ngụy Thiên Minh lộ ra nụ cười, nói: "Cám ơn ngươi, Ngạo Thiên ca!"

Nói xong, Lục Tiểu Thất liền hơi mím môi giống như đã làm tốt chuẩn bị, Ngụy Thiên Minh cũng không do dự, chuẩn bị giúp Lục Tiểu Thất trị thương.

Hắn vốn định đem y phục dạ hành của Lục Tiểu Thất cởi xuống, rồi sau đó mới bôi thuốc. Nhưng cái y phục dạ hành này là liền cả phần trên lẫn dưới, muốn cởi ra thì khá là phiền toái. Ngụy Thiên Minh liền dứt khoát đem xé y phục nơi đầu vai Lục Tiểu Thất ra.

"Xoẹt!"

Y phục bị xé mở, thì bờ vai trắng nõn của Lục Tiểu Thất ở dưới ánh trăng lộ ra, thật đúng như câu Ánh trăng như tuyết, người như ngọc…

Bất quá, hiện tại ở nơi đó của nàng có một đạo vết thương cực kỳ nghiêm trọng, vì để giúp Lục Tiểu Thất bôi chùm lại vết thương của nàng, Ngụy Thiên Minh đành phải đem nàng y phục xé mở thêm một chút nữa.

Nhưng Ngụy Thiên Minh lại hơi sững sờ, không nghĩ tới vết thương của nàng lại sâu như vậy. Đối với một cô nương như Lục Tiểu Thất mà nói, thì vết thương này có chút không được hay cho lắm. Nàng hơi hơi cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói ra: "Ngạo Thiên ca, ngươi đang nhìn cái gì a?"

Bị Lục Tiểu Thất nhắc nhở một câu, Ngụy Thiên Minh liền lấy lại tinh thần, nói: "Chỉ là vết thương này hơi sâu một chút, sợ là sau này sẽ để lại sẹo."

Nói xong, Ngụy Thiên Minh liền chuẩn bị giúp Lục Tiểu Thất bôi thuốc..

….

Không Linh Thạch mới dùng hết ở chỗ Hoàng Hậu rồi nhé.

Bạn đang đọc Ngươi không phải là thái giám? sáng tác bởi tieudaovangioi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieudaovangioi
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 19
Lượt đọc 482

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.