Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thế Lực Phát Triển

Tiểu thuyết gốc · 3171 chữ

Đạo hữu Chjpkoz94 phải hết sức bình tĩnh nhá... Đừng manh động... Như thế... Bần đạo thích lắm =)))

...

Từ bên trong bình sứ nhỏ khi đổ ra, liền xuất hiện một dòng bột phấn màu nâu pha ánh vàng. Dùng để xoa đều lên vùng vết thương, khiến cho nó nhanh chóng cầm máu và kết vảy. Sau khi đổ lên miệng vết thương ở đầu vai Lục Tiểu Thất, liền bắt đầu xoa đều.

"Tê. . . Ô. . ."

Khi Kim Sang Dược chạm đến vết thương, Lục Tiểu Thất liền hít sâu một hơi, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn liền cau lại không nhịn được kêu lên một tiếng. Nơi miệng vết thương của nàng truyền đến một cảm giác đau xót sau đó là tê tê ngứa ngứa, cảm giác mười phần khó chịu.

Nhưng dù vậy, Lục Tiểu Thất vẫn nhịn được cái cảm giác thống khổ vô cùng vô tận này, cố gắng không phát ra thanh âm gì cả nhưng thân thể lại không chịu được mà hơi hơi run run, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.

Ngụy Thiên Minh nhìn thấy Lục Tiểu Thất như thế, liền hạ giọng nói: "Chịu đựng một chút!"

Ngụy Thiên Minh lại tiếp tục tăng tốc đắp thuốc.

Sau khi làm xong tất cả, Ngụy Thiên Minh lấy ra một cuộn vải trắng đem vết thương của Lục Tiểu Thất băng lại. Sau đó đỡ nạng nằm xuống giường nghỉ ngơi, lúc này mới thấy biểu lộ trên mặt dễ chịu hơn.

Ngụy Thiên Minh chậm rãi thở ra một hơi, rồi lau đi mồ hôi trên trán nói: "Coi như đã ổn thoả."

Sau đó, Ngụy Thiên Minh lại từ trong tay áo lôi ra một đống bình và lọ đan dược giao cho Lục Tiểu Lục, nói ra: "Cái này, cái này nữa.. Một ngày cho ngươi sư tỷ sử dụng hai lần, biết không?"

Lục Tiểu Lục gật đầu nói: "Được! Cám ơn Ngạo Thiên ca."

Nhưng nàng vừa nói lại lơ đễnh nhìn vào cái ống tay áo của Ngụy Thiên Minh, như là một tiểu nha đầu đang rất hiếu kỳ về gì đó. Ngụy Thiên Minh thấy thế, như là hiểu được nàng đang tò mò cái gì. Hắn liến tiến đến gần nàng, rồi đưa tay lên mái tóc của nàng lấy ra một bông hoa, như làm ảo thuật nói: "Nha đầu, sau này có thời gian rảnh ta sẽ dạy cho ngươi."

Lục Tiểu Lục và Lục Tiểu Thất hai mắt phát sáng cùng nói: "Được, cái này quá là thần kỳ a."

Ngụy Thiên Minh cài bông hoa lên tai của Lục Tiểu Lục khiến cho mặt nàng hơi đỏ, hơi nhẹ cúi đầu muốn nói gì đó, thì bên ngoài viện tử này truyền đến rất nhiều tiếng bước chân di chuyển lộn xộn.

Vừa nghe thấy những tiếng bước chân kia, Ngụy Thiên Minh liền làm nhanh một thủ thế chớ lên tiếng, để Lục Tiểu Thất và Lục Tiểu Lục không được phát ra âm thanh.

Đợi đến những thị vệ kia đi, Ngụy Thiên Minh mới nhìn hai nàng nói ra: "Các ngươi cứ ở chỗ này,, không cần phải đi lung tung cũng đừng phát ra âm thanh gì cả. Giờ ta ra ngoài trước, ngày mai sẽ trở lại thăm hai người các ngươi."

Lục Tiểu Thất nghe thấy Ngụy Thiên Minh muốn đi, liền gấp gáp níu chặt lấy cánh tay của Ngụy Thiên Minh, dùng âm thanh yếu ớt hỏi: "Ngạo Thiên ca, ngươi muốn đi đâu? Không mang bọn ta xuất cung sao?"

Ngụy Thiên Minh nhìn hai nàng một chút, liền hiểu hai người bọn họ đang rất bất lực và cần người che chở.

Ngụy Thiên Minh trấn an các nàng nói: "Nơi này chính là hoàng cung, không phải nơi tùy tiện liền có thể ra vào, các ngươi trước ở chỗ này dưỡng thương cho tốt. Chờ ta nghĩ biện pháp rồi sẽ mang các ngươi xuất cung, được không?"

Lúc này, Lục Tiểu Thất và Lục Tiểu Lục cũng không còn người nào có thể tin tưởng, có thể tín nhiệm cũng chỉ có Ngụy Thiên Minh. Các nàng gật đầu, Lục Tiểu Thất liền nói: "Tốt, chúng ta liền ở chỗ này chờ ngươi, bất quá ngươi phải nhanh lên một chút, cái này hoàng cung này có hơi âm u."

Nghe thấy Lục Tiểu Thất nói như vậy, Ngụy Thiên Minh liền trợn mắt một cái, trong lòng chỉ biết im lặng.

Hai người bọn họ đi theo người của Thất Sát Giáo vào trong hoàng cung để thích sát, cũng đâu biết sợ và khẩn trương là cái gì a? Nhưng giờ thất bại mới biết được hoàng cung âm u.

Bất quá, ngoài mặt Ngụy Thiên Minh vẫn nói ra: "Các ngươi yên tâm đi, có ta ở đây, các ngươi sẽ không có việc gì, nhưng các ngươi phải ẩn mình cho tốt, biết không?"

Lục Tiểu Thất và Lục Tiểu Lục đều gật đầu tỏ ý đã hiểu. Sau đó, Ngụy Thiên Minh dặn dò thêm một ít chuyện liền rời khỏi nơi này.

Hắn đi ra khỏi phòng, dùng xích đem cửa sau khoá lại, miễn cho người khác nhìn thấy mấy thứ kì lạ.

Ngụy Thiên Minh khởi Mê Tung Bộ như u linh trong trời đêm đi về nơi ở, khi về thì tốc độ của hắn lại nhanh hơn một chút, bởi vì hắn biết hậu cung này sẽ bị lật tung lên một lần để tìm kiếm xem có ai khả nghi trà trộn vào hay không.

Quả nhiên, Ngụy Thiên Minh suy đoán không sai, hắn quay về chỗ mình ở không bao lâu, liền có rất nhiều cấm vệ đến nơi này lục soát và thống kê số người.

Một buổi tối, xuất hiện hai lần hành thích đối với Hoàng Thượng mà nói thì đây chính là một trong những lần cực kỳ hiếm gặp. Có thể nói uy nghiêm và mặt mũi đều bị mất hết, gọi là cấm cung nhưng lại để thích khách ra vào như nơi không người.

Ngụy Thiên Minh cũng bị mấy tên thị vệ đến điều tra, hỏi thăm tỉ mỉ qua một lần. Chờ những tên kia đi thì Ngụy Thiên Minh liền mệt mỏi nằm lên giường ngủ li bì, một buổi tối thôi mà lại phát sinh nhiều chuyện như vậy, thật đúng có cảm giác giải quyết mãi không hết .

Vốn Ngụy Thiên Minh còn dự định ban đêm muốn quay lại Khôn Ninh Cung để xử lý Hoàng hậu, nhưng dựa theo tình hình này mà suy đoán, thì Ngụy Thiên Minh cũng chỉ có ba thành nắm chắc.

Cho nên, hắn vẫn đợi tình hình ngày mai để xử lý, cùng lắm là hắn sẽ bị Hoàng Hậu khai ra. Vậy thì sẽ phải để một mình Lý Tiểu Hùng ở đây sắp xếp mọi chuyện, còn hắn sẽ đi ra bên ngoài giang hồ.

Một đêm an giấc cứ thế mà trôi đi…

Ngụy Thiên Minh còn chưa có rời giường, thì tên Lý Tiểu Hùng đã mò đến, đứng ở bên ngoài gõ cửa phòng, nhẹ giọng nói: " Ngụy công công, ngài đã dậy chưa?"

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Ngụy Thiên Minh ở trên giường đột nhiên mở mắt, hắn còn tưởng đại nội thị vệ đến để bắt hắn. Nhưng vừa nghe thấy thanh âm quen thuộc của tiểu thái giám này thì Ngụy Thiên Minh mới yên lòng lại.

Hắn mặc quần áo tử tế rời giường đem cửa từ từ mở ra, nhìn Lý Tiểu Hùng một chút hỏi: "Sớm như vậy tìm ta là có chuyện gì?"

Lý Tiểu Hùng khom người ở trước mặt Ngụy Thiên Minh cung kính nói: "Ngụy công công, là Tuệ phi mời người qua một chuyến, nghe nói là có việc quan trọng cần bàn."

"Việc gì? Mà dạo này ngươi đã tiến triển đến đâu rồi?" Ngụy Thiên Minh lông mày giương, trong lòng thầm nghĩ, chẳng nhẽ hôm qua không bồi nàng ta nên hiện tại muốn được bù đắp sao.

Nghe thấy Ngụy Thiên Minh nói như vậy, thì trên mặt Lý Tiểu Hùng liền lộ ra một vẻ mặt cực kỳ vui vẻ, rồi quỳ xuống nói:

"Ngụy Công yên tâm! Hiện tại thế lực chúng ta đã phân bố toàn bộ mọi ngóc ngách trong hoàng cung. Cho dù còn mỏng yếu, nhưng những người lòng cốt của chúng ta đều rất trung thành và có sở trường riêng. Hơn nữa thu thập thông tin và phát triển thế lực đều theo mô hình mạng nhện, như Ngụy Công người chỉ dạy. Cứ một thời gian lại chuyển đổi một trung gian khác nhau, nên cho dù bị phát hiện cũng có thể xoá dấu vết hoàn toàn mà không sợ bại lộ."

Mắt hắn lại sáng lên nói tiếp: "Bây giờ thì chỉ cần củng cố thêm một khoảng thời gian nữa cho vững chắc, rồi tập trung phát triển ở kinh thành mà thôi."

Ngụy Thiên Minh cũng không còn quá bất ngờ về năng lực làm việc của tên này nữa. Hắn rút ra hai mươi vạn lượng ngân phiếu đưa cho Lý Tiểu Hùng rồi nói: "Ta rất tin tưởng vào năng lực của ngươi, cầm lấy chỗ bạc này làm vốn để cho thành viên của chúng ta kinh doanh."

Lý Tiểu Hùng lại hơi lưỡng lự nói: "Thật ra thuộc hạ còn chưa nói với Nguỵ Công! Chúng ta đã có ba tửu lâu và mười hai khách điếm ở kinh thành rồi, nên thế lực của chúng ta đã có đủ vốn để hoạt động. Hiện tại chúng ta đang thu nhận và bồi dưỡng một số đứa trẻ, để đưa vào phủ làm tai mắt một số đại thần trong triều. Và lại.. Tổ chức chúng ta còn chưa có tên, chỉ có một nhánh của thuộc hạ có tên Thiên Âm các mà thôi!"

Ngụy Thiên Minh nghe thế liền triệt để yên lặng, hắn nhìn Lý Tiểu Hùng mà không biết nên nói câu gì cho phải. Nếu không phải tên này được hệ thống nhận định là mức độ tuyệt đối trung thành thì hắn đã ra tay đập chết tên này.

Mẹ nó, tốc độ làm việc thật sự có hơi đáng sợ, mãi lúc lâu sau liền thở dài một hơi nói: "Tên thì bản toạ sẽ nghĩ rồi nói với ngươi sau, hiện tại ta cần ngươi thăm dò một chút tình hình của tiền tuyến phương bắc và cầm hai mươi vạn này bí mật mua lấy một lò rèn. Chỉ những người trung thành nhất mới được làm ở đó. Hiểu chưa?"

"Thuộc hạ đã hiểu! Nhất định sẽ hoàn thành tốt việc này!" Lý Tiểu Hùng trong mắt loé lên quang mang, hình như hắn đã phát hiện ra một việc gì đó cực kỳ trọng yếu. Người mà hắn lựa chọn đi theo này, mỗi lần nói vu vơ hay lộ ra một ý tưởng gì đấy, y rằng sau khi tỉ mỉ xem xét và thực hiện thì đều mang đến kết quả cực kỳ bất ngờ. Lần này lại cố ý dặn dò nghiêm túc như vậy, chỉ sợ là sắp có việc lớn a.

Mà Ngụy Thiên Minh cũng không có cái suy nghĩ gì gọi là to lớn cả, lần trước hắn tình cờ thấy một tấm bản đồ vẽ lãnh thổ của Đại Càn, lại khiến cho hắn nhìn có chút quen mắt.

Nếu Ngụy Thiên Minh nhớ không nhầm thì quốc gia kế bên đất nước của hắn ở kiếp trước, cũng có hình dạng tương tự như vậy. Mà sự kiện nổi tiếng nhất chính là Kim Quốc xuôi binh đánh Tống Triều. Nên hắn muốn phòng bị một số khả năng, nếu như phải thì cũng có vốn liếng tự bảo vệ, mà không phải thì sẽ trang bị cho những thủ hạ lòng cốt của thế lực do hắn dẫn dắt.

Hồi lâu sau, Ngụy Thiên Minh nói: "Được rồi, ta qua chỗ của Tuệ phi. Ngươi cứ bình tĩnh mà làm, không cần phải cố sức làm gì."

Đi vào bên trong Tuệ Hương Cung, đã thấy Tuệ Sơ Ảnh ngồi chờ ở giữa đại sảnh, thân mặc trang phục cung đình bàn tay ôm lấy một con mèo vàng lông dài. Cả người toát ra một bộ dáng rất dịu dàng, mà lại nay ăn mặc cũng khác mọi hôm một chút…

Trong ánh mắt của Tuệ phi hiện lên một chút ưu sầu, khiến người khác không biết trong nội tâm nàng đang suy nghĩ điều gì.

Ngụy Thiên Minh vừa đến liền vội vã đi vào trong đại sảnh, nhìn thấy Tuệ phi liền nhẹ nhàng bước qua ôm lấy nàng nói: "Sơ Ảnh, tướng công của nàng đã tới, có phải là nhớ ta không a?"

Tuệ phi hơi liếc Ngụy Thiên Minh một chút, sau đó nhìn đám người ở bên cạnh nói: "Các ngươi đều lui ra đi!"

"Vâng, Nương nương!" Những cung nữ kia liền ứng một tiếng rồi lui ra khỏi phòng.

Sau khi chỉ còn hai người, Tuệ phi liền dùng lực đẩy Ngụy Thiên Minh ra, đồng thời nói: "Ngụy Thiên Minh, chàng thật là có bản lĩnh! Tối qua Hoàng hậu nương nương bị người ta vấy bẩn, có phải là chàng làm hay không?"

Khi nàng nói những lời này, con mèo đang yên vị trong lồng ngực của nàng cũng nhảy xuống đất, phát ra một tiếng quái khiếu.

Ngụy Thiên Minh thấy lời nói của Tuệ phi, thì trên gương mặt của hắn hơi biến, hắn không nghĩ tới, sự tình của Hoàng hậu đã lưu truyền tới đây.

Nhưng Ngụy Thiên Minh liền lắc đầu rất nhanh: "Sao lại là ta? Hoàng hậu nương nương bị vấy bẩn, thì liên quan gì đến ta "

Tuệ phi nhìn chằm chằm Ngụy Thiên Minh nói: "Trong cái hậu cung này, ngoại trừ chàng có bản lĩnh đó ra, thì chẳng lẽ còn có người thứ hai?"

Ngụy Thiên Minh làm vẻ suy đoán nói: "Ta làm sao mà biết được, nói không chừng là do cái đám thích khách tối qua. Bọn chúng rất hung hãn, biết đâu bên trong có một hai tên sắc quỷ, nhìn thấy được mỹ mạo của Hoàng hậu, nên đem nàng ta vấy bẩn cũng không biết đâu được."

Lời giải thích này của Ngụy Thiên Minh cũng xem như hợp tình hợp lý. Thực ra Tuệ phi cũng nghĩ là do thích khách làm, bởi vì nàng cảm thấy Ngụy Thiên Minh cũng không có lá gan đem Hoàng hậu vấy bẩn.

Đây chính là tội chặt đầu...

Thần sắc Tuệ phi hơi dịu lại một chút, nói ra: "Thiên Minh, tốt nhất không phải chàng làm, nếu không thì sẽ là phiền phức không nhỏ."

Ngụy Thiên Minh nghe xong thì lông mày hơi nhăn, hỏi: "Sơ Ảnh, hiện tại Hoàng hậu thế nào rồi?"

Tuệ phi ở trước mặt Ngụy Thiên Minh cũng không giấu diếm gì.

Nàng hơi thở dài, nói: "Hoàng hậu cũng thật là đáng thương, tối qua bị người ta làm ẩu đến tận buổi sáng hôm nay mới tỉnh. Mà vừa tỉnh dậy thì thần trí đã không tỉnh táo, không mặc quần áo mà chạy loạn ở trong phòng. Trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm, ta không muốn, ta không muốn a... Thật sự là đáng thương vô cùng, hoàng thượng còn cố ý phái thêm mấy cung nữ ở bên cạnh, tận tình chăm sóc nàng."

Nói xong, biểu lộ trên mặt Tuệ phi còn có một tia bi thương. Có khả năng các nàng đều là nữ nhân trong hậu cung, nghe thấy mấy cái sự tình này, trong lòng cũng khó tránh khỏi buồn vô cớ.

Nhưng Ngụy Thiên Minh lại có chút xem thường.

Hắn đối với Hoàng hậu cũng coi là có chút hiểu biết. Nữ nhân này có chút đầu óc và khả năng cầu sinh rất mạnh, có thể vì mạng sống mà làm được tất cả. Nên rất có thể, Hoàng hậu không phải điên mà chỉ là đang giả điên.

Bởi vì nàng ta biết nếu không làm như vậy, thì với cái chiến trường hôm qua rất có thể hoàng thượng có thể sẽ giết nàng. Nhưng nếu là giả điên thì sẽ còn có thể có một đường sinh cơ, nếu như hoàng thượng muốn biết ai vấy bẩn nàng thì phải để Hoàng hậu khôi phục như bình thường mới được.

Không thể không nói, tâm tư của nữ nhân này có chút nhạy bén. Chính hắn cũng có chút bội phục.

Nếu như Ngụy Thiên Minh đoán không sai thì hoàng hậu sẽ không nói ra hắn là hung thủ. Bởi vì chỉ cần chân tướng sáng tỏ thì cũng là thời điểm nàng rơi đầu xuống đất. Nên Hoàng Hậu sẽ giả ngây giả dại đến cùng, trừ khi có cơ hội nào khác để chuyển mình.

Ngụy Thiên Minh cũng phụ họa theo Tuệ phi, gật đầu nói: "Đúng vậy a, Hoàng hậu thật đúng là một người đáng thương."

Hắn vừa mới nói xong câu này, Tuệ phi hừ nhẹ một cái, mang theo cái giọng không hài lòng nói ra: "Cái gì mà đáng thương, phát sinh loại sự tình này mà Hoàng Thượng cũng không giết nàng ta. Còn không phải là bởi vì nàng ta có một phụ thân làm tể tướng đương triều hay sao? Bình thường hoàng thượng xử lý triều chính còn phải trông cậy vào lão ấy giúp đỡ."

Ngụy Thiên Minh Nghe thấy Tuệ phi nói như vậy, mới bừng tỉnh đại ngộ, hoá ra sau lưng Hoàng Hậu còn có một cái bối cảnh lớn như vậy.

Nếu như chỉ là một nữ tử quý tộc bình thường lên làm Hoàng hậu, hoàng thượng cũng không có khả năng coi trọng như thế. Mà hoàng hậu có bối cảnh thế này, thì Ngụy Thiên Minh càng không phải lo lắng nàng sẽ bắn đứng mình.

Ngay khi Tuệ phi còn muốn cùng Ngụy Thiên Minh nói chuyện phiếm, thì bỗng nhiên ở bên ngoài truyền đến một tiếng hô lớn: "Ngụy Thiên Minh, Ngụy công công có ở đây không?"

...

Đây là sắc văn nên em sẽ không thêm Bối Cảnh Lịch Sử/Nhân Vật Lịch Sử của Việt Nam ta vào trong truyện nhé. Lấy của anh bạn láng giềng thì vui hơn =)) Thịt cả hậu cung thế kia cũng tính là trả thù dân tộc rồi nhỉ? Dị giới nên map lung tung, không giống với Bản Đồ/Lãnh Thổ của bất cứ nước nào hết. Các đồng đạo lưu ý!

Bạn đang đọc Ngươi không phải là thái giám? sáng tác bởi tieudaovangioi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieudaovangioi
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 31
Lượt đọc 589

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.