Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trốn Thoát

Tiểu thuyết gốc · 2785 chữ

Ngụy Thiên Minh ở bên ngoài tử lao chờ đợi không bao lâu, liền thấy đám người Diệp Thủy Lan từ bên trong đi ra.

Cẩn công công đã ở bên trong tử lao chịu cực hình suốt mấy ngày, cả người không còn bao nhiêu sức lực, thân thể cũng chằng chịt vết thương.

Nhưng khi được cứu ra khỏi tử lao, tinh thần Cẩn công công đã trở lên tốt hơn rất nhiều. Diệp Thủy Lan lấy ra một liều thuốc bột cho Cẩn công công uống.

Sau khi sử dụng, cả người Cẩn công công chuyển sang màu hơi đỏ. Khí thế trong người phát ra lại y như lúc còn ở đỉnh phong, hắn nói: "Phù! Vẫn là Cực Nhạc Tán của đại ca ta tốt nhất, trong nháy mắt thì bản nhân ta đã hồi phục gần như hoàn toàn."

Cẩn công công thở ra một hơi bạch khí, sau đó cầm một thanh đại đao từ trong tay của tên áo đen bên cạnh lên, phẫn nộ quát: "Ả tiện nhân Hoàng Hậu đáng chết kia lại dám hủy đi đại kế ở trong cung của chúng ta, hiện tại phải quay lại giết ả!"

Diệp Thủy Lan nghe vậy liền đứng ở một bên nói: "Cẩn đường chủ, khi chúng ta giết vào hoàng cung đã kinh động đến một số lớn thị vệ. Không bằng chúng ta rời khỏi cấm cung trước, rồi lại tính quay lại báo thù sau."

Ở trong tử lao, Cẩn công công đã chịu rất nhiều cực hình tàn khốc, hiện tại lại bảo hắn nhịn xuống thì làm sao có thể được. Sắc mặt Cẩn công công cực kỳ lạnh lùng, hắn hừ một tiếng, nói thẳng: "Không được! Nếu không giết được ả tiện nhân kia, thì cơn giận của ta khó bình!"

Nói xong, Cẩn công công liền vung tay lên quát lớn: "Các huynh đệ, theo ta giết vào Khôn Ninh Cung!"

Mười mấy tên cao thủ vừa lui đến nơi này liền quỳ xuống, cung kính cúi đầu: "Nguyện nghe đường chủ sai bảo!"

Hiện tại Cẩn công cộng mới là kẻ có quyền ra lệnh ở đây. Còn Diệp Thủy Lan chỉ là một người thay mặt ra lệnh mà thôi. Hiện tại Cẩn công công ở đây thì đương nhiên những cao thủ này đều nghe theo hắn chỉ đạo .

Rất nhanh, Cẩn công công cầm theo đại đao dẫn đoàn người tiến về phía trước.

Nhưng vừa đi được hai bước, Cẩn công công tựa như nhớ ra điều gì quay đầu nhìn Diệp Thủy Lan một chút, hỏi: "Tên tiểu tử Ngụy Thiên Minh kia đâu?"

Diệp Thủy Lan nhìn quanh bốn phía rồi nói: "Vừa nãy hắn còn ở ngay chỗ này, vì sao đột nhiên lại không thấy đâu nữa?"

Hiện tại Ngụy Thiên Minh đúng là không ở chỗ này, vì sau khi thấy đám người của Diệp Thủy Lan từ bên trong đi ra hắn đã nhanh chóng rời đi lặng yên không một tiếng động.

Cẩn công công hơi nheo mắt lại lạnh lùng nói ra: "Tên tiểu quỷ này âm mưu quỷ kế đa dạng, ta vốn định đi ra liền giết hắn. Nhưng bây giờ lại để hắn chạy mất, thật đúng là đáng hận!"

Diệp Thủy Lan vốn còn định nói gì đó đỡ cho Ngụy Thiên Minh, nhưng khi thấy biểu lộ của Cẩn công công như vậy cũng đành im lặng. Ngay sau đó, nàng hỏi Cẩn công công: "Đường chủ, vậy chúng ta bây giờ phải làm sao?"

Cẩn công công đối với việc giết Hoàng hậu đã sinh ra chấp niệm, nếu nàng ta còn chưa bị giết thì hắn làm sao có thể đi, Cẩn công công hừ lạnh một tiếng: "Đương nhiên đi giết ả tiện nhân kia!"

Nói xong, Cẩn công công liền tung người một cái, hướng nơi đó mà đến. Thực lực của Cẩn công công cường đại Ngụy Thiên Minh cũng đã từng dự đoán được.

Chỉ là lần trước Cẩn công công bị Hoàng hậu vu hãm, đang có bốn tên cao thủ bảo hộ hoàng thượng ở đó. Cho nên dù là Cẩn công công thì cũng không dám phản kháng lại, nếu không thì ngay cả cơ hội giữ mạng cũng chả có, chứ huống chi là báo thù.

Thấy đường chủ của mình vừa xuất phát, thì mấy chục người còn lại cũng đều đuổi sát theo sau, muốn thiến đến Khôn Ninh Cung hạ thủ Hoàng Hậu.

Tuy Diệp Thủy Lan không tán thành với cách làm như vậy, nhưng dưới tình huống này thì nàng cũng không có cách nào để thay đổi. Chỉ đành phải thở dài một tiếng đuổi theo Cẩn công công…

Ngay khi đám người Cẩn công công vừa rời đi, Ngụy Thiên Minh từ trên một cây đại thụ to lớn cách đó không xa nhảy xuống. Hắn vẫn mặc bộ y phục dạ hành như cũ, chỉ là ánh mắt hiện tại đã tràn ngập sát khí.

Những lời nói và hành động của Cẩn công công từ khi ở trong tử lao đi ra đều bị Ngụy Thiên Minh nghe được. Hắn không nghĩ tới, sau khi mình giúp lão đưa tin và dẫn đường đến để cứu hắn ra thế mà vẫn muốn lấy mạng mạng của mình.

Mà hơn hết, Ngụy Thiên Minh cũng khá e dè thế lực sau lưng của lão. Theo dự định lúc đầu của hắn là sau khi giúp lão già này thoát ngục thì sẽ mượn tay giết Hoàng hậu, tiếp theo có chạy được hay không Ngụy Thiên Minh cũng không cần để ý nữa.

Nhưng bây giờ, Ngụy Thiên Minh phải thay đổi chủ ý. Đợi Cẩn công côn giết Hoàng hậu xong, hắn sẽ đi hấp dẫn vài tên cao thủ đại nội đến. Đem tất cả đám người kia lưu lại ở nơi này. Không thể để một mối nguy hiểm tiềm ẩn lớn như thế này chạy thoát ra bên ngoài.

Trong nơi như hậu cung thế này một thời gian không ngắn, thì ai cũng có thể hiểu được một đạo lý, diệt cỏ không diệt tận gốc, gió xuân thổi lại mọc. Nếu hiện tại không diệt Cẩn công công, thì lỡ may sau này gặp lại thì người bị diệt sẽ là hắn.

Ngụy Thiên Minh lặng lẽ đi theo phía sau đám người Cẩn công công ở một khoảng không xa, chăm chú quan sát tất cả mọi cử động của bọn họ.

Bất quá, khi hắn vừa đi đến bên ngoài đại môn của Khôn Ninh Cung thì đã nghe thấy được hàng loạt thanh âm va chạm rất kịch liệt. Ngụy Thiên Minh liền núp phía sau một hòn non bộ rồi cẩn thận chú ý động tĩnh.

….

Bên ngoài Khôn Ninh Cung đã trở thành một mảnh chiến trường, mười mấy người Cẩn công công mang theo đang chiến đấu cùng một đám đại nội thị vệ.

Bọn họ tranh đấu cực kỳ kịch liệt, mỗi khắc trôi qua đều có người ngã vào trong vũng máu. Mà thực lực đám đại nội thị vệ canh giữ ở đây cũng không tầm thường chút nào, bọn họ chiến đấu cùng Cẩn công công vậy mà lại ngang sức ngàng tài.

Không thể không nói, trong hoàng cung này cao thủ nơi nào cũng có. Ngụy Thiên Minh ở phía sau hòn non bộ thấy cảnh này, thì trên mặt cũng có chút trầm xuống.

Vốn là Ngụy Thiên Minh còn tưởng Cẩn công công võ công cực cao, muốn quay lại giết Hoàng hậu cũng không là vấn đề gì lớn. Nhưng lại chưa từng nghĩ tới, mấy tên cấm vệ đi theo hoàng thượng cũng đã đến bên này.

Nhìn hoàn cảnh này mà suy xét, Cẩn công công giết được Hoàng hậu thì cũng rất là khó a. Thậm chí đám người của Cẩn công công này còn bắt đầu rơi xuống hạ phong, nếu lão này mà bị bắt thì chắc chắn hắn sẽ khai mình ra.

Ngụy Thiên Minh ở trong lòng mắng thầm: "Mẹ nó! không nghĩ đến, ta bỏ nhiều công sức như vậy mà kết quả lại chẳng ra sao. Vậy thì giữ lão già ngươi lại cũng không còn tác dụng gì!"

Nói xong, Ngụy Thiên Minh liền ngưng tụ bảy thành chân khí trong cơ thể về hai đầu ngón tay, khiến cho hắn cũng cảm giác nơi này hơi nóng lên. Ngụy Thiên Minh muốn dùng một chiêu Vô Hình Chỉ khi Cẩn công công lơ là thì sẽ cho một phát nhất kích tất sát.

"Sưuu!"

Một thanh âm xé gió lao đi với tốc độ cực nhanh bay về phía Cẩn công công đang giao thủ với vài tên đại nội kia..

Trong nháy mắt, vô hình chỉ xuyên qua giữa trán của Cẩn công công, làm vỡ nát hết xương đầu của hắn sau đó liền vô thanh vô thức biến mất. Chỉ để lại nơi vừa bị trúng kia một lỗ nhỏ đang rỉ ra từng giọt máu đen. Mấy giây sau, Cẩn công công từ trên không trung ngã xuống cả người mất đi sinh cơ, chết không nhắm mắt.

Mấy tên cao thủ đang cùng triền đấu cũng đều rất kinh ngạc, không nghĩ tới Cẩn công công cứ như vậy mà chết đi. Cũng không biết là ám khí là do nơi nào phóng tới. Bất quá, Cẩn công công chết đi cũng tốt, bớt cho bọn hắn phải lao lên liều mạng.

Ngay sau đó, đám người này liền đi hỗ trợ bao vây đám người Diệp Thủy Lan, liên tiếp vây hạ vài tên cao thủ. Diệp Thủy Lan cũng thấy Cẩn công công ngã xuống nhất thời trong lòng cũng rất là hoang mang.

Bọn họ hao phí đại giới lớn như vậy cũng chính là vì cứu Cẩn công công ra ngoài, nhưng kết quả vẫn để Cẩn công công ngã xuống tại đây. Tình huống này, đối với đám người bọn họ là đả kích rất lớn.

Nhưng không còn cách nào khác, hiện tại Cẩn công công đã chết bọn họ lại lưu ở hậu cung cũng không có ý nghĩa gì nữa. Diệp Thủy Lan nắm chắc bảo kiếm trong tay, hét lớn một tiếng: "Cùng phá vây ra ngoài!"

Bọn họ tập trung tìm hướng có ít thủ vệ nhất mà ra sức chém giết, cố mở ra một con đường máu rời khỏi nơi này. Bất quá, nơi đây chính là hoàng cung, không phải chỗ ai muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.

Những đại nội cao thủ tập trung ở này, làm sao lại cho đám người Diệp Thủy Lan dễ dàng rời khỏi như vậy.

Hai tên thân hình khôi ngô đã giao thủ cùng Cẩn công công trước đó, cầm lấy trong tay Cửu Hoàn Đại Đao hét: "Tất cả cung tiễn chuẩn bị, không được để tên nào chạy thoát!"

Vừa nghe thấy mệnh lệnh, liền có ba hàng cấm vệ cầm trong tay trường cung, lắp tiễn kéo dây chuẩn bị sẵn sàng.

"Sưu, sưu, sưu. . ."

Vài trăm mũi tên nhọn hoắt, lao nhanh về bọn người Diệp Thủy Lan mà đi. Mà đám người sau cũng không có tâm tư chông cự, trong tay tóm lấy một tên lính ở xung quanh làm bia đỡ đạn. Lướt thật nhanh về phía tường thành.

Nhưng không phải kẻ nào cũng được may mắn, mũi tên của lính trấn giữ cấm cung đều được làm bằng thép và sắt tinh chất tạo lên. Nên căn bản thân thể của vài tên lính kia không thể chịu được.

"A. . . A. . ."

Mấy tiếng kêu la thảm thiết Liên tục truyền đến, sau đó đã có gần chục kẻ bị bắn thành con nhím, từ giữa không trung ngã xuống đoạn khí bỏ mình. Diệp Thủy Lan và mấy người khác thấy như vậy cũng thể quay lại cứu viện được. Tất cả càng tăng thêm tốc độ mà chạy trốn.

Khi người còn lại đã ngày càng ít, Diệp Thủy Lan cũng mơ hồ cảm nhận được hi vọng ngày một mong manh thì Ngụy Thiên Minh vẫn nấp ở đằng sau mà quan sát tình hình.

Vốn Ngụy Thiên Minh cũng có chút thương hoa tiếc ngọc không muốn để cho Diệp Thủy Lan chết đi. Nhưng nếu như nàng ta mà bị bắt, thì nguy hiểm bị lộ thân phạn của hắn sẽ càng cao. Nên Ngụy Thiên Minh cũng chỉ có thể lựa chọn nhìn Diệp Thủy Lan bị loạn tiễn bắn chết.

Ngay khi Ngụy Thiên Minh tưởng nàng hoá nhím, thì lại nghe thấy ở gần phía Càn Thanh Cung nổi lên tiếng giết rung trời.

Những âm thanh từ nơi xa truyền đến này so với đám người Diệp Thủy Lan khi đến càng thêm vang dội hơn mấy lần. Ngụy Thiên Minh nhìn nơi ánh lửa đang rực sáng kia liền thấy rất nhiều kẻ cũng mặc y phục dạ hành bay tới bay lui, nhìn sơ qua cũng phải trên sáu bảy mươi người.

...

Vừa thấy được cảnh này, Ngụy Thiên Minh có chút chấn kinh.

Đây là có chuyện gì xảy ra? Vì sao lại có thêm một đám người nữa đến? Không phải là hậu thủ của Diệp Thủy Lan kia chứ? Ánh lửa kia cực kỳ mãnh liệt mà lại càng lúc càng lớn, xem ra chính là có người thừa cơ phóng hoả.

Lúc này, có mấy tên thị vệ từ đằng xa vội vàng chạy đến trước đại môn Khôn Ninh Cung hô to: "Trương Long, Triệu Hổ hai vị đại nhân! Có thích khách muốn ám sát hoàng thượng, mau cho người đi qua cứu giá!"

Trước đó cũng là hai người này giao thủ với Cẩn công công lần lượt tên là Trương Long và Triệu Hổ. Bọn hắn là hai trong tứ đại cao thủ, nghe đồn đã gần đạt đến cảnh giới Đại Tông Sư, luôn đi theo để bảo vệ sự an nguy của hoàng thượng.

Tối nay cũng bởi vì phát hiện đám người Diệp Thủy Lan nên mới đến Khôn Ninh Cung hỗ trợ

Mà bây giờ, chỗ của hoàng thượng cũng có thích khách tiến đến thật sự là làm cho người ta trở tay không kịp.

Nếu như đây cũng là một bước nằm trong kế hoạch để ám sát hoàng thượng, thì hai người nhất định phải mau chóng quay lại. Nếu để cho hoàng thượng có nguy hiểm gì thì di nguyện của người kia để lại có lẽ khó có thể hoàn thành. Mà hai người bọn họ cũng không còn mặt mũi nào để có thể sống tiếp được nữa.

Cho dù là mười Hoàng Hậu gặp nguy hiểm, cũng không trọng yếu bằng một vị Hoàng Thượng.

Không chút do dự nào, hai người mau chóng chỉnh đốn cấm cung hướng về Càn Thanh Cung mà đi. Nhưng trước khi đi cũng để lại một phần lăm quân lính ở lại bảo vệ nghiêm ngặt Khôn Ninh Cung, phòng ngừa đám người vừa nãy quay lại quấy rối.

Mà Diệp Thủy Lan cũng kinh ngạc vô cùng, vốn bọn họ còn tưởng tối nay sẽ phải lưu lại ở nơi này, nhưng lại không nghĩ đến giữa tuyệt lộ lại xuất hiện chuyển cơ.

Bọn họ cũng nhìn thấy, đám người áo đen đang xông về Càn Thanh Cung. Nhưng những người kia cũng không phải chung một đường với bọn họ.

Diệp Thủy Lan cầm bảo kiếm trong tay, hừ lạnh một tiếng: "Cẩu Hoàng Đế.. Giết huynh giết cha.. Cướp ngôi đoạt quyền.. Bóc lột dân chúng.. Đáng bị tru diệt!"

Nói xong Diệp Thủy Lan nhìn lại vài người áo đen vẫn còn sống này, hét lên một tiếng: "Các huynh đệ, chúng ta đi!"

Lần này bọn họ tổn thất không ít cao thủ, lại thêm rất nhiều người đang bị thụ thương, hiện tại đã không thể tiếp tục lưu lại.

Huống chi, bọn họ cũng không biết nhóm người khác kia là người nào, nếu như lại là đối thủ một mất một còn thì lưu lại càng không có ý nghĩa.

Dưới loại tình huống này thì rút lui vẫn là thỏa đáng nhất, với lại đám thị vệ thông thường ở hậu cung này cũng không thể lưu lại được bọn họ…

Rất nhanh... Bốn lăm người còn lại đã mau chóng trốn thoát...

Bạn đang đọc Ngươi không phải là thái giám? sáng tác bởi tieudaovangioi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieudaovangioi
Thời gian
Lượt thích 21
Lượt đọc 476

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.