Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đưa Tin

Tiểu thuyết gốc · 2593 chữ

Nhìn thấy phòng của Cẩn công công bị khóa lại, thì trên mặt Ngụy Thiên Minh đứng ở cách đó không xa có chút khó coi.

Hắn khẽ chau mày lẩm bẩm: "Vẫn phải tự mình nghĩ biện pháp để vào trong đó a!"

Sau đó, Ngụy Thiên Minh đi xung quanh kiểm tra, phát hiện nơi này không có người nào canh giữ, liền ngừng ở phía sau toà nhà.

Mỗi toàn viện tử thì đều có một cửa nhỏ ở phía sau, chẳng qua nơi này có vẻ xây kín hơn mà thôi, từ nơi này mà phá cửa thì cũng khó bị người phát hiện hơn.

Ngụy Thiên Minh nhìn sợi dây xích sắt đang niêm phong lại thì nở nụ cười lạnh, sau đó hắn đưa tay lên dùng chút lực kéo ra.

"Ầm!"

Một tiếng trầm vang lên, dây xích cũng bị Ngụy Thiên Minh kéo đứt mà ném sang một bên, sau đó hắn nhẹ nhàng đẩy, cánh cửa liền phát ra âm thanh rất nhỏ.

"Kẹt kẹt!"

Khi cảm thấy tất cả đã ổn, Ngụy Thiên Minh nhún người một cái tiến vào bên trong. Mọi đồ vật ở trong phòng không bị xáo trộn, tất cả mọi thứ đều giữ nguyên như cũ.

Chỉ là trước đây khi Cẩn công công còn tại vị, thì nơi này là một chỗ cực kỳ náo nhiệt, giờ thì chỉ còn lại cảm giác người đi thì trà lạnh.

Bất quá, Ngụy Thiên Minh cũng không có thời gian để cảm khái nhiều như vậy. Hắn tới nơi này chỉ có một mục đích duy nhất lấy đi tất cả tích góp của Cẩn công công.

Đi vào gian phòng của Cẩn công công, hắn bắt đầu tìm kiếm cơ quan. Ngay khi chuẩn bị mở thì Ngụy Thiên Minh lại nhớ đến lòng dạ thâm độc của lão già kia.

Ngụy Thiên Minh sợ lão gia hoả này giở trò, ở dưới gầm giường có bố trí cơ quan, như vậy thì cái được không bù nổi cái mất. Tuy việc này có xác suất rất nhỏ, nhưng không thể không có phòng bị. Nơi này, mọi việc làm đều phải cẩn thận mới là thỏa đáng.

Sau đó, Ngụy Thiên Minh lấy ra một cây gậy, ấn vào nơi mà Cẩn công công nói. Chỉ chốc lát, ở dưới gầm giường truyền tới âm thanh "Cạch.. Cạch..Cạch..."

Đây cũng không phải là âm thanh của cạm bẫy gì cả, mà là dưới gầm giường bắt đầu mở ra một cánh cửa dẫn đến một mật thất bên dưới lòng đất.

Ngụy Thiên Minh tiến vào bên trong, liền lộ ra một căn phòng rộng chừng lăm đến sáu mét vuông, ngoài cái rương lớn đặt lên một chiếc bàn ra thì cũng không còn gì khác.

Ngụy Thiên Minh vừa nhìn thấy cái bảo rương này, thì ánh mắt đã trở lên sáng hơn rất nhiều. Trong lòng của hắn đã trở lên tương đối kích động, nếu cái rương này ở đây thì có nghĩa là những tài bảo Cẩn công công nhắc đến cũng không phải giả.

Ngụy Thiên Minh liền đưa tay nhẹ nhàng mở bảo rương này ra. Vừa mở, cả căng phòng bí mật này liền sáng lên rực rỡ.

Mà ánh sáng này cũng không phải do nguyên nhân gì khác. Mà bởi vì, trong cái rương lớn này tràn đầy kim ngân tài bảo,mã lão chân châu,... nhiều vô số kể. Những bảo vật này phản chiếu ánh sáng từ hoả tử ra khắp bốn phía, căn bản là không ngăn lại được.

Ánh mắt Ngụy Thiên Minh cũng hơi chói, vì chưa thể thích nghi được với những ánh hào quang thế này. Nhìn trong rương lớn, Ngụy Thiên Minh nhịn không được nuốt một ực một ngụm.

Ở trong lòng âm thầm nghĩ: "Con mẹ nó, Nhiều tài bảo như vậy thì mấy đời mới tiêu được hết a, chút nữa phải tính cho kỹ một chút a!"

Không chỉ có như thế, Ngụy Thiên Minh còn thấy ở phía trên những bảo vật này, còn có một chồng ngân phiếu rất dày. Đếm sơ qua cũng phải đến ba mươi vạn lượng a.

Có được nhiều ngân phiếu và tài bảo như vậy, làm cho Ngụy Thiên Minh không tự chủ mỉm cười, tự nói: "Chuyến này đến đây cũng không có uổng phí công sức a. Cho dù là đầu tư một nửa để phát triển thế lực, thì ăn chơi mười đời vẫn chưa hết a!"

Nói xong, Ngụy Thiên Minh quyết định cất ngân phiếu riêng, còn đám tài bảo này sẽ đưa cho Tiểu Hùng để có căn cơ phát triển thế lực.

Khi đang chuẩn rời khỏi nơi này, Ngụy Thiên Minh chợt thấy còn sót lại ở trên bàn một tấm ngọc bài màu trắng trông rất tinh xảo.

Tấm lệnh bài này to chừng nửa bàn tay, được làm thủ công tỉ mỉ, khiến người ta nhìn qua liền có cảm giác đây là một bảo vật hiếm có. Ngụy Thiên Minh thấy lạ liền cầm lấy lên quan sát.

Ở mặt sau của ngọc bài điêu khắc một chữ thiên, phía dưới có khắc thêm một đồ hình thái cực, nhìn cực kỳ linh động. Mà nhìn phía chính diện, Ngụy Thiên Minh liền thấy ba chữ to ở chính giữa của tấm lệnh.

"Thiên Địa Hội!" Hắn vừa nhìn thấy ba chữ này không nhịn được đọc ra.

Bất quá, cái Thiên Địa Hội này, không phải cùng với Thất Sát Giáo đang tồn tại sao? Vì sao ở chỗ này lại có lệnh bài của Thiên Địa Hội?

Nhất thời Ngụy Thiên Minh có hơi suy đoán ra một chút!

Nhưng từ trước tới nay hắn cũng không phải người nhiều chuyện, kiếp này của hắn chỉ sống với mục đích tán gái và phát tài mà thôi. Những việc không làm tổn hại đến lợi ích của hắn cũng lười quản.

Ngụy Thiên Minh nhìn qua thấy tấm ngọc bài này chất liệu không tệ, liền tiện tay cho luôn vào kho đồ, ngỡ đâu sau này còn có thể mang đi bán. Nhưng Ngụy Thiên Minh không biết, nhờ khối ngọc bài này, mà về sau hắn đã làm quen với không ít mỹ nhân trên giang hồ. Bất quá thì đây vẫn là chuyện của sau này.

….

Sau khi trở về bàn giao mọi chuyện ổn thoả cho Lý Tiểu Hùng, Ngụy Thiên Minh liền xuất cung mang huyết thư này giao cho Diệp Thủy Lan.

Nếu đã muốn lợi dụng Cẩn công công, thì hiện giờ khó mà tránh được phải giúp cho hắn một vài chuyện, điều này cũng là vô cùng bình thường. Một người mà không nỡ để cho bản thân mình bị chút lợi dung, thì hắn sẽ khó mà làm lên việc lớn.

Ngụy Thiên Minh đương nhiên cũng không quan tâm thể diện gì lắm, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt của hắn thì tất cả đều có thể thương lượng.

Ngụy Thiên Minh cầm theo lệnh bài xuất cung, rồi đi thẳng một đường ra ngoài. Lần trước hắn trở về, cũng không có trả lại lệnh bài này cho Cẩn công công, vẫn luôn giữ ở trên người mình, chính là để lần sau có thể tự mình làm chủ.

Mà lại, mấy tên trấn thủ ở cửa sau đều có ấn tượng không tệ với Ngụy Thiên Minh, Bởi vì mỗi lần hắn ra tay đều là gần mười lượng bạch ngân. Trên cái thế giới này, còn không có đồ vật gì có thể tốt hơn với tiền bạc cả.

Vừa ra khỏi, Ngụy Thiên Minh tìm một cỗ kiệu tiến thẳng về hướng Phiêu Hương Viện mà tới, sau đó hắn trực tiếp đi tìm Diệp Thủy Lan. Lần trước Ngụy Thiên Minh đến Phiêu Hương Viện, Diệp Thủy Lan đã phân phó với thủ hạ của mình chỉ cần là Ngụy Thiên Minh đến liền dẫn hắn tới tìm nàng.

Hiện tại Ngụy Thiên Minh lại một lần nữa đến Phiêu Hương Viện, thì đã có một tên Quy Công đi thông báo cho Diệp Thủy Lan. Chỉ chốc lát sau, Diệp Thủy Lan tự mình đến lầu một đại sảnh nghênh đón Ngụy Thiên Minh.

Diệp Thủy Lan vẫn bày ra một bộ dáng ngự tỷ phong tình như vậy. Cho dù nàng mặc bộ đồ gì đi nữa thì vẫn mang lại người ta cái cảm giác đó, những nữ tử khác đều không thể thay thế.

Diệp Thủy Lan Mặc lấy một bộ y phục không quá cầu kỳ với hài màu đỏ và vàng làm chủ đạo, cùng những hoạ tiết hoa thược dược thường thấy. Trong tay cầm một chiếc phiến mỏng, từ lầu hai đi xuống nhìn Ngụy Thiên Minh cười nói: "Là ngọn gió nào đã đưa ngài tới đây."

Ngụy Thiên Minh đứng ở trước bậc thềm cầu thang ngẩng đầu nhìn lên, vừa vặn có thể trông thấy cái dáng người yểu điệu kia. Nơi cổ áo thì nửa kín nửa hở vừa vặn để lộ ra một cái khe vực sâu không thấy đáy.

Vẻ đẹp bậc này, Ngụy Thiên Minh chưa bao giờ có thể gặp được ở các phi tần. Trong cung tuy nhiều giai nhân nhưng đều gò bó theo khuôn phép đã được dạy dỗ từ nhỏ, rồi còn lo sợ sẽ bị người khác tóm đằng chuôi, đâu dám tự do như Diệp Thủy Lan vậy.

Bất quá, hôm nay Ngụy Thiên Minh cũng không phải đến đây để uống hoa tửu, tuy Diệp Thủy Lan có đẹp nhưng vẫn không thể quên đi mục đích. Còn không đợi Diệp Thủy Lan đi xuống thang lầu, Ngụy Thiên Minh đã tiến đến.

Hắn tiến sát đến bên người Diệp Thủy Lan, nói thẳng: "Diệp lão bản, hôm nay ta tới là có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi, chúng ta vào trong phòng rồi nói!"

Nếu như là người khác mà mang theo yêu cầu như vậy, thì đã bị nàng đánh bay ra khỏi cửa. Nhưng Ngụy Thiên Minh lại khác biệt, bởi vì Diệp Thủy Lan biết thân phận của Ngụy Thiên Minh.

Cho nên, Diệp Thủy Lan vừa nghe thấy những lời ấy, biểu hiện trên mặt liền biến hóa đến mấy lần. Nàng nhướng mày hạ giọng nói: "Đi theo ta!"

Nói xong, Diệp Thủy Lan bước nhanh lên lầu, Ngụy Thiên Minh thì đi sát theo sau. Chỉ chốc lát, hai người bọn họ liền vào trong một phòng khách ở giữa lầu hai.

Tuy mới chỉ ở lầu hai, nhưng cách bày trí rộng rãi thoải mái, ở hướng cửa sổ còn có thể nhìn sang tận bên kia bờ sông. Có lẽ đây là nơi những kẻ có tiền thường hay lui tới.

Vừa vào phòng, Diệp Thủy Lan liền đóng hết các cửa lại.

Nàng đóng cửa thật kỹ, quay người liền đưa ánh mắt rơi lên trên thân Ngụy Thiên Minh, nói ra: "Ngụy công công, ngươi hôm nay cố ý đến đây một chuyến, là có chuyện quan trọng gì?"

Ngụy Thiên Minh cố ý làm ra một bộ dạng lo lắng cùng bất đắc dĩ, nói: "Ai, Cẩn tổng quản ở trong hậu cung bị Hoàng hậu hãm hại. Bây giờ còn đang ở trong tử lao, không đến mấy ngày nữa liền bị đem ra trảm!"

Vừa nghe thấy mấy lời này, biểu lộ trên mặt Diệp Thủy Lan liền trở lên trấn kinh. Thần sắc nàng đại biến, một hồi lâu sau mới lên tiếng: "Tại sao có thể như vậy? Bao năm nay Cẩn tổng quản ở trong hậu cung, đều không phải thật tốt a, vì sao đột nhiên xảy ra loại chuyện này."

Ngụy Thiên Minh lại thở dài, mới lên tiếng: "Hậu cung tranh đấu quá nhiều, ở giữa Hoàng hậu và Cẩn tổng quản, vì tranh đoạt quyền không chế hậu cung nên đã sớm như nước với lửa. Lần này Hoàng hậu tiên phát chế nhân, ở trước mặt của Hoàng Thượng bày ra quỷ kế, hãm hại Cẩn tổng quản, nói Cẩn tổng quản hạ độc mưu hại Hoàng Thượng, mới khiến cho Cẩn tổng quản tiến ngục!"

Diệp Thủy Lan giờ phút này chau mày không thôi, nàng không nhịn được liền nói: "Cẩn tổng quản vì sao lại xúc động như vậy? Không phải đã nói, chờ chúng ta cùng tiến vào cung rồi mới động thủ à!"

"Cái gì? Cùng tiến vào cung?" Ngụy Thiên Minh lập tức hỏi lại. Hắn từ trong lời của Diệp Thủy Lan ngửi được mùi vị của một âm mưu rất lớn.

Bất quá, Diệp Thủy Lan cũng liền ý thức được chính mình lỡ lời, nàng vội vàng lắc đầu nói ra: "Không có gì, chỉ là ta hồ ngôn mà thôi."

Ngụy Thiên Minh căn bản không tin.

Hắn có thể đoán được, Cẩn tổng quản và Diệp Thủy Lan có thân phận không đơn giản. Một người làm tổng quản hậu cung, một người lại làm lão bản của kỹ viện lớn nhất kinh thành. Nhưng trên thực tế đây cũng chỉ để che mắt mà thôi. Thân phận thật thì chắc là chỉ có bọn họ mới là người biết rõ nhất.

Ngụy Thiên Minh cũng hiểu, nếu hắn hỏi Diệp Thủy Lan chắc chắn nàng sẽ không nói quá nhiều. Cho nên, Ngụy Thiên Minh cũng sẽ không hỏi Diệp Thủy Lan những vấn đề này.

Chỉ đôi mắt của hắn vẫn nhìn ở trên người Diệp Thủy Lan âm thầm đánh giá. Diệp Thủy Lan bị Ngụy Thiên Minh nhìn chăm chú như vậy, liền có chút không thoải mái, nàng nói: "Ngụy công công, lần này ngươi tới có mang theo lời nhắn hay tín vật gì của hắn hay không?"

Diệp Thủy Lan rất hiểu cách làm việc của Cẩn công công, hắn rất ưa dụng mấy loại thứ như vậy. Cho dù là thời điểm nguy hiểm nhất, cũng sẽ phải có dặn dò gì đấy.

Ngụy Thiên Minh gật đầu, liền nói: "Cẩn tổng quản chẳng những đưa ta lời nhắn, còn cho ta hẳn một phong huyết thư để ta giao tận tay cho ngươi."

Diệp Thủy Lan nghe vậy, gấp gáp nói: "Sao không nói sớm, ngươi mau giao huyết thư cho ta!"

Diệp Thủy Lan lúc này đã có chút vội vàng, nàng rất muốn biết, đến cùng thì Cẩn tổng quản có chỉ lệnh gì.

Thế nhưng Ngụy Thiên Minh lại lắc đầu, nói ra: "Cẩn tổng quản đã phân phó ta, nhất định phải đem huyết thư giao cho Diệp Thủy Lan thật mới được.."

Diệp Thủy Lan biến sắc có chút khó chịu nói ra: "Ta chính Diệp Thủy Lan, ngươi nói những lời này là có ý gì?"

Ngụy Thiên Minh liền xua xua tay nói: "Ta không có ý gì, cái này đều là Cẩn tổng quản nói cho ta biết, hắn bảo ta cẩn thận một chút. Bởi vì thời gian trước hắn thu được tin tức nói là có một Diệp lão bản giả mạo đang ở trong kinh thành, cũng không biết là có mục đích gì. Cho nên Cẩn tổng quản kêu ta phải tìm đến Diệp lão bản thật, thì mới có thể đem huyết thư giao cho nàng.".

Bạn đang đọc Ngươi không phải là thái giám? sáng tác bởi tieudaovangioi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieudaovangioi
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 17
Lượt đọc 457

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.