Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thâm Tình

Tiểu thuyết gốc · 2715 chữ

Nghe thấy Ngụy Thiên Minh nói vậy, mày Diệp Thủy Lan hơi nhíu, Nàng nhìn Ngụy Thiên Minh trầm giọng nói ra: "Vậy ngươi muốn ta chứng minh thế nào, thì ngươi mới tin tưởng ta thật sự là Diệp Thủy Lan?"

Ngụy Thiên Minh đưa ánh mắt lên người Diệp Thủy Lan lướt qua một lần, sau đó nói: "Khi vào thăm Cẩn công công ở trong tử lao, hắn đã giao cho ta một phương pháp phân biệt thật giả. Để xem lão bản của Phiêu Hương Viện có phải Diệp Thủy Lan thật hay không."

"Phương pháp gì?" Diệp Thủy Lan liền hỏi lại, hiện tại nàng đã có chút nóng vội nên trực tiếp hỏi luôn, nhưng Ngụy Thiên Minh lại muốn thừa nước đục thả câu.

Hắn ra vẻ do dự một chút, rồi mới chậm rãi mở miệng: "Phương pháp này cũng không khó, chính là do ta dùng hai tay của mình đến cảm nhận, tại vì Cẩn công công nói Diệp Thủy Lan giả thân hình có chút bình thường."

Diệp Thủy Lan vừa nghe thấy lời đó khuôn mặt liền đen lại, thậm chí còn chuẩn bị nổi giận. Nàng không ngốc, thế gian này làm gì có phương pháp vớ vẩn như vậy. Tám chín phần mười, là do tên Ngụy Thiên Minh nói bừa mà ra.

Diệp Thủy Lan nổi giận, đang muốn cự tuyệt cái phương pháp phân biệt thật giả này của Ngụy Thiên Minh, bởi vì nàng cảm thấy tên khốn nạn này đang muốn trêu đùa nàng.

Nhưng Ngụy Thiên Minh vẫn vừa đưa tay lên vừa nói: "Nếu như không nguyện ý để ta phân biệt, vậy thì ta cũng không thể đem phong huyết thư này giao cho ngươi."

Tất cả mọi chuyện cũng đều như suy nghĩ của Diệp Thủy Lan, mấy lời này là do Ngụy Thiên Minh hồ ngôn loạn ngữ ra, tất cả là do hắn muốn chiếm tiện nghi mà thôi.

Trước đây Ngụy Thiên Minh thấy mấy người nam nhân muốn thừa cơ động vào người Diệp Thủy Lan thì đều bị nàng uyển chuyển tránh được, nên hiện tại hắn lấy cớ bừa như vậy để trêu đùa nàng một chút xem sao.

Mà lại, Ngụy Thiên Minh cũng đoán rằng tên Cẩn công công này là một người rất quan trọng với Diệp Thủy Lan, nên mặc kệ hắn đưa ra điều kiện gì, thì Diệp Thủy Lan đều sẽ đáp ứng.

Quả nhiên, Diệp Thủy Lan do dự một chút liền âm thầm cắn chặt răng, gật đầu nói: "Được, Ta đáp ứng để ngươi tới phân biệt một chút!"

Diệp Thủy Lan cũng biết tên Ngụy Thiên Minh này nội tâm không thuần, muốn chiếm tiện nghi của nàng. Tuy rất tức giận nhưng vì Cẩn tổng quản nên nàng vẫn phải nhịn xuống.

Trong lòng Diệp Thủy Lan nghĩ, dù sao tên Ngụy Thiên Minh cũng là một thái giám. Hắn chiếm tiện nghi thì thế nào, cũng không phải là nam nhân thật sự.

Thấy Diệp Thủy Lan đồng ý, hắn liền bắt đầu để tay lên vai nàng nói: "Vậy thì ta đến đây!"

Diệp Thủy Lan đem mặt nhìn về nơi khác, không thèm để ý đến Ngụy Thiên Minh. Mà hắn cũng không thèm quan tâm nhiều đến vậy, chỉ cần mình thoải mái là được.

Nữ nhân yêu mị này có dáng người vô cùng tốt, bụng thẳng mông cong cùng với cặp đùi săn chắc, sau lưng mảnh mai nhưng đôi tay thon dài lại mềm mại như không xương. Chẳng biết là nàng ta đã luyện loại võ công gì.

Nhưng mặc kệ nàng ta có phải cao thủ hay không, ở dưới tay của Ngụy Thiên Minh hắn thì cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đựng mà thôi.

Đang lúc Ngụy Thiên Minh quen tay định mò vào bên trong y phục của nàng mà thám hiểm cái vực sâu kia, thì đã bị Diệp Thủy Lan đưa tay chặn lại, một tay còn lại của nàng liền trấn nát cái ghế ở giữa phòng nói: "Ngụy Thiên Minh, tiện nghi của ta ngươi cũng đã chiếm, nếu còn không giao thư thì ta liền không khách khí với ngươi nữa."

Nghe được lời nói pha chút lãnh ý của Diệp Thủy Lan, Ngụy Thiên Minh liền biết nàng đã thật sự tức giận. Nếu mà hắn còn quá phận thêm chút nữa chắc hẳn sẽ không thể xuống đài được.

Ngụy Thiên Minh nhìn cái ghế đã nát vụn kia một chút, bèn cười nói: "Được rồi, ta tin tưởng ngươi chính là Diệp lão bản thật. Không cần phải kiểm tra thêm nữa!"

Diệp Thủy Lan thấy hắn đã thoả hiệp rồi liền hừ một tiếng, mới buông tay của Ngụy Thiên Minh ra.

Đối mặt với một nữ nhân có thực lực cường đại như vậy, Ngụy Thiên Minh cũng phải có chút thu liễm lại, nếu để cho nàng nổi giận thật thì cho dù là mấy thứ hắn chuẩn bị bảo mệnh cũng không thể cứu nổi hắn.

Lại nói, chính mình đã không mất mát gì mà vẫn chiếm được tiện nghi, chung quy vẫn có lợi.

Diệp Thủy Lan liếc Ngụy Thiên Minh một chút, nói: "Khỏi giở trò gì khác, mau đem huyết thư ra đây!"

"Được, được ta liền giao cho ngươi!" Ngụy Thiên Minh gật đầu, từ trong tay áo lấy ra mảnh huyết thư kia. Vì để cho người khác không phát hiện, hắn đã phải để vào hẳn bên trong kho đồ. Vừa mới lấy ra, Diệp Thủy Lan đã nhanh chóng cầm lấy mà đọc, nhưng tất cả cũng chỉ có ba câu ngắn ngủi.

Sau khi xem xong, biểu lộ của Diệp Thủy Lan liền trầm xuống, sắc mặt mời phần nghiêm trọng.

Nàng thu hồi huyết thư, nhìn Ngụy Thiên Minh nói ra: "Tối nay chúng ta sẽ vào trong cung cướp ngục, cứu Cẩn tổng quản ra ngoài. Đến lúc đó nhờ ngươi chỉ đường cho chúng ta!"

"Cái gì, các ngươi muốn vào cung cướp ngục!" Ngụy Thiên Minh lộ ra biểu tình kinh ngạc đến hơi thất thố.

Tuy Ngụy Thiên Minh đã sớm đoán được tên Cẩn công công kia sẽ nhờ người cướp ngục. Nhưng biểu hiện ngoài mặt phải tỏ ra là không biết, nếu không thì người khác sẽ kiêng kỵ mà không tin tưởng hắn hoàn toàn.

Ngụy Thiên Minh thầm đoán xem ở trên mẩu huyết thư kia viết cái gì, mới để cho Diệp Thủy Lan đưa ra quyết định như vậy.

Biểu lộ của Diệp Thủy Lan ngưng trọng, nhìn thẳng Ngụy Thiên Minh nói: "Ngụy công công, hành động lần này chúng ta chỉ cho phép thành công, không được phép thất bại. Nếu như hiện tại ngươi mà không đáp ứng, thì bây giờ ta sẽ giết chết ngươi!"

Ngụy Thiên Minh nghe thấy uy hiếp như vậy trong lòng thấy hơi buồn cười. Tuy nội lực không cao bằng Diệp Thủy Lan nhưng những vật phẩm linh tinh để bảo mệnh vẫn có rất nhiều. Đơn giản nhất là phấn vôi trong ống tay áo, có thể tiến ra bất cứ lúc nào, khi bay ra làm đau mắt và che tầm nhìn của nàng. Hay như bột ớt khô trộn với tiêu nén lại, chỉ cần trúng mục tiêu là có thể bung ra,...

Bất quá hiện tại vẫn nói ra lời rất dễ làm cho đối phương hài lòng: "Diệp lão bản, ngươi cần gì phải nói nặng lời như vậy, Cẩn tổng quản đối với ta ân trọng như núi. Nên tất nhiên ta sẽ giúp các ngươi dẫn đường rồi."

Thấy Ngụy Thiên Minh đáp ứng sảng khoái như vậy, để cho Diệp Thủy Lan luôn cảm thấy có nơi nào đó không thích hợp cho lắm. Nhưng là cái gì thì nàng lại không đoán ra được. Huống chi, tình huống hiện tại Diệp Thủy Lan cũng không có cách nào đi truy cứu quá nhiều.

Sau đó, Diệp Thủy Lan nói: "Được, Ngụy công công đã nói như vậy thì tối nay chúng ta sẽ bắt đầu kế hoạch. Khi giết vào hoàng cung ở cửa nam, sẽ lấy pháo sáng làm ký hiệu. Khi ngươi nhìn thấy, lập tức cải trang rồi tới tìm chúng ta, đã hiểu?"

Ngụy Thiên Minh không suy nghĩ nhiều, gật đầu nói: "Diệp lão bản cứ yên tâm đi, ta đã hiểu là nên làm như thế nào!"

Diệp Thủy Lan vừa lòng gật gật đầu, rồi nói ra: "Ta đương nhiên yên tâm, vị tiểu cô nương Thanh Nghi kia.. Ta vẫn luôn chiếu cố rất tốt đấy, ngươi có muốn đi gặp nàng hay không?"

Ngụy Thiên Minh trong lòng thầm mắng: "Cmn, lại dám uy hiếp ta!"

Ngụy Thiên Minh nghe Diệp Thủy Lan nói liền biết là nàng đang có ý gì. Tiểu cô nương lần trước bởi vì không có cách nào đưa vào trong cung, nên mới tạm thời nhờ nàng ta chăm sóc.

Không ngờ hiện tại lại trở thành điểm yếu của hắn, làm trong lòng Ngụy Thiên Minh có chút khó chịu. Nhưng cũng không còn cách nào khác, dự định của hắn đã đặt ra là không thể thay đổi.

Ngụy Thiên Minh liền nói ra: "Được.. ta cũng đã rất lâu rồi chưa có gặp Thanh Nghi, hôm nay đi xem nàng một chút xem thế nào."

Diệp Thủy Lan cũng đồng ý, rồi kêu đến một Quy Công, để hắn dẫn Ngụy Thiên Minh đi gặp Thanh Nghi, còn nàng sẽ đi chuẩn bị cho kế hoạch tối nay.

Không thể không nói, Diệp Thủy Lan đối xử với Thanh Nghi cũng không tính là tệ. Ở trong hậu viện của Phiêu Hương Viện này, Diệp Thủy Lan đã để dành riêng cho Thanh Nghi một căn phòng riêng biệt khá lớn.

Hiện tại, Thanh Nghi đang một mình ở trong phòng đọc sách và tập thêu thùa. Ngụy Thiên Minh vừa đẩy cửa vào, liền nhìn thấy một tiểu nữ hài đoan trang yểu điệu giống như Thanh Nghi.

Tuy nơi này là Phiêu Hương Viện, nhưng Thanh Nghi lại giống như một đóa liên hoa mọc ở giữa hồ. Gần bùn mà lại không nhiễm tanh hôi, khiến cho người ta nhìn thấy liền sinh ra lòng trìu mến, muốn ôn nhu vỗ về.

Ngụy Thiên Minh nhìn thấy Thanh Nghi có thể ở nơi thoải mái thế này, thì trong lòng có ít cảm kích Diệp Thủy Lan, ít nhất nàng ấy không có để Thanh Nghi phải chịu khổ.

Đang đọc sách thì nghe thấy có người mở cửa, Cơ Thanh Nghi liền ngẩng đầu nhìn qua. Khi thấy là Ngụy Thiên Minh, nàng không nhịn được liền "A..." Một tiếng.

Sau khi kinh ngạc qua đi thì trên mặt Thanh Nghi liền hiện lên kinh hỉ. Nàng vội vàng đem sách thu lại, rồi tới trước mặt Ngụy Thiên Minh, kích động nói ra: "Ân công, ngươi cuối cùng cũng đến. Nếu còn không đến còn tưởng rằng đã quên mất Thanh Nghi."

Ngụy Thiên Minh nhìn cái dáng vẻ ủy khuất lại làm cho người ta trìu mến này, khiến cho nội tâm tắn có chút xác động này.

Ngụy Thiên Minh tự nhận mình là người thương hoa tiếc ngọc, chỉ cần là gặp phải mỹ nữ thì tâm lý đều không thể vững chắc.

Ngụy Thiên Minh mang theo nụ cười trên mặt, rồi đưa tay bóp một bên mặt của tiểu nha đầu, đang dùng cặp mắt trong kia veo nhìn hắn, liền nói: "Thế nào, những ngày này ngươi ở nơi đây có ăn uống có thoải mái hay không? Có vui vẻ hay không?"

Thanh Nghi chu cái miệng nhỏ nhắn lên, lập tức kéo lấy cánh tay của Ngụy Thiên Minh, nói: "Đương nhiên không vui, không gặp được ân công thì đâu có cái chuyện vui vẻ."

Nói xong, khuôn mặt của Cơ Thanh Nghi hơi đỏ lên.

Những ngày này nàng học nữ công gia chánh, rồi cầm kỳ thi hoạ,... Lại nhìn mấy cô nương ngoài kia, nên tình ái giữa nam nữ nàng cũng đã có một ít lý giải.

Khi thấy Ngụy Thiên Minh, nội tâm của nàng có vui thích không gì sánh được, rồi lại có cảm giác lưu luyến không muốn rời. Đại khái Thanh Nghi cũng hiểu được có lẽ chính mình đã ưa thích vị ân công này rồi.

Nhưng không biết, ân công có thích chính mình hay không?

Vì che giấu xấu hổ của mình, Thanh Nghi liền đi châm trà cho Ngụy Thiên Minh, chuyển dời đi một chút chú ý. Mà Ngụy Thiên Minh cũng không có chú ý tới điểm này.

Hắn tới nơi này là muốn dặn dò Thanh Nghi một ít việc. Miễn cho khi đó sẽ ảnh hưởng đến một ít kế hoạch của mình.

Lôi kéo tay nhỏ của Thanh Nghi đến bên cạnh mình nói: "Đến đây, ngồi xuống một chút, ân công có mấy lời muốn nói với ngươi."

Nhìn thấy bộ dáng của Ngụy Thiên Minh nghiêm túc Thanh Nghi liền ngoan ngoãn làm theo, một biểu tình rất là nghe lời.

Ngụy Thiên Minh nhìn bốn phía một chút, rồi mới chậm rãi mở miệng nói: "Thanh Nghi, ngươi ở bên trong Phiêu Hương Viện này, Diệp Thủy Lan có ép buộc ngươi làm sự tình gì không nguyện ý không?"

Thanh Nghi nghe vậy liền sững sờ một chút, sau đó lắc đầu nói: "Diệp tỷ tỷ đối với ta rất tốt, để cho ta ở chỗ này ăn, ở chỗ này ở, còn mời người tới dạy ta học chữ, chưa từng bức ta làm chuyện không nguyện ý gì."

Nghe trả lời như vậy làm cho Ngụy Thiên Minh có chút lo lắng.

Cái này nói rõ, thủ đoạn của Diệp Thủy Lan rất cao. Đem Thanh Nghi đối xử thật tốt rồi sau này lôi kéo. Về sau có chuyện gì thì cũng có thể để Thanh Nghi làm thay.

Bất quá, kết quả như này cũng không thể trách người khác.

Là lúc trước do Ngụy Thiên Minh nóng lòng về cung mới để Thanh Nghi cho Diệp Thủy Lan.

Tất cả cũng đề do hắn mà ra

Chỉ là Ngụy Thiên Minh không nghĩ tới, nhanh như vậy đã phải mượn tay của Diệp Thủy Lan. Sợ là sợ sau này khi hết giá trị thì lại có chút phiền phức.

Hiện tại Ngụy Thiên Minh muốn mang Thanh Nghi đi đã là chuyện không thể nào

Tối nay bọn người Diệp Thủy Lan vào trong cung cướp ngục thì Ngụy Thiên Minh không thể làm ra bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến kế hoạch đó.

Bây giờ Thanh Nghi đã trổ mã trở lên diễm lệ, hắn chỉ lo là nàng sẽ xảy ra chuyện gì đó mà thôi.

Ngụy Thiên Minh liền dặn dò Thanh Nghi: "Thanh Nghi, Diệp lão bản tuy đối ngươi tốt, nhưng ngươi cũng phải hiểu đây là địa phương nào. Nên chính ngươi cũng phải tự biết bảo vệ bản thân thật tốt. Đừng cho người khác chạm tới thân thể, hiểu chưa?"

Thanh Nghi được Ngụy Thiên Minh quan tâm như vậy, nội tâm của nàng cảm động, nhịn không được liền nói: "Ân công ngươi yên tâm, Thanh Nhi nhất định sẽ bảo vệ mình thật tốt. Cho dù là muốn đem thân thể giao ra, đó cũng là giao cho. . ."

Nói đến cái này, Thanh Nghi bỗng nhiên có chút thẹn thùng cúi đầu, không muốn nói thêm nữa. Nhưng Ngụy Thiên Minh lại muốn xem bộ dáng của tiểu nha đầu này khi xấu hổ, nên hắn nhìn Thanh Nghi cười nói: "Ngươi nói muốn giao cho ai a?"

Thanh Nhi ngẩng đầu, mở ra đôi mắt trong veo, thâm tình mà nhìn Ngụy Thiên Minh nói: "Liền xem như Thanh Nghi muốn cho… Đó cũng là cho ân công. Chỉ có ân công, mới xứng có được Thanh Nghi."

Bạn đang đọc Ngươi không phải là thái giám? sáng tác bởi tieudaovangioi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieudaovangioi
Thời gian
Lượt thích 22
Lượt đọc 503

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.